Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 137: Điện Lang Tập Trại





Trong sơn trại lúc này căng thẳng vô cùng.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên đồng nghĩa với việc điện lang tập trại, hơn nữa số lượng hiển nhiên là không hề nhỏ.
Cái này chỉ cần nhìn đám người Hùng gia trại liền rõ.
Lần này đi sứ Cổ Nguyệt bộ tộc, Hùng gia trại là muốn hướng đến việc liên hợp cùng cầu giúp đỡ trong lang triều.
Dẫn đầu liền là Hùng Lực, người quen thuộc với Cổ Nguyệt bộ tộc nhất.
Đội hình đi sứ cũng không phải mỗi tiểu tổ của hắn, lần này còn có cả tiểu tổ của Hùng Kiêu Mạn.
Hùng Kiêu Mạn là một nữ nhân thân hình mảnh khảnh duyên dáng, tuy nhiên trong Hùng gia trại nàng chỉ xếp sau Hùng Lực.
Trong tay nàng có cả một đàn gấu khỏe mạnh, tuy không có thú vương, nhưng sức chiến đấu tuyệt không thể xem thường.
Nhưng kết quả vẫn bị ép quay lại sơn trại ngay khi vừa đi, điều này rõ ràng nói là điện lang nhiều đến mức khiến họ không có đường lựa chọn.
Chỉ trong thoáng chốc, trên đường đã có rậm rạp cổ sư hướng về phía bốn cổng lớn cùng lớp tường ngoài sơn trại đi tới.
Tường vây bên ngoài được làm rất chắc chắn, đó là do thiết đằng cổ và độc hoa cổ được thúc giục trồng xuống tạo thành.
Cách một đoạn tường vây sẽ có một tòa tháp canh so với tường còn cao hơn.
Ở mỗi khoảng cách gần cũng sẽ có một cái thang được dựng giúp cổ sư dễ bề leo lên quan sát bên ngoài.
Phương Nguyên lẫn vào trong dòng người đi đến dưới tường vây.
Một vị cổ sư đang lúc leo lên thang, Phương Nguyên dùng một tay lôi hắn xuống, sau đó tự mình leo lên.
- Là cái thằng khốn...
Cổ sư này vừa định mắng chửi, kết quả là thấy Phương Nguyên thì lập tức ngậm chặt miệng.
Tuy phần lớn tộc nhân đều không thích tính cách của Phương Nguyên, nhưng không ai có thể chối cải việc Phương Nguyên là một trong những chiến lực mạnh nhất lớp nhị chuyển của sơn trại vào lúc này.
Trong Cổ Nguyệt sơn trại hiện tại chỉ có năm người đạt đến nhị chuyển đỉnh phong, Phương Nguyên là một trong số đó.
Phương Nguyên trèo lên thang, phát động bạch ngọc cổ rồi thò đầu ra một chút.
Chỉ thấy bên ngoài sơn trại, bạt ngàn rừng núi đều là điện lang, số lượng lên đến mấy ngàn con!
Phóng tầm mắt nhìn lại, mắt sói xanh lè nhiều vô số làm lòng người phải rét lạnh.
Những con sói này phần lớn là đói khát, thậm chí có vài con đói đến thân mình gầy rọp thấy rõ.

Số lượng điện lang quá nhiều dẫn đến tai hoạ, dã thú xung quanh con thì bị đuổi đi, con thì bị căn nuốt, thức ăn của đàn điện lang lại càng ngày càng ít ỏi.
Sơn trại tràn đầy người chính là một thứ mê hoặc cực hạn đến điên cuồng với chúng nó.
Sói, là một loài dã thú tràn đầy tính nhẫn nại, sói đói lại càng đáng sợ hơn, nguy hiểm hơn, điên cuồng hơn, điện lang đã ăn no thoả thuê thì đã không tấn công sơn trại.
Ngoài những điện lang phổ thông ra, trong đây còn có hào điện lang.
Mặc dù là lẫn lộn trong bầy sói nhưng hào điện lang vẫn vô cùng nổi bật.
Thân thể của bọn chúng to như con nghé.
Đến tận hơn ba mươi con!
