Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 77: Muốn Vượt Qua Khốn Cảnh Chỉ Hy Vọng Là Không Đủ






Trong thư phòng của tộc trưởng.
Tộc trưởng với Phương Chính mặt đối mặt, lão ngồi bên bàn, hắn đứng ngay ngắn trước mặt lão.
Lão thật sâu nhìn vào hắn, muốn từ biểu cảm của hắn tìm ra một chút đáp án cho thắc mắc của lão.
Trước đó lão nhận được tin báo của ám vệ, vẫn có chút không dám tin.
Lúc Phương Chính một thân đẫm máu quay về sơn trại, lão vẫn như cũ có chút không tin.
Phương Chính trước mặt lão hiện tại, trên gương mặt ngoài bình thản ra, vẫn còn bao phủ nét vui vẻ, nét hạnh phúc, thỏa mãn.
Gương mặt của hắn lúc này, trong không khác gì một đứa trẻ được quà, non nớt, ngây ngô.
Lão quan sát một lúc lâu, không thể tìm ra bất cứ điều gì lão muốn, cuối cùng lão âm thầm thở dài, hỏi.
- Phương Chính, con đêm qua đã đi đâu?
- Bẩm tộc trưởng, con đêm qua đi xuống thôn trang dưới núi, bắt một tên lính gác ở đó đi tra tấn.
Phương Chính thản nhiên đáp.
- Ta hỏi con, tên đó hiện tại thế nào?
Nghe hỏi, Phương Chính mím môi, suy nghĩ một chút.
- Lúc con đi thì còn sống, tính toán thời gian một chút thì có lẽ hiện tại đã chết rồi.
Nếu mà còn sống thì đúng là kì tích.
Tộc trưởng giật mình nhìn Phương Chính, qua một lúc hỏi.
- Tại sao con làm vậy?
- Tại sao à?
Phương Chính bĩu môi suy nghĩ, sau đó cười híp hai mắt, đáp.
- Bởi vì con tò mò thôi.
Tộc trưởng nhìn hắn, nhất thời cũng không biết phải nói gì với hắn.
Trong hiểu biết của lão, Phương Chính rất cố gắng, siêng năng chăm chỉ, ham học hỏi.
Hắn luôn chủ động hướng lão thỉnh giáo, rất hiếm khi lão chủ động dạy được hắn.
Cho nên nếu Phương Chính nói là mình tò mò, tức là hắn cũng đang muốn học hỏi cái gì đó.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng là, tra tấn người khác thì có gì mà học hỏi chứ?
Lão nghĩ không ra, cuối cùng trực tiếp hỏi.
- Con tò mò điều gì?

- Rất nhiều.
Chẳng hạn, một cây kim châm có thể cắm sâu vào cơ thể bao nhiêu, khi đâm vào đầu ngón tay thì liệu có nắm tay lại được hay không? Lại như, nếu cắt tai thì có thể nghe hay không? Cắt mũi có thể thở được hay không?
Phương Chính nói, gương mặt phủ đầy vẻ thích thú.
- Nếu con đem nội tạng lấy ra khỏi cơ thể, người đó có thể còn sống không? Lại nói, con người có thể chịu đựng được bao nhiêu miếng thịt trên người bị lốc xuống? Giới hạn chịu đựng của một người khi bị mất máu? Quan trọng nhất, có phải chỉ cần trao tim cho hy vọng là có thể thoát khỏi khốn cảnh?
- Tộc trưởng, ngài biết không, nếu ngón tay mà bị kim đâm vào quá sâu, căn bản sẽ không nắm lại được.
Con người cũng rất là ngoan cường, dù bị cắt tai vẫn có thể nghe, mất mũi vẫn có thể thở.
Chỉ cần không mất máu quá nhiều, chừa thời gian để thở, thi dù có lốc sạch thịt ở tứ chi, con người vẫn có thể sống được.
Ngay cả khi con đem nội tạng của gã lấy ra, chỉ cần con giữ cho chúng nguyên vẹn, các ống dẫn không bị đứt, gã vẫn có thể sống tiếp.
Thậm chí ngay khi gã cầu xin được chết, vậy mà khi con cho gã ăn sinh cơ diệp, gã vẫn sẽ ăn để được sống.
Thật sự rất thú vị a.
- Nhưng mà, truyền thuyết đúng là lừa người.
Trao trái tim cho hy vọng sẽ thoát khỏi khốn cảnh? Thật buồn cười.
Con cho gã hy vọng, gã có hy vọng, nhưng là, gã đâu có thoát khỏi khốn cảnh, ngược lại càng khiến tình cảnh của gã khốn cùng hơn.
Con tự hỏi, nếu như vậy thì khi gặp khốn cảnh, có nhất thiết chỉ cần hy vọng là được hay không?
Tộc trưởng trầm mặc nghe Phương Chính nói, mặc dù lão cảm thấy với mấy vấn đề mà Phương Chính hỏi, quả thật chỉ có đi kiểm chứng thực tế mới trả lời chính xác được.
Nhưng mà, vấn đề này thật sự không nên tò mò vẫn tốt hơn.
Lão im lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng hỏi lại.
- Vậy con cho là thế nào?
- Đứng trước khốn cảnh, có hy vọng mà không có thực lực cũng chỉ như con kiến, mặc người giẫm đạp.
Có thực lực mà thiếu đi hy vọng, thì chưa làm đã từ bỏ, buông xuôi chịu chết.
Chỉ khi nuôi giữa hy vọng, không ngừng hy vọng, đồng thời rèn luyện, tăng cường thực lực, cơ may có xác suất vượt qua khốn cảnh.
- Gã lính canh đó có hy vọng, nhưng gã không có thực lực.

