Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 54:




Thẩm Nhan mơ màng tỉnh lại, hắn không biết là bản thân ruốt cuộc đã bị Văn Minh Ngọc giày vò bao nhiêu lần, mỗi lần cựa quậy đều thấy hông eo giống như vỡ vụn ra. Hắn quay mặt nhìn liền thấy y đang nằm chống tay lên đầu nhìn hắn, vẻ mặt mê luyến.
- Minh Ngọc à!
- Hửm?
- Huynh đúng là cầm thú!
- Ta sẽ xem đây là một lời khen, đa tạ bảo bối nhỏ nhé!
…Khụ! Thẩm Nhan bị đả kích nghiêm trọng ho lên sụ sụ, Văn Minh Ngọc sao lại mở miệng ra nói mấy câu như này được hả? Bảo bối nhỏ, ai là bảo bối nhỏ của y chứ! Tuy rằng hắn gọi Văn Minh Ngọc là sư huynh đã quen miệng, cũng cho phép y xem hắn như sư đệ nhưng không có nghĩa là hắn nhỏ hơn y nhé, nhưng mà ở thế giới tu tiên này thì cách biệt bốn tuổi cũng giống như không có vậy. Bao giờ bốn trăm tuổi hay bốn ngàn tuổi mới xứng để gọi là lớn hơn!
- Minh Ngọc, huynh… phải cẩn thận với Nạp Lan Thanh Phong!
- Có chuyện gì sao?
- Y có ý định bỏ dược huynh, sau đấy ứ ừ ư với huynh.
Văn Minh Ngọc nhếch một bên khóe môi lên, y đưa tay miết lên cằm Thẩm Nhan.
- Nhan nhi là đang sợ có người đoạt mất “chim bự” sao?
…Thẩm Nhan bị sặc thêm lần nữa, hắn chỉ là vô tình nói chữ “chim bự” ra miệng có một lần mà Văn Minh Ngọc cứ nhắc mãi là như thế nào chứ? Chẳng phải bình thường y luôn rất đoan chính hay sao tại sao lên giường lại thành ra bộ dạng hạ lưu như vậy!
- Sao lại không sợ cho được, Nạp Lan Thanh Phong tu vi bỏ xa chúng ta, nếu lỡ có một ngày y bắt huynh đi thì ta cũng không cách nào tìm lại được huynh.
- Nếu ta không muốn thì không một ai đưa ta ra khỏi ngươi được.
Thẩm Nhan gật đầu, còn muốn nói thêm thì âm thanh của hệ thống lại đùng đùng vang lên.
“Xin chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu tác phẩm cải biên thành công, chỉ còn một vài bước nữa thôi ký chủ sẽ hoàn toàn nắm trong tay số mệnh tác phẩm. Xin hãy tiếp tục cố gắng.”
Thẩm Nhan nhếch nhếch khóe môi, cải biên gì biến luôn hai nam chính thành cong mà cũng gọi là thành công sao? Chẳng lẽ nào…
“Mẹ nó hệ thống lừa đảo, mày là muốn cải biên tác phẩm của tao thành đam mỹ có đúng không!”
“Bingo! Ký chủ thật thông minh, chỉ là phát hiện ra hơi trễ!”
Mẹ nó a! Tác phẩm của hắn rõ ràng là tu tiên tiên hiệp nói về Thẩm Bất Phàm thiên tư hơn người, một đường đi tới đỉnh cao vang dội hiện tại lại thành Thẩm Bất Phàm đi giành một tiểu thụ với nhân vật phản diện Văn Minh Ngọc! Mẹ nó, vô lý!
“Ký chủ không cần phải hoang mang, hiện tại đam mỹ đang là trend, ký chủ cứ viết mấy thể loại ngựa đực văn thật sự rất đại trà không gây ra tiếng vang. Hệ thống là có lòng giúp đỡ.”
Hắn không có cần được chứ, biến thể tác phẩm thì cũng thôi đi tại sao lại lôi cả hắn vào làm người trong cuộc!
“Là bởi vì nó hệ thống cảm thông ký chủ hai mươi bốn xuân xanh vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai cho nên muốn để ký chủ trải nghiệm màu hồng của tình yêu.”