Rất nhiều người thấy cảnh này không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đây đã là lần thứ hai Cổ Nguyệt sơn trại gặp đàn sói bao vây trong năm nay, nhưng quy mô lần này không chỉ gấp hai lần so với lần trước.
- Những con hào điện lang này cũng không phải uy hiếp chân chính.
Phương Nguyên dời ánh mắt, không ngừng tìm kiếm, không lâu sau thì đã tìm được bóng dáng ba con sói to lớn ở hậu phương đàn sói đứng trong bóng tối dưới rừng cây.
Ngàn thú vương, cuồng điện lang!
Mỗi một con cuồng điện lang đều có có kích thước khổng lồ như một con voi.
Phương Nguyên nhìn đến đây, con ngươi hơi co rụt lại rồi chợt khôi phục bình thường.
Hắn tiếp tục quan sát, chỉ là phát hiện có thêm nhiều đàn hào điện lang từ bốn phương tám hướng đang tụ tập đến.
Không có bóng dáng của lôi quan đầu lang.
Phương Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có lôi quan đầu lang, sơn trại vẫn còn an toàn.
Trong kí ức, lôi quan đầu lang xuất hiện vào cuối tháng tám, tạo thành thương vong to lớn cho Cổ Nguyệt bộ tộc.
Nếu không có tộc trưởng và gia lão liên thủ liều mạng chống lại, Cổ Nguyệt Thanh Thư không tiếc sinh mạng bộc phát chiến lực thì Cổ Nguyệt sơn trại đã diệt vong.
Từ khi Phương Nguyên sống lại đến nay, tuy đã có nhiều thứ thay đổi, nhưng trên cơ bản những chiến lực đáng chú ý trong lang triều vẫn còn đó.
Mặc dù vậy, Phương Nguyên vẫn không quá an tâm đối với lang triều.
Trong ký ức của Phương Nguyên, lang triều năm nay lớn hơn so với những năm trước, nhưng lần này hắn có thể nhìn ra được nó hiện tại so với ký ức của hắn còn muốn lớn hơn.
Chính vì như vậy, cho nên tiếng chuông cảnh báo vừa vang, Phương Nguyên đã vội vàng ra ngoài nhìn xem trước.
Grú!

Ba con cuồng điện lang cùng lúc ngước cổ tru dài lên.
Trong tiếng sói tru, vô số điện lang nhận được mệnh lệnh, trực tiếp phát động tấn công về phía sơn trại.
Sơn trại bên này, các cổ sư đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lâm trận mà đợi.
Các cổ sư nhất chuyển đứng ở góc tường, hai tay áp vào mặt tường lạnh giá.
Cổ sư nhị chuyển, một số thì leo lên thang gỗ, một số thì tụ tập trên đỉnh tháp.
Ở sau lưng của bọn họ, trong những toà kiến trúc được tạm thời cải tạo thành pháo đài cũng có cổ sư đang trú đóng.
Một số là đội ngũ dự bị, một số là cổ sư trị liệu của Dược đường, cổ sư trinh sát thì không ngừng qua lại, liên tục truyền về tình hình chiến đấu cho hậu phương.
Một vài gia lão thì ở sau hậu phương, một số thì leo lên tháp, tạm thời khoanh tay đứng nhìn, bảo lưu sức mạnh, trấn áp tràng cảnh.
- Đến rồi.
Phương Nguyên đứng trên thang gỗ, ánh mắt loé tia nhìn lạnh lùng.
Đàn điện lang tràn ra khắp núi đồi, như cơn thuỷ triều tấn công sơn trại.
Khì khì khì...
Chúng nó bắt đầu rơi vào trong chiến hào cạm bẫy đã được đào sẵn bên ngoài tường vây, sau đó thân thể bị từng cây trúc thanh mâu xuyên thủng, như thể sủi cảo rớt xuống nồi nước.
Con thì mất mạng tại chỗ, con thì còn sống, k3u rên thảm thiết.
Gió thổi đến, mùi máu lập tức bao phủ, tiếng sói tru tràn ngập bên tai.
Đợt tấn công điên cuồng của đàn sói cũng không ngừng lại, ngược lại là chúng nó cứ như bị kích thích, thế tấn công càng thêm điên cuồng.
Từng con từng con điện lang rơi vào cạm bẫy, dùng sinh mạng để lót đường cho kẻ đến sau.
Điện lang đến sau đạp lên thi thể đồng loại, tấn công tường vây.
Trong lúc nhất thời, những tiếng thùng thùng trầm đục vang lên.
Một con điện lang thì chỉ như kiến càng cố lắc cây, nhưng mà cả đàn điện lang cứ liên tiếp tấn công như vậy, tường vây cũng phải đung đưa.
Các cổ sư nhất chuyển bên dưới tường vây cố nén sợ hãi trong lòng, liều mạng rót chân nguyên vào trong thiết đằng cổ và độc hoa cổ.
Những bụi gai trên tường ngoài đâm vào thân điện lang, độc hoa cổ thì tiết độc tố trên thân dây leo, ăn mòn cơ thể điện lang.
Đàn điện lang cào tường trại, há miệng mà điên cuồng cắn xé, sau đó thương thế càng ngày càng nặng, làm cho động tác của cũng ngày càng chậm lại.
Vù vù vù.
Đứng trên thang gỗ và tháp canh, các cổ sư nhị chuyển cùng phóng ra nguyệt nhận.
Nguyệt nhận bay vào trong đàn sói, lập tức máu văng tung toé, chân sói bay lên.
Hào điện lang bắt đầu tham chiến, tức thì tạo ra thương vong cho các cổ sư.
Phương Nguyên ở một góc hẻo lánh.
Một điện lưu nhỏ dài màu lam xuyên thẳng qua mà bắn vào trên tường vây, nháy mắt xuyên thủng, giết chết ngay tại chỗ một vị cổ sư nhất chuyển bất hạnh ở bên trong.
Con hào điện lang giết chết cổ sư này lập tức được chiếu cố trọng điểm.
Vô số nguyệt nhận bay vụt về phía nó, nhưng nó trái tránh phải trốn, dựa vào những con điện lang xung quanh yểm hộ mà chỉ bị một chút ít vết thương nhẹ.
Grào!
Nó há mồm sói, răng nanh sắc bén loé từng chớp điện rồi hội tụ lại thành một tia điện lưu, xuyên thủng không khí, bắn thẳng về phía Phương Nguyên.
Bạch ngọc cổ.
Phương Nguyên hừ lạnh, chân nguyên quán trú chân vào bạch ngọc cổ trong không khiếu.
Điện lưu đánh vào lớp bảo vệ tỏa ánh sáng ngọc xung quanh cơ thể hắn, lớp sáng lập tức run lên.
Điện lưu nhanh chóng tan đi, không phá hủy được phòng ngự của Phương Nguyên.
Nguyệt Mang cổ!
Bàn tay Phương Nguyên nhanh như điệp chớp, ba cái nguyệt nhận gào thét bay ra.
Góc độ của những nguyệt nhận này đều vô cùng xảo quyệt, hào điện lang tránh qua một cái nhưng lại bị cái thứ hai bắn trúng vào chân phải phía trước, động tác lập tức khựng lại, nguyệt nhận thứ ba theo sau liền chém ra một vết thương trên đầu nó, đánh nát mắt trái.
Nó đau đến kêu gào thảm thiết nhưng những cổ sư chỗ khác cũng đã nhìn ra cơ hội, lại bắn ra một đống lớn nguyệt nhận, phủ trùm xuống nó.
Vù vù vù! — QUẢNG CÁO —
Hào điện lang nháy mắt bị lăng trì, cả người đẫm máu, vết thương sâu tận xương.
Cơ thể nó lung lay vài cái, sau đó ngã xuống, đàn sói xung quanh hoảng loạn một trận, như sóng dậy cơn.
Nhưng lúc này còn có ba con cuồng điện lang trấn giữ ở phía sau, đàn sói chỉ là rối loạn một chốc lát thì lại nhe nanh múa vuốt, phát động công kích về phía sơn trại.
Phương Nguyên lại vung ra vài cái nguyệt nhận rồi đi xuống thang gỗ, chỉ một lát không lâu như vậy, chân nguyên của hắn đã tiêu hao hơn một nửa, cần phải bổ sung.
Nhìn thấy hắn đi xuống, bên dưới lập tức có một cổ sư nhị chuyển thay thế hắn, leo lên thang gỗ.
Cổ sư nắm giữ thủ đoạn công kích tầm xa đều leo lên thang gỗ hoặc là tụ tập ở tầng chót của tháp canh.
Bọn họ sẽ trọng điểm chiếu cố hào điện lang, so với điện lang phổ thông, hào điện lang có tính uy hiếp lớn hơn.
Một vài con hào điện lang có cổ trùng phụ trợ việc nhảy lên ký sinh trên người thì thậm chí có thể bỗng chốc nhảy vào trong trại.
Phương Nguyên đi xuống thang gỗ, thẳng hướng ra phía sau.
Xung quanh người đến người đi, rất nhiều người cũng như hắn, đều là chân nguyên đã sắp tiêu hao hết, xuống dưới để nghỉ ngơi và hồi phục.
Một bộ phận cổ sư khác sẽ thay thế bọn họ đi đến chiến trường, cống hiến ra một phần chiến lực cho gia tộc.

Đây quả thực là một cuộc chiến tranh.
Sức mạnh của nhị chuyển đỉnh phong cũng phải có vẻ nhỏ bé, chỉ có cổ sư tam chuyển mới là trụ cột vững chắc có thể trấn áp tràng cảnh.
Phương Nguyên đi đến một căn lầu trúc, lầu trúc này đã được cải tạo qua, gia cố thêm rất nhiều.
Hắn bước vào cửa thì cũng đã có không ít cổ sư đang ngồi xếp bằng bên trong, mỗi người đều cầm nguyên thạch, cấp tốc bổ sung chân nguyên.
Một vài cổ sư trị liệu thì qua lại trong đám người, có người còn đang ngồi xổm dưới đất, băng bó vết thương cho những cổ sư bị thương, cái hòm thuốc đặt tại bên cạnh.
Phương Nguyên tìm một góc ngồi xuống, lập tức có một nữ cổ sư trị liệu đi sang.
Hắn lắc đầu với nàng ta, nữ cổ sư hiểu ý rồi đi sang một cổ sư khác.
---
Cuộc chiến kéo dài cho đến khi trời sẩm tối vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Xác điện lang đã nhiều đến sắp làm thành một bức tường dựa vào tường vây.
Nhưng số lượng điện lang lại không có dấu hiệu giảm, ngược lại còn bị tiếng tru của cuồng điện lang thu hút lại đây.
Cổ Nguyệt Dược Hồng lúc này đang ở phụ cận cổng phía nam của sơn trại chỉ huy cổ sư trị liệu.
Mặc dù nàng là thành viên tiểu tổ Thanh Thư, nhưng nàng cũng là người của Dược đường.
Tình hình hiện tại không tiện hoạt động theo tiểu tổ, cho nên thấy gì đi theo Thanh Thư tác chiến, Dược Hồng càng chú tâm vào việc chỉ huy đội trị liệu hơn.
Chiến tranh không thể tránh khỏi bị thương, vai trò của trị liệu cổ sư lại càng thêm quan trọng.
Dược Hồng một bên phân phó cổ sư trị liệu xung quanh, lại thường ra tay tự mình chữa trị cho người bị thương.
Đồng thời, ánh mắt của nàng không khỏi hướng về phía cổng nam.
Cổ Nguyệt Thanh Thư lúc này đang ở trên tháp canh triển khai thủ đoạn chém giết một con hào điện lang.
Chiến lực của hắn mạnh mẽ, kinh nghiệm đối phó điện lang cũng thật phong phú, có hắn ở đây, các cổ sư ở cổng phía nam lúc này cảm thấy phần nào an tâm.
Dược Hồng nhìn thoáng qua, ánh mắt liền hướng về phía trung tâm sơn trại.
Cho đến hiện tại, tam chuyển cổ sư tuy chưa ra tay nhưng đã có mặt ở xung quanh tường vây không ít, nhưng có một người vẫn còn chưa xuất hiện qua.
Người này không phải ai khác, đúng là Cổ Nguyệt Phương Chính.
Bất quá Dược Hồng cũng không quá lo lắng, nàng biết Phương Chính bây giờ đang ở đâu và làm gì.
Nếu nói đến lo, nàng chỉ cảm thấy lo việc hắn sẽ bị gia tộc trách phạt việc không xuất hiện trên chiến trường mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.