Mà hy vọng của gã cũng là hy vọng ảo tưởng, đến từ khốn cảnh của gã, chính là con.
Với cái hy vọng giả tạo đó, cho dù gã có thực lực cũng phải chết không có gì nghi ngờ.
Nói một cách khác, muốn tồn tại, nhất thiết phải lớn mạnh và tin tưởng.
Tộc trưởng vuốt râu, âm thầm gật đầu, ngoài miệng hỏi.
- Thế nào là lớn mạnh? Thế nào là tin tưởng?
Phương Chính hạ mắt, sau đó mỉm cười.
- Muốn mạnh hơn, cách nhanh nhất là có nhiều đồng bạn và trang bị tốt.
Nhiều đồng bạn, lấy ưu thế số đông mà lớn mạnh, trang bị tốt, tăng cường các thuộc tính của bản thân.
Nói cách khác, chính là gia tộc và cổ trùng.
Đương nhiên còn có sự rèn luyện sức mạnh của bản thân.
- Còn tin tưởng, chính là tin vào sức mạnh mình có, lấy thực lực của mình làm điểm tựa cho hy vọng.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác gật đầu, cười rạng rỡ.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính có suy nghĩ như vậy, thật khiến lão yên tâm.
Điều này cho thấy trong lòng hắn có gia tộc, ưu tiên gia tộc, dựa vào gia tộc, như vậy, trong thâm tâm hắn, cũng sẽ có giác ngộ hi sinh vì gia tộc.
Chỉ cần lão cẩn thận bồi dưỡng thêm nữa, Phương Chính chắc chắn có thể đưa bộ tộc Cổ Nguyệt phát triển càng thêm rực rỡ.
Đứng trước một Phương Chính có thể suy nghĩ như vậy, một phàm nhân bị tra tấn sống không bằng chết chẳng bằng một hạt bụi mịn trong không khí.
Thật sự thì ban đầu lão gọi hắn đến cũng không phải vì tên phàm nhân kia, nguyên nhân là vì lão lo lắng Phương Chính nhập ma, trở nên giết người không chớp mắt, rời xa gia tộc.
Giờ nhìn xem, Phương Chính cũng không có dấu hiệu gì sẽ như vậy cả, lão cũng liền thật an tâm.
Tiếp theo, lão khuyên nhủ hắn vài câu lấy lệ, liền cho hắn đi.
Phương Chính rời thư phòng trong gia chủ các, quay về túc xá học đường.

Hắn hiện tại đã tốt nghiệp, không thể ở lại, nhưng phía học đường cũng không có đuổi ngay, còn thư thả một hai ngày để hắn dọn đi.
- Gia tộc...!Ha ha
Phương Chính vừa đi vừa nghĩ, không khỏi cười xem thường.
- Nói nghe văn vẻ thật, cơ mà đáng tiếc đó không phải lời của ta nói a.
Chỉ là lấy từ một game nuôi tướng đội hình mà ta từng chơi thôi.
Khi nói đến sức mạnh, Phương Chính chỉ tin vào sức mạnh của tự thân, cái gì mà gia tộc, đồng bạn, cũng chỉ là chó má mà thôi.
Kiếp trước hắn bị bạn bè bán đừng không phải một hai lần, thầy cô lạnh nhạt không bận tâm, ngay cả khi hắn là học sinh giỏi nhất nhì khối, người bên cạnh cũng chỉ lợi dụng hắn khi cần và vứt bỏ khi không cần.
Đã như vậy, hắn còn cần đồng bạn là gì? Cần sư trưởng làm gì? Lợi dụng được thì mang ra lợi dụng, không được, hắn cũng chẳng muốn nhìn tới.
Gia đình, với cái dòng họ trọng giàu khinh nghèo kia, một nhà không có cụt đất chọi chim như nhà hắn thì nói cái quái gì đến dòng họ, gia tộc.
- Từ trước đến nay, ta chỉ tin vào cha mẹ, nghe lời cha mẹ.
Nhưng từ khi đặt chân đến thế giới này, ta làm gì còn cha mẹ.
Cái ta còn lại, chính là một ca ca có thể giết ta bất cứ lúc nào khi có cơ hội.
Nếu ngu ngốc tin vào cái sức mạnh số đông gì đó, chắc chết không kịp ngáp.
Nhưng trong lòng dù nghĩ như vậy, Phương Chính cũng không nguyện nói ra.
Hắn mà nói ra, chỉ sợ tộc trưởng sẽ theo giảng đạo cho hắn hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ.
- Thân phận này tuy tốt, nhưng cũng thật phiền toái.
Mà nếu nghĩ kỹ, thế giới này làm gì có người không gặp phiền toái cơ chứ.
Phương Chính đi đến bên ngoài học đường, liền nhìn thấy một nữ nhân trung niên đang đứng, bộ dạng như đã chờ hắn rất lâu.
Bà ta cũng không phải người quan trọng gì, chỉ là một phàm nhân gia nô, nhưng là thân tín của cữu mẫu của hắn, là mẹ của nha hoàn Trầm Thúy hầu hạ Phương Nguyên trước đây.
Thấy hắn đi đến, Trầm mẫu vui mừng ra mặt.
- Phương Chính thiếu gia, cuối cùng cũng chờ được ngài về.
Túc xá học đường đã không thể ở nữa, lão gia và thái thái đã chuẩn bị tiệc rượu, kêu ta đến đây mời ngài về.
Ở nhà rất tiện, ngài không cần phải hao phí thuê trọ bên ngoài làm gì cả.
Phương Chính hơi nhướng mày, ánh mắt hơi lóe lên.
— QUẢNG CÁO —
- Mặc dù ta không muốn ở đó, nhưng thật ra cũng không phải là không được.
Đứng ở góc độ của Cổ Nguyệt Đống Thổ mà nhìn, lão ta tuyệt đối sẽ không làm hại ta, nói đúng hơn là không dám.