…Khoan, chẳng phải từ đầu là muốn hắn trải nghiệm nhân vật chính nghịch thiên sao, bây giờ muốn trải nghiệm tình yêu là thế đách nào? Hệ thống mày lừa đảo có đúng không, rõ ràng không có bàn tay vàng con mẹ nó a hắn ngay cả một yêu quái cấp thấp còn không đánh nổi. Hệ thống này lừa hắn thảm như vậy!
“Xin lỗi ký chủ, hệ thống đang gặp trục trặc không thể giải đáp chi tiết được cần phải treo máy một thời gian để bảo hành. Tạm biệt ký chủ!”
…!!!
Gây ra chuyện bị vạch trần xong thì quất ngựa truy phong a! Hệ thống này hắn bình chọn một sao, mẹ nó, nửa sao cũng không muốn cho! Thẩm Nhan gọi mãi không thấy đáp lời liền bỏ qua luôn. Hắn nhìn sang Văn Minh Ngọc, vẻ mặt tội lỗi, tại vì hệ thống mắc dịch cho nên y mới cong!
- Trời cũng sáng rồi, ta phải trở về đây.
- Ta đưa ngươi về.
- Không cần đâu, ta tự đi được.
Nếu mà để Văn Minh Ngọc đưa về thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, lỡ Nạp Lan Thanh Phong mà biết có khi giết hắn luôn. Hơn nữa, mỗi sáng sớm Thẩm Mộc Miên đều làm điểm tâm đem tới cho hắn, y mà thấy hắn đi chung với Văn Minh Ngọc kiểu gì chẳng nổi trận lôi đình.
Hắn đưa ra lý do vô cùng thuyết phục đó là phải giấu kín với Nạp Lan Thanh Phong để xem y sẽ làm ra động tĩnh gì để còn dễ đối phó vì vậy mà Văn Minh Ngọc đồng ý để hắn đi về.
Trời mới tờ mờ sáng cho nên chưa có người nào thức dậy, hắn đi đường vô cùng suông sẻ không xảy ra chuyện gì chỉ có hai chân hơi thoát lực một chút, một trận cuồng phong đêm qua giống như rút cạn sức lực của hắn.
Thẩm Nhan trở về phòng còn chưa tới nơi thì đã thấy Thẩm Mộc Miên ngồi ở trên bàn ngoài sân, vừa nhìn thấy hắn y đã đứng lên.
- Huynh không ngủ trong phòng sao?
Hắn nào có ngờ Thẩm Mộc Miên lại đến sớm như vậy, mọi khi hắn thức dậy đều thấy y đã đứng đợi rồi, giờ mới biết là y đến còn sớm hơn rất nhiều trong tưởng tượng của hắn.
- Ta… đi dạo!
Thẩm Mộc Miên nheo mắt nhìn hắn, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Y đi lại gần, đi một vòng quanh người hắn.
- Huynh nói dối!
Có cho tiền hắn cũng không dám nói thật.
- Trên người huynh có mùi của người khác.
Thẩm Mộc Miên lại đi thêm một vòng nữa, tay y vạch cổ áo hắn ra xem, mẹ nó Thẩm Mộc Miên này cầm tinh con chó hay sao chứ, ngay cả mùi mà bản thân hắn còn ngửi không ra mà y lại ngửi ra được. Y nhìn cổ hắn một chút rồi nói.
- Huynh không thương Mộc Miên nữa sao?
…?!
Được rồi, hắn đã quá quen thuộc với bộ dạng làm giả bộ ủy khuất này của y. Lúc nào cũng giống như muốn khóc tới nơi, Mộc Miên ca ca, Mộc Miên đại thần, ngươi mà dùng bộ mặt này với người khác thì người ta chắc chắn sẽ bị dọa sợ được chứ.
- Huynh chưa bao giờ đến phòng của ta ngủ! Huynh… đến chỗ của Văn Minh Ngọc có đúng không?
Suy đoán như thần, không hổ là Thẩm Mộc Miên, có cái giống gì mà y cần hắn tự khai ra hay không, nói cái gì liền đúng cái đó. Y không chờ hắn trả lời mà ngay lập tức kéo tay hắn đi vào phòng.
- Ta sẽ không chịu thua Văn Minh Ngọc đó! Không bao giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.