Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 177: Cảnh còn người mất




"Đoá hoa trong tay ta...bị kẻ khác hái đi rồi sao?"
Nhỏ giọng lẩm bẩm, gương mặt Huyết Minh triệt để vặn vẹo đáng sợ. Khí chất công tử ôn nhu gì gì đó, trong chớp mắt đã biến mất không còn một mảnh. Đúng vậy, hắn không phải đang tức giận việc Đoá Đoá đánh hắn. Mà trái lại, hắn là đang phẫn nộ việc nàng...đã là phụ nhân có chồng.
Mặc dù lần đó ở trên đỉnh núi, hắn đã hờ hững nói rằng muốn cùng nàng phân rõ giới hạn. Nhưng thực chất, khi nhìn thấy nàng rơi vào trong vòng tay của người khác. Hắn vẫn sẽ nổi giận, sẽ ghen tuông. Bởi vì từ trong xương cốt của hắn đều đã nhuốm đầy ích kỷ cùng chiếm hữu dục.
Ánh mắt âm u lành lạnh, Huyết Minh liền đem tầm mắt đặt lên trên người của hai tên nô bộc kia. Mặc dù khi nãy Huyết Minh không có vận dụng linh lực, nhưng khí lực to lớn của tu sĩ cũng không phải nhục thể phàm nhân như bọn họ có thể chịu đựng được.
Cho nên, bây giờ, cả hai vẫn còn đang gào gú cuộn người trên mặt đất. Nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của Huyết Minh, bọn họ chỉ cảm thấy lông mao trên người lập tức dựng đứng lên. Không khỏi hoảng hốt nhích thân mình.
Nhưng là, chỉ cần ba bước chân, Huyết Minh đã đi đến trước mặt bọn họ. Dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống, đạm thanh hỏi. Khiến người ta không suy đoán được hắn hiện tại đang suy nghĩ điều gì:"Trong các ngươi, kẻ nào có thể cho ta biết một số chuyện về nữ nhân khi nãy. Ta sẽ tha mạng cho kẻ đó."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, bọn chúng cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng hắn là muốn tìm nữ nhân kia để trả thù cho cái tát ban nãy. Nhưng luận về thương thế, thì tên nô bộc bị đá trúng lưng vẫn phải tốt hơn một chút. Vì vậy, cũng không để cho kẻ còn lại mở lời, gã đã chiếm trước tiên cơ.
"Thiếu hiệp tha mạng, ta nói...ta nói... Nữ nhân ban nãy là Hứa Tiểu Đoá, là một cái côi nhi nghèo khổ. Cách đây hơn một tháng, nàng không biết từ đâu nhặt tới một tên què ốm yếu. Sau đó lại cùng hắn ta thành hôn. Nhưng là, cách đây hai ngày, phu quân của nàng ta đã bệnh nặng qua đời. Nghe nói đợi khi hạ táng hắn, nàng ta sẽ xuống tóc làm ni..."
Khi nghe xong lời kể của nô bộc, nhất là mấy từ "1 tháng trước" kia. Huyết Minh liền không khỏi cười lạnh trong lòng. Một tháng trước không phải là lúc hắn vừa mới đem linh hồn của nàng từ trong địa phủ cứu ra hay sao?
Huyết Minh hắn đã ở đây, vậy thì "tên què" kia lại ở đâu ra? Không cần nghĩ, hắn đã có thể chắc chắn là do Thiên đạo loạn thêm diễn, thêm nhân vật. Dù sao, trước đó Thiên đạo cũng không phải là không có tiền án.
Nói một lúc lâu, cũng không nhận được phản hồi của Huyết Minh. Ngay khi tên nô bộc này muốn dò hỏi thì trước mắt gã bỗng dưng lại lướt qua một sợi huyết quang. Chỉ thấy lúc này, tên nô bộc khác đang lăn lộn ôm đầu ở trước mặt gã đã trở thành một khối thi thể không đầu.
