- Ngươi quả nhiên còn ở đây, Cổ Nguyệt Phương Chính!
Phương Chính nói, ánh mắt dữ tợn.
Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy Phương Chính này chắc điên rồi.
Bản thân hắn đã là Cổ Nguyệt Phương Chính, không lý nào lại có một người khác được gọi như vậy ở đây ngoài hắn.
Nhưng là, chính bản thân hắn biết rõ, đây không phải là nói với chính mình, cũng là nói với chính mình.
Rõ ra mà nói, là linh hồn xuyên việt của hắn đang nói với linh hồn của chính thân thể này.
-...
Trước câu khẳng định của hắn là sự im lặng đến đáng sợ.
Phương Chính cũng không để ý, hắn đứng lên, đi lại ngồi xuống giường.
- Trước tiên thì ta nên phân biệt ra cái đã.
Nên gọi ngươi là bản thể đi.
-...!Ngươi tên là gì? Phương Chính là tên của ta, ta thật không nghĩ dùng nó để gọi ngươi.
- Nha, rạch ròi như vậy luôn...!Hừm, thế gọi ta là Lạc Hành đi.
Nghĩa là đi lạc.
Dù sau ta bây giờ cũng xem như là ăn nhờ ở đậu khi đi lạc rồi.
- Nếu ngươi thật sự có chút liêm sỉ của người ăn nhờ ở đậu.
- Ha ha.
Phương Chính vang lên hai tiếng cười khẽ liền im lặng.
Cả quá trình chỉ có một mình hắn tự nói tự đáp.
Nhưng kỳ thực lại không phải một mình, mà là hai người.
Chính xác mà nói thì đó là linh hồn đến từ hai người khác nhau.
Một là Phương Chính, một còn lại chính là linh hồn xuyên việt tự xưng là Lạc Hành.
Mà bởi vì là hai linh hồn ở cùng một cơ thể cho nên quá trình giao tiếp cũng có chút vấn đề.
Linh hồn dù sao cũng là một dạng năng lượng thể, bản thân nó không thể phát ra bất kì một âm thành nào.
Muốn phát ra âm thanh, linh hồn cần đến một cơ thể.
Một thể hai hồn sẽ làm việc giao tiếp của hai linh hồn trong giống như màn độc thoại vừa rồi của Phương Chính.
Đối với vấn đề này thì quả thật có chút khó giải quyết.
- Nhưng không hẳn không có cách, chỉ là hiện tại thì hơi khó.
Hừm...!Tiểu Thiên, liệu ngươi có cách nào giải quyết vấn đề này? — QUẢNG CÁO —
Hắn nói, