Hệ Thống Toàn Năng Hóa

Chương 63: Phần Thưởng Phó Bản Và Hệ Thống Nâng Cấp




Tạm biệt đám người, Khải Minh liền tiến vào không gian Hệ Thống.
"Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành Phó Bản."
"Hệ Thống tiến hành kiểm tra tình trạng Phó Bản và phần thưởng Phó Bản."
"Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được các phần thưởng Phó Bản "Đại Loạn Cửu Quốc".

  • Ba lần triệu hoán ngẫu nhiên.

  • Một lần quay thưởng huyết mạch ngẫu nhiên.

  • Một lần quay thưởng vũ khí cấp Thần.

  • Một lần triệu hoán anh hùng ngẫu nhiên.

  • Một lần triệu hoán Thần Thú ngẫu nhiên.

  • Vô Cực Kiếm, Tiên Vương Kiếm, Thần Phong Kiếm.

  • 1 triệu linh thạch cực phẩm.

  • 1 trăm ngàn điểm tích lũy."

Nghe xong phần thưởng từ Hệ Thống, khiến Khải Minh bĩu môi, hắn đây là đang chê ít, "Ta lăn lộn gần ba năm chứ bộ, sao chỉ có nhiêu đây, Hệ Thống ngươi có ăn bớt không chứ hả?"
Nguyên một tràng dài được Khải Minh nói ra, thấy Hệ Thống không thèm trả lời, hắn cũng mặc kệ.
Trong lúc hắn vừa chuẩn bị xem mấy thanh kiếm, thì chợt nhớ ra một điều gì đó, thắc mắc hắn hướng về Hệ Thống hỏi.
"Ê Hệ Thống, ta nhớ là đã gần ba năm rồi mà, sao ta vẫn vậy vậy, không lớn thêm chút nào hay sao?"
Vừa nói hắn còn nhìn quanh kiểm tra cơ thể.
"Do dòng đời của ký chủ vẫn được tính theo vị diện Thiên Tinh cầu, vì thế ký chủ chỉ mới trái qua bảy ngày thôi à."
Hệ Thống thanh âm có phần nhẹ nhàng không cứng ngắc hơn.
Khải Minh trong lúc chuẩn bị xem những thanh kiếm kia, thì tiếng Hệ Thống lại vang lên.
"Đinh, tích lũy đầy năng lượng, tiến hành nâng cấp, thời gian nâng cấp là 23 giờ 59 phút 59 giây."
" Đinh, tiến hành nâng cấp."
"Ôi cái.....vừa định xem phần thưởng à!"
Khải Minh trầm mặt, một lát sau liền mặc kệ, Hệ Thống nâng cấp, chắc chắn sẽ có đồ tốt.
Hắn rời khỏi không gian Hệ Thống, trở lại Thiên Hải, lúc này Thiên Hải cũng đã đến rất gần Thăng Long Thành rồi, Khải Minh rời khỏi phòng, tỉ mỉ quan sát tình hình xung quanh.
Vừa ra khỏi phòng, hắn liền gặp Talon cùng Zed, đang đứng ở bên ngoài chờ hắn, cứ như là bọn họ biết được rằng hắn sẽ bước ta vậy.
"Thiếu chủ, mừng ngươi trở lại!" thanh âm khàn khàn cứ như ở cõi tu la của Zed vang lên.
Khải Minh không nói gì, chỉ gật gật đầu với hai người, rồi huống phía phòng họp trên Thiên Hải bước đi.
Đến đây hắn cho gọi tất cả mọi người tập hợp lại đây, khi bọn họ đã có mặt đầy đủ, hắn nói:
"Ta sắp đến Thăng Long Thành, và ta cũng tình nghi việc yêu thú từ phía bắc, tràn xuống tấn công Thăng Long Thành, không phải là việc tự nhiên, chắc chắn có một sự nhúng tay từ một cá nhân thế lực nào đó!"
Khải Minh dừng một chút, rồi lại tiếp tục.
"Zed và Talon tạm thời đến sâm lâm ở phía bắc điều tra một chút, còn ta sẽ tiến về Thăng Long Thành!"
Nói xong, thấy đám người gật đầu không nói gì, Khải Minh mới ra hiệu cho bọn họ trở về, còn mình hiện tại ngồi đối diện nhìn Ngọc Bích.
"Ngươi thật hay nha, trốn liền ở trong phòng gần 8 ngày mới chịu ra!" Ngọc Bích chu cái môi nhỏ, tỏ vẻ giận.
"Ta là đang khẩn trương tu luyện mà!" Khải Minh chỉ biết cười khẩy trả lời.
"Tu vi của ngươi đã khủng bố như vậy rồi mà còn tu luyện?" Ngọc Bích tỏ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt nàng vẫn mười phần làm người khác say mê.
Hai người ngồi đàm tiếu nói chuyện suốt nguyên một buổi trời, sáng hôm sau, Thiên Hải dừng lại tại một thôn nhỏ cách Thăng Long Thành khoảng 5 dặm.
Lí do Thiên Hải dừng lại là vì, Khải Minh nhìn thôn làng phía dưới là một mảnh tang thương, ở phía dưới nhà cửa tan tành, xác chết khắp nơi, hiện ra một bức tranh tang thương xen lẫn huyết sắc.
"Tiểu Hắc, thiêu hủy tất cả đi!" Khải Minh tuy hắn đã từng giết qua rất nhiều người, nhưng hắn cũng từng là một con người có trái tim lương thiện, hắn không đành lòng thấy cảnh này, mặc kệ thì không được, chôn cất họ thì lại không có thời gian, chi bằng hoả thiêu toàn bộ, xem như là giúp cho bọn họ một việc nhỏ.
Tiểu Hắc nghe Khải Minh ra lệnh, liền hóa kích cỡ thành một con ngựa trưởng thành, há miệng phun ra một luồng hoả diễm.
Luồng hoả diễm kia mang uy áp kinh người, quét sạch toàn bộ những thứ bên dưới, không chừa lại bất cứ thứ gì, dù chỉ là một tảng đá.
Thời gian chưa đến một khắc, thôn trang phía dưới đã bị san phẳng, bức tranh tang thương lúc trước không còn, nhưng thay vào đó là khung cảnh hoang vắng, Khải Minh nhận đinh, tuy hoang vắng nhưng nơi đây chi ít sẽ phục hồi lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngọc Bích cùng Như Ý, từ bên trong bếp đi ra, ngó dáo dác xung quanh, tò mò hỏi.
"Không có gì xảy ra đâu, hai nàng trở vào trong đi!" Khải Minh nhìn nhị nữ nói, cũng may hai nàng lúc nãy không thấy cảnh này.
Xong việc, Khải Minh lại cho Thiên Hải tiến về Thăng Long Thành, nhưng đi chưa được một lúc, thì phía dưới lại phát sinh chuyện.
Nhìn kỹ, hắn phát hiện phía dưới có mùi máu tanh, và có tiếng đánh nhau, nhận thấy còn có người còn sống, hắn lập tức lao xuống dưới.
Bên dưới cũng là một tràn cảnh máu tanh không kém, hiện đang có vài thanh niên cùng với một nam tử trung niên đứng chắn một đám người phía sau, trước mặt họ là một đàn sói hai đầu, và một con sói ba đầu là thủ lĩnh.
Nhị Lang Đầu
yêu thú Tam giai.
Tam Lang Đầu
yêu thú Tứ giai hậu kỳ.
"Mọi người mau chạy đi, ta sẽ cố gắng giữ chân bọn chúng!" vị trung niên nam tử đứng chắn trước đám người, trên cánh tay có một vết thương dài, cầm một cây giáo dài, khẩn trương nói với đám người phía sau.
"Phụ thân, người,...... " một thiếu nữ tầm 14 tuổi bên trong đám người nói, khuôn mặt nàng là hai hàng nước mắt lăng lệ.
"Muội và mọi người mau rời đi đi!" một thanh niên tầm 18 tuổi, đứng kế bên vị nam tử trung niên kia nói.
Đám người phía sau, căn bản đều là phụ nữ và trẻ em, tuy nghe vậy, nhưng bọn họ giờ phút này không hề muốn chạy nữa, họ căn bản không hề chạy thoát được đàn sói này, và trong số họ hiện đang có rất nhiều người bị thương, nếu muốn chạy thoát, chẳng nhẽ bỏ bọn họ lại sao.
Đàn sói yêu thú kia, có tất cả 9 con, mỗi con cao khoảng 1 mét, con cầm đầu đến tận 2 mét, con nào con nấy ánh mắt cũng đầy hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm đám người.
Ngay lúc bọn sói lao tới tấn công bọn họ, bọn họ biết rằng sẽ không làm được gì, nhưng vẫn cố gắng đưa vũ khí lên đánh trả, sau một hồi quần chiến, à không, thật ra chỉ là bọn sói đánh đám người kia thôi.
Đám người kia, người thì bị thương nặng, người lại chết, bọn họ cho dù biết mình không thể làm được gì, nhưng trong ánh mắt của họ luôn mang vẻ kiên định, bất khuất không thể nào diễn tả được.
Đám người ở phía sau, nhìn lấy những trung niên thanh niên ở phía trước, chiến đấu bảo vệ an toàn cho bọn họ, khiến cho bọn họ có một cảm giác xót xa, bọn họ luôn muốn lao ra giúp, nhưng lại không biết giúp bằng cách nào, chỉ đành đứng trơ nhìn bọn họ.
Trong đám người đó, có một cô gái khoảng 20 tuổi, mặc trang phục của một tông môn nào đó, một tay bị thương, một tay cầm kiếm, đứng đám người nhìn bọn sói.
Bỗng nhiên một con sói lao ra khỏi trận chiến phía trước, xông thẳng đến đám người đứng ở phía xa, hướng phía cô gái cầm kiếm tấn công, nàng giật mình, nhưng theo bản năng đưa kiếm lên đỡ, tuy vậy, nàng thừa biết lần này không xong rồi, nàng tu vi quả thật có thể đánh bại bọn chúng, nhưng hiện tại đang bị thương, linh khí cạn kiệt, vì thế nàng biết mình ắt hẳn không thể qua được lần này.
Nàng buông kiếm, nhắm mắt lại chờ cái chết, nàng biết giờ có cố gắng chống cự cũng vô ích, chi bằng cứ buông xuôi tất cả mà ra đi, như vậy cũng tốt, bất quá trong lúc nàng nhắm mắt liền nghe một tiếng gió vút qua, sau đó là tiếng xoẹt dài,...
Thấy lạ, nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một thân ảnh mặc một bộ sáo trang ánh bạc, trên tay cầm một thanh kiếm hình thù kỳ lạ, cùng với đó là xác con sói bị chém làm hai nữa. #
P/s: "sói" ở trên đây là yêu thú, do viết Hai Từ yêu thú nó sẽ không hay cho lắm, nên mình viết là "sói", như vậy vừa dễ hiểu lại có phần dễ hình dung.!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.