Trùng hợp, tầm mắt của gã cũng vừa lúc va vào trên thân một cây kiếm với lưỡi kiếm màu huyết sắc đỏ tươi. Nhưng là, trong một nhịp thở này. Trên cổ bỗng dưng lại truyền tới đau đớn. Ngay sau đó, đầu lâu của gã liền bay lên. Ánh mắt trước khi tan rã, gã thậm chí còn nhìn đến thi thể đang quỳ gối của mình.
Cho tới lúc chết, gã cũng không thể hiểu được vì sao bản thân đã hoàn thành điều kiện của hắn, mà hắn vẫn như cũ ra tay với mình...
"Ngươi biết không? Trên đời này có hai thứ ngàn vạn không nên tin, một là lòng dạ nữ nhân, hai, chính là lời nói của ta."
Tra kiếm vào vỏ, trước khi rời đi, Huyết Minh liền lạnh nhạt để lại lời này. Cũng không nhìn thi thể của bọn họ nữa, bóng lưng của hắn đã nhanh chóng tiêu tán ở bên kia ngõ hẻm.
Dựa theo tình báo mà tên nô bộc nói, Huyết Minh đã lập tức theo đó đuổi tới nơi mà Hứa Tiểu Đoá sinh sống. Nơi nàng ở, là bên trên một dãy núi cách Lăng Vân thành khoảng mười dặm.
Đợi khi Huyết Minh đi đến chân núi, thì mặt trời đã ngả về tây. Cũng không chậm trễ thì giờ, hắn đã bước lên đường mòn, nhanh chóng đi lên phía trên.
Bởi vì dãy núi này nằm gần đô thành của Lục Hưng hoàng triều, cho nên cũng không hề tồn tại yêu thú hay đạo phỉ. Đương nhiên, đồng nghĩa với điều đó, nơi này gần như cũng không có người sinh sống.
Bốn phía đều là cây cối cao lớn. Chẳng mấy chốc, Huyết Minh đã nhìn đến ở góc trời không xa, có một ngọn cây cao chọc trời đang sừng sững đứng đó. Cước bộ biến nhanh, theo khoảng cách ngày càng thu hẹp, Huyết Minh mới có thể xác định được. Cây đại thụ này, là một...tán cây Sa La.
Lúc này, có lẽ cũng là mùa hoa nở. Trên mặt đất, trên cành cây, khắp nơi đều là sắc hoa đỏ trắng đan xen. Mà ở phía dưới, sau thân cây là một ngôi chùa miếu cũ nát. Cột cao xiu vẹo, mái ngói cũng đều sứt mẻ khắp nơi.
Một cảnh này, không khỏi khiến tâm tình tức giận của Huyết Minh, trong nháy mắt được bình ổn xuống. Nơi đây...giống như là từ trong ký ức của hắn bước ra vậy, giống đến từng cành cây ngọn cỏ.
Nàng nói, khi hoa Sa La nở, nàng sẽ trở về...
Theo lối xưa, Huyết Minh nhàn tản bước dần về phía ngôi miếu kia. Chỉ đi đến cửa, đập vào mắt Huyết Minh chính là hình ảnh của một cỗ linh cữu đặt ở giữa phòng. Phía trước còn đặt một tấm bài vị, có ghi Trình Đàm.
Nhíu mày, theo bước chân Huyết Minh càng vào sâu. Từ bên trong sảnh đường cũ nát lại truyền tới tiếng gõ mõ "cốc cốc cốc", từng tiếng đều giống như gõ vào trong lòng người.
**Hôm nay vẫn còn một chương a~
**Ai nha, sắp tới sẽ ngược Huyết Minh nha... Nhưng đừng lo, bây giờ ngược hắn, sau này sẽ ngược Đoá Đoá lại gấp trăm lần. Hai người bắt đầu đi vào tương ái tương sát... ( Ta ác quá mừ... 😂😂😂)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.