Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 50:




Thẩm Nhan âm thầm thở ra một hơi né tránh ánh mắt rực lửa của Thẩm Mộc Miên, kể từ khi y bày tỏ với hắn thì hắn vẫn luôn trốn tránh. Cũng không phải là hắn muốn trốn tránh nhưng mà Thẩm Mộc Miên này là cốt Thẩm Bất Phàm ngựa đực trong nguyên tác, mỗi lần y gặp hắn đều muốn hôn, hết hôn rồi lại động tay động chân muốn lột đồ của hắn. Hắn có thể không trốn mà được sao, tuy miệng nói sẽ chịu trách nhiệm với y nhưng mà hắn cũng chưa có sẵn sàng với chuyện kia đâu, ám ảnh ở ao sen ngày hôm đó vẫn còn hiện hữu rõ ràng làm cho hắn không rét mà run.
- Các trò, thời gian các trò đến Chúc Tiên đã gần một năm rồi có phải cũng rất nhớ nhà có đúng không?
Người nói câu này là một vị trưởng lão, tuy nói là trưởng lão nhưng nhìn lại chẳng khác nào thanh niên ba mươi tuổi. Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Nạp Lan Thanh Phong thì Thẩm Nhan còn nghĩ y chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ta tuổi có ngờ đâu người này đã hơn một trăm tuổi rồi. Mẹ nó quá sức tưởng tượng quá đi mà. Những người đã ở lại Chúc Tiên thì tuổi thọ không phải hơn một trăm thì cũng là năm trăm, nhưng mà hầu hết những người trên năm trăm tuổi đều đã phi thăng cả rồi chỉ còn lại những người không có cơ duyên mà thôi. Còn Nạp Lan Thanh Phong từ năm hai mươi hai tuổi đã được lòng một tiên nhân, y được chỉ định phi thăng, giữ lại được dung nhan năm hai mươi hai tuổi vĩnh viễn không già đi.
Thẩm Nhan nhếch nhếch khóe môi, Văn Minh Ngọc vậy mà bị một ông già hơn trăm tuổi theo đuổi không ngừng nghỉ. Này có được tính là trâu già gặm cỏ non hay không đây, dù nhìn qua thì Nạp Lan Thanh Phong chỉ hơn Văn Minh Ngọc có hai, ba tuổi.
- Nhan, ta mời ngươi đến Cao Sơn làm khách ít hôm có được không?
Văn Minh Ngọc từ lúc nào đã đi tới chỗ Thẩm Nhan kéo hồn hắn trở lại với thực tại. Bọn hắn sẽ được nghỉ hè khoảng hai tháng, Văn Minh Ngọc vậy mà lại chủ động đến hỏi hắn có muốn đến Cao Sơn dạo chơi hay không?
- Không được!
Thẩm Nhan còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Mộc Miên đã chen vào, y trợn mắt nhìn Văn Minh Ngọc giống như xẹt ra lửa. Người này nói là không ngại cùng Văn Minh Ngọc chia sẻ nhưng mỗi lần y thấy hắn cùng Văn Minh Ngọc đứng chung một chỗ là y như rằng sẽ nổi trận lôi đình.
- Ta mời Nhan, không có mời ngươi.
- Huynh ấy sẽ đi với ta!
Thẩm Mộc Miên ôm lấy vai Thẩm Nhan làm hắn không biết nói gì hơn, lúc nào y cũng muốn bày tỏ chủ quyền với Văn Minh Ngọc. Nhưng mà Văn Minh Ngọc làm gì có ý gì với hắn đâu!
- Được, được rồi. Hai người cùng một phái, đi với ai mà không được.
- Ừ.
Văn Minh Ngọc đột nhiên cười, là nụ cười ôn nhu nhất mà hắn từng thấy qua. Hắn không nghĩ là sau khi rời xa Thẩm Bất Phàm thì y cũng có ngày cười tươi trở lại, Thẩm Nhan bỗng nhiên cụp mắt xuống. Văn Minh Ngọc đã trưởng thành rồi, đã không còn bi lụy như trước, cũng không còn quá nhớ thương Thẩm Bất Phàm nữa. Vậy là một chút nhung nhớ của y về hắn cũng đã tan tựa hư vô rồi.
- Vậy ta cũng đến làm khách có được không?
Là Nạp Lan Thanh Phong, y cười tươi giống như ánh mặt trời, rực rỡ như vậy Văn Minh Ngọc sao có thể không quên Thẩm Bất Phàm cho được. Đạo lữ như vậy ai mà không muốn.
Văn Minh Ngọc chỉ nhìn một chút, ánh mắt hờ hững.
- Tùy ngươi.
Thẩm Nhan nhìn thấy trong mắt Nạp Lan Thanh Phong hiện lên một đường tơ máu, vẻ thất thố trên khuôn mặt cũng rất nhanh bị ẩn đi, y cười cười.
- Vậy ta không khách sáo.