Nhưng nếu ở trong nhà lão, phiền phức sẽ rất nhiều, làm việc cũng liền bó tay bó chân.
- Ân, ta có thể về lầu trúc trước đây sống, hiện tại Phương Nguyên cũng không ở đó, nếu ta muốn lão ta cũng không tiện cản trở đi.
Ở đó xem như cũng tiện nghi, bớt tiền thuê cùng tiền mua nhu yếu phẩm hàng ngày, thức ăn thì cứ để bên lão mang qua.
Chỉ cần căn dặn bọn hạ nhân một số việc, liền xem như có chỗ ở phù hợp.
Tuy không phải tốt nhất nhưng tiện nghi.
Suy nghĩ của hắn lướt quá như thiểm điện, liền hướng Trầm mẫu nhàn nhạt gật đầu đáp.
- Được, ngươi chờ ta vào lấy đồ một chút liền đi.
- Vâng.
Trầm mẫu gật đầu, cười càng rạng rỡ.
Phương Chính một khi về ở cùng cữu phụ cữu mẫu, con gái bà là Trầm Thúy liến có cơ hội.
Nàng ta nhất định sẽ được sắp xếp hầu hạ hắn, chỉ cần nàng ta làm nũng lấy lòng được hắn, cho dù là trở thành tiểu thiếp cũng sẽ đổi đời, từ nô bộc thành chủ tử.
Cứ như vậy, người làm mẹ như bà cũng được hưởng phúc theo.
Phương Chính không nhìn bà, đi nhanh vào trong thay bộ quần áo mới, sau đó thu xếp đồ mang đi.
Đồ của hắn cũng không có nhiều, chỉ một vài bộ quần áo, giày cùng găng tay, còn lại chỉ có nguyên thạch.
Hắn cũng là người gọn gàng, cho nên nói đi là có thể xách đồ đi, căn bản không cần thu xếp gì.
Nhưng Trầm mẫu bên ngoài phải đợi hắn suốt một giờ, hắn thế này mới đi ra.
Cũng không phải hắn muốn làm khó bà, mà là do phải kiểm tra xem nguyên thạch mình giấu đã lấy ra hết hay chưa mà thôi.
Nguyên thạch trong tay Phương Chính còn cũng rất nhiều, đây là không tính nguyên thạch của hệ thống.
Nửa năm trước hắn đổi nanh lợn rừng trong khảo hạch nửa năm được bảy trăm khối, sau đó còn có tiền thưởng thăng giai, tiền trợ cấp mỗi tuần mười khối, cữu phụ gửi hắn mỗi tuần ba khối.
Ngoài ra còn có rất nhiều thịt lợn, hắn đem làm thịt khô, để dành ăn.
Trong nửa năm qua, hắn chỉ tiêu khoảng hai trăm khối cho việc nuôi nguyệt quang cổ, tiểu quang cổ, ngọc bì cổ, lâu lâu mua rượu nuôi tửu trùng.
Việc tu hành tiêu hao khoảng một trăm khối.
Hiện tại trong tay hắn còn hơn năm trăm khối nguyên thạch.
- Cũng may trước đây hợp luyện nguyệt nghê thường, nguyên thạch là do tộc trưởng cho, vì vậy bớt cho ta một khoảng tiêu hao.
Phương Chính nhìn túi nguyên thạch to mình đang vác, đột nhiên cảm thấy tộc trưởng như đang tỏa ánh sáng.
Phương Chính trước khi về, còn ghé qua cổ thất trong học đường một chuyến, hắn còn một lần chọn cổ miễn phí, cho nên mới đến đây.
Lấy xong một con tiểu quang cổ, Phương Chính thế này mới chịu trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.