Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 59: Dù Là Nam Hay Nữ Chỉ Cần Là Người Thì Luôn Bình Đẳng






Buổi sáng khí hậu trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng lên cao.
Không khí cũng chuyển từ mát mẻ sáng sớm sang oi ả dần vào buổi trưa.
Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi trên không trung.
Dãy núi dưới ánh nắng trở nên xanh biếc, rừng cây xanh um, trúc mâu thẳng tắp như thương thẳng hướng trời cao.
Khung cảnh tươi tốt, sức sống dâng tràn.
Học đường hôm nay yên ắng, không có tiếng giảng bài, cũng không có tiếng học viên bàn tán.
Bởi vì lúc này đây, học viên đã được cho nghĩ để tập trung luyện hóa cổ trùng.
Trong diễn võ trường.
Phương Chính đang luyện quyền thư giản gân cốt, tâm tư lại chuyển hướng, nghĩ tới Phương Nguyên.
- Vừa giết người không lâu đi, chắc khoảng hai ngày trước.
Hắn trong lòng tự nói, có chút tiếc nuối không thôi.
- Thật muốn xem một chút nha.
Hai ngày trước, Phương Nguyên giết chết Vương Nhị xong cũng không có dừng lại ở đó.
Hắn dò hỏi hai thợ săn còn lại, liền mang theo xác Vương Nhị về nhà hắn ta.
Trong nhà Vương Nhị còn hai người khác là cha và muội muội của hắn.
Phương Nguyên cường thế cưỡng ép Vương lão hán vẽ ra bản đồ khu vực phân bố của thú rừng cùng bẩy, hứa hẹn sẽ tha cho lão và con gái lão.
Phương Nguyên tha? Hắn lương thiện như vậy à?
Vương lão hán vẽ xong, Phương Nguyên chỉ nói một câu "ta không tin" liền giết lão, tiện tay đem Vương gia muội tử tiễn theo cha.
Sau đó ở trong nhà họ lục ra được bản đồ da thú hoàn chỉnh nhất.
Còn hai gã thợ săn đưa Phương Nguyên đến nhà Vương Nhị kia, thì có vẻ may mắn chán, vẫn còn sống rời khỏi đó.
Cái gì? Ngươi nghĩ Phương Nguyên thả đi à? Ta đã sớm nói Phương Nguyên hắn không có lương thiện như vậy.
Nếu không phải giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, thì đừng nói là hai thợ săn kia, ngay cả gã thợ săn ban đầu bị chém một tay cũng chết luôn rồi.

Lúc Phương Nguyên nói cho hai gã thợ săn đi, hắn thật ra cũng đang chuẩn bị giết luôn, nhưng nào ngờ cổ sư đồn trú ở thôn trang chạy đến, chính nhờ như vậy mới đem bọn thợ săn này cứu lại một mạng.
- Gã cổ sư đồn trú thôn trang đó tên là Giang Hạc, ca ca của Giang Nha làm việc ở cửa hàng cạnh cổ thất.
Bởi vì Giang Nha và Phương Nguyên có nói chuyện vài lần, Giang Hạc cũng liền nghe nói đến Phương Nguyên qua đệ đệ của hắn.
Cứ như vậy, Phương Nguyên liền xem như có một đồng minh tạm thời.
Tuy loại quan hệ này rất mơ hồ, nhưng đây chính là điểm mấu chốt giúp Phương Nguyên về sau.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính trong lòng suy xét, những việc này đều có trong nguyên tác, hắn nhớ rất rõ ràng.
Muốn nhớ một cái gì đó, quan trọng nhất chính là điểm nhấn.
Đoạn này nhìn qua thì thật sự là không có điểm nhấn, dù sau Phương Nguyên giết người cũng chỉ là phàm nhân.
Trong thế giới này, phàm nhân mệnh tiện như cỏ, muốn giết liền giết có gì đáng quan tâm đâu.
Nhưng lúc Phương Chính còn ở trái đất, điểm nhấn của đoạn này là không nhẹ.
Nó không phải đến từ trong nguyên tác, mà đến từ đọc giả của nguyên tác.
Mặc dù so với tổng thể nguyên tác, đoạn này không có bao nhiêu tranh cải, nhưng cũng là một điểm gây ra tranh cải trong phần đầu của bộ truyện.
Mà nguyên nhân đơn giản là vì Vương gia muội tử là nữ nhân.
Rất nhiều người cho rằng hành động giết nàng của Phương Nguyên là không thể chấp nhận được.