Nhưng mà Văn Minh Ngọc không nói gì mà bỏ đi luôn. Thẩm Mộc Miên cũng đi, bọn họ còn có giờ học buổi chiều nhưng mà lớp của Thẩm Nhan thì buổi chiều được nghỉ cho nên hắn trở về phòng. Nghĩ nghĩ hắn lại rẽ hướng đi ra khu vực sau trường tập luyện, hắn đã bị Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên bỏ một đoạn xa, hệ thống nói hắn nếu không tiến bộ thì sẽ cho hắn nếm trải cảm giác bị bắt nạt trên cấp số nhân. Hắn cũng đủ bất hạnh, Văn Minh Ngọc không gây ra uy hiếp gì với hắn nữa nhưng mà giá trị đi tìm chết vẫn ở nguyên đó không có mất đi, chẳng lẽ sau này hắn có thể sẽ cùng y đối đầu hay sao?
Hắn không muốn.
- Sao thế, ngay cả một đứa tu vi yếu kém cũng không thu phục được, có còn là ngươi nữa hay không đây?
- Không giống nhau.
Thẩm Nhan còn chưa đi tới nơi thì đã nghe phía trước có tiếng nói, còn là tiếng của Nạp Lan Thanh Phong cùng một người nào đó cho nên hắn không có đi tới mà tìm một chỗ để nhìn trộm. Dù sao cũng là người có thể sẽ trở thành đạo lữ của Văn Minh Ngọc cho nên hắn cũng muốn dò xét một chút, y cùng ai lén lút ở sau núi, nếu lỡ như Văn Minh Ngọc bị đội một cặp sừng to tướng thì biết phải làm sao?
Người đối diện với Nạp Lan Thanh Phong là một thanh niên khác cũng trạc tuổi y, khuôn mặt có vài phần không được đoan chính, hai mắt híp lại, miệng thì nhọn nhìn thật không ra gì.
- Có gì mà không giống, Nạp Lan Thanh Phong ngươi cũng có ngày hôm nay bị người khác từ chối ha ha ha.
- Im ngay! Ta là chưa thu phục được mà thôi.
- Được được, Thanh Phong, ta lại còn không hiểu ngươi sao. Đối tượng song tu tốt như vậy ngươi từ bỏ mới lạ, bao nhiêu người bị ngươi hút hết tinh khí rồi hả?
Nạp Lan Thanh Phong hơi im lặng một chút rồi lên tiếng.
- Lần này không đổi đối tượng nữa. Đưa ra đây.
Người kia liền lấy trong túi đựng ra một cái túi gấm nhỏ. Y nói.
- Ta đã tiến cấp thành một loại dược hoàn mỹ hơn. Chỉ cần ngươi đeo trên người, người cùng ngươi nói chuyện ta dám chắc chưa đến mười câu liền không chịu nổi muốn thượng ngươi.
- Tốt như vậy?
- Còn không phải do ta chế dược quá xuất sắc hay sao ha ha ha, giải dược ngươi chỉ cần uống trước là được rồi, độc kia sẽ không khó dễ ngươi.
Nạp Lan Thanh Phong gật đầu cho túi gấm vào trong không gian đựng.
- Tên tiểu tử Văn Minh Ngọc chết tiệt đó,  không chỉ dám từ chối ta còn thái độ vênh váo không xem ta ra gì.
- Thứ khó có được mới chính là thứ tốt, đúng không, Phong Phong?
Người kia ghé sát lại hôn lên môi Nạp Lan Thanh Phong liền bị y đẩy ra, y nắm cổ áo người kia mắng một tiếng.
- Đồ ngu, nhỡ có người nhìn thấy thì sao hả? Tìm nơi kín đáo một chút!
Người kia cười cười sau đấy một luồn khói đen từ dưới chân hai người họ bốc lên, chưa đầy một cái chớp mắt đã biến mất luôn. Thẩm Nhan trợn trừng mắt, người đó là ma đạo cùng với Nạp Lan Thanh Phong rốt cuộc là có quan hệ gì. Tình nhân, nhưng người kia đồng ý để Nạp Lan Thanh Phong cùng người khác ngủ hay sao?
Nghĩ tới đây Thẩm Nhan bất chợt mồ hôi đổ xuống, Nạp Lan Thanh Phong muốn hãm hại Văn Minh Ngọc, muốn cùng Văn Minh Ngọc của hắn làm loại chuyện đó. Hắn phải nhanh chóng nói cho y biết mới được.
Nghĩ vậy Thẩm Nhan liền chạy tới phòng Văn Minh Ngọc thì mới nhớ ra y buổi chiều phải học vì vậy mở cửa đi luôn vào phòng y mà chờ. Nếu mà ở ngoài chỉ sợ có người nhìn thấy lại nói hắn ở lớp sơ cấp không biết điều mà đi lòng vòng chỗ này, dù sao hắn và Văn Minh Ngọc cũng được tính là thân thiết cũng không sợ y sẽ nổi khùng, dù gì hắn cũng là muốn giúp y tránh một kiếp nạn không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.