Nói nàng là người vô tội, vô duyên vô cớ lại ra tay giết nàng các thứ.
Phương Chính tự biết bản thân không thể nói suy nghĩ của người khác đúng sai thế nào.
Nhưng thật lòng hắn cảm thấy loại suy nghĩ đó rất buồn cười.
Trước không nói đến việc Vương lão hán vẽ bản đồ không rõ ràng, che dấu vị trí nguy hiểm nhất với Phương Nguyên.

Cũng không nói đến cái gì mà tai họa ngầm, để nàng sau này có cơ hội trả thù các kiểu.
Phải biết, nàng là phàm nhân, thứ nhất không có cơ hội khai khiếu tu hành, thứ hai, cho dù có cơ hội cũng chưa chắc thắng được Phương Nguyên, thứ ba, cho dù gần với thực tế là nàng trở thành tiểu thiếp của một cổ sư đi nữa, thì tướng công của nàng cũng sẽ không vì một tiểu thiếp phàm nhân ra tay với một cổ sư tộc nhân.
Phương Chính ở đây chỉ muốn nói riêng đến cụm từ "bình đẳng giới tính".
Vì cái gì à?
Ngươi nói xem, Cao Oản có phải phàm nhân không? Hắn có tội sao?
Cao Oản vừa là phàm nhân, xem xét kĩ càng hắn cũng không có tội gì cả, việc hắn làm, mơ hồ cũng có hình bóng của cổ sư phía sau.
Nhưng hắn sau rồi? Chết rồi, còn bị phanh thây, chết không nguyên vẹn.
Các ngươi có vì hắn mà phẩn nộ không? Rõ ràng là không a.
Bởi vì hắn là nam nhân, nam nhân bị giết thì có là cái gì?
Nếu như vậy, vì sao ngươi lại vì Vương gia muội tử chết mà giận đâu? Cho rằng Phương Nguyên như vậy là bệnh hoạn không chịu nổi đâu? Bởi vì nàng là nữ nhân thôi.
Chẳng lẽ nữ nhân là người, nam nhân thì không phải là người sao?
Không, nữ nhân là người, nam nhân cũng là người.
Nhưng nếu là như vậy, thì vì cái gì lại có sự khác biệt trong cảm giác về cái chết của cả hai đâu?
— QUẢNG CÁO —
Ai cũng mở miệng ra bình đẳng giới tính, nhưng thật sự có bình đẳng không đây?
Nếu đã là bình đẳng, ngươi vì nàng mà căm phẩn, thì cũng nên vì hắn mà căm phẩn.
Nếu đã không thể vì hắn căm phẩn, thì cũng đừng căm phẩn trước cái chết của nàng, đó mới thật là bình đẳng.
Phương Chính hiện tại là nam, nhưng hắn cũng từng là nữ.
Bởi thế, nên hắn cũng không chân chính đứng về phái nào cả.
Nói một cách chính xác, trong lòng hắn, nam hay nữ đều như nhau cả thôi, không có bao nhiêu khác biệt.
Sống thì chính là một cái bị thịt, chết thì là một bộ xương khô.
Đây là không riêng gì bây giờ hắn mới thấy như vậy, mà là cảm thấy như vậy ngay cả với thân phận nữ nhân của trước đây.
Chính bởi vì nguyên nhân này, Phương Chính liền đem đoạn nguyên tác này nhớ thật rõ ràng.
Hắn chỉ tiếc nuối là không thể tận mắt nhìn xem nữ nhân đầu tiên Phương Nguyên giết trong nguyên tác có bộ dạng thế nào thôi.
- Bỏ đi, hiện tại xem như không có thay đổi gì, hướng tới chỉ cần chuẩn bị ổn thỏa một chút liền tốt.
Hắn suy nghĩ, thu lực lại, liền đi ra túc xá học đường, ra khách sạn cải thiện bữa ăn.
- Ta đã là cao giai, tạm thời để cho tửu trùng nghĩ ngơi.
Đã tới lúc dùng con bạch thỉ cổ kia rồi.
Phương Nguyên có bạch thỉ cổ, Phương Chính cũng có, chỉ là hắn chưa có dùng mà thôi.
- Đồng thời, ta cũng nên phát triển ý tưởng đó rồi.
Phương Chính mị mắt, vừa ăn vừa suy tư.
Phương Nguyên trùng sinh, một lòng hướng tới vĩnh sinh, đây chính là con đường mà Phương Nguyên chọn.
Một người, chỉ khi đi trên đường, mới có thể vượt qua tất cả, đối mặt tất cả, sẵn sàng hi sinh tất cả để bước tiếp.
Phương Chính xuyên việt sau, cũng đã chọn được con đường cho riêng mình.
Hắn không như Phương Nguyên truy cầu vĩnh sinh, cũng không truy cầu phấn khích, không mong thiên hạ thái bình, không muốn trở thành chính đạo đem ma đầu chấn áp.
Đồng thời, hắn không mong về nhà, không mong đứng trên vạn vật, vấn đỉnh thiên hạ.
Con đường của hắn, chỉ có duy nhất một chữ, "tạo".
— QUẢNG CÁO —
Cái gì là "tạo"? Là sáng tạo, là tạo lập, là tạo hóa, cũng chính là tạo ra vạn vật.
Kì thực, bản thân hắn vẫn chưa lí giải rõ ràng được suy nghĩ này.
Có lẽ đây là do ảnh hưởng của kiếp trước, cho nên khi đến thế giới này, suy nghĩ này không ngừng quấn lấy hắn, khiến hắn không cách nào buông bỏ được.
Hắn từng là một người say mê sáng tác, hắn viết truyện, làm thơ, vẽ tranh, ngay cả truyện tranh hắn cũng đã từng vẽ qua.
Hắn hướng tới không phải tiền, mà là một loại giải trí.
Loại vận dụng đầu óc này làm cho hắn cảm thấy thư giản rất nhiều.
Dùng ngồi bút tạo nên một cái gì đó, khiến hắn phấn khích, hạnh phúc, vui vẻ không gì sánh được.
Cho nên, hắn muốn "tạo" một cái gì đó trong thế giời này, một cái gì đó để người đời khi nhìn đến liền nhớ đến hắn.
- Giống như xuân thu thiền, nhắc đến liền nhớ Hồng Liên, thiên nguyên bảo liên thì nhớ Nguyên Liên, U Hồn thì có "hồn", Đạo Thiên lại có "thâu", vân vân.

Các vị đại năng này, mỗi người đều tạo riêng cho mình một thứ gì đó, người khác nhớ đến họ không chỉ riêng tu vi của họ, mà còn thứ họ để lại.
- Không riêng gì mấy đại năng kia, ngay cả những người khác cũng có.
Giống như nguyệt quang cổ, hướng tới chỉ có bộ tộc Cổ Nguyệt mới có, ngoài nơi này ra, sẽ không tìm thấy nguyệt quang cổ ở nơi khác.
Bởi vì nó là do bộ tộc Cổ Nguyệt "tạo" ra.
- Lại giống như thiên lý địa lang chu của Hoa Tửu hành giả, nó mặc dù không phải là cổ do ông ta tạo ra, nhưng nó là tiền đề để tạo ra hình tượng của ông ta.
Cho nên khi nhắc đến Hoa Tửu hành giả, người biết về ông ta như Cổ Kim Sinh sẽ nghĩ ngay đến hình tượng ông ta cưỡi thiên lí địa lang chu.
Cho dù là hình tượng, đây cũng là một loại của "tạo".
- Mỗi một hướng đi trong thế giới này, là vừa vặn dụng những cái đã có, vừa tạo ra cái mới để tiếp tục đi tới.
Bất kể lưu phái đều là đang sáng tạo, trong chúng đều bao hàm "tạo".
- Nghe có vẻ giống với "luyện", nhưng ta cứ cảm thấy hai việc này khác nhau.
"Tạo" bao hàm "luyện", nếu không "tạo" ra được một cái cổ phương, thì không cách nào "luyện" được một cổ trùng.
- Vậy thì, ta nên như thế nào hiện thực hóa nó đây?
Phương Chính dùng bữa trong vô thức, lại tính tiền rồi rời đi trong vô thức.
Đợi đến khi hắn bình tâm lại, thì bản thân đã ngồi trên giường trong phòng của mình ở túc xá học đường.
- Vấn đề này bao hàm rộng hơn so với tưởng tượng của ta.
Xem ra con đường ta phải đi dài hơn rất nhiều.
Phương Chính than khẽ, nhưng lại không thấy hối hận.
Chỉ cần hắn có đủ quyết tâm, chỉ cần hắn theo không bỏ, hắn tin một lúc nào đó bản thân sẽ nhìn thấy điểm cuối.
- Nhưng cho dù có nữa đường thất bại, chỉ cần ta còn đi, thì kết quả thế nào cũng không quan trọng nữa.
Trước khi chết, làm hết sức mình là được.
Phương Chính tự nói, thản nhiên mỉm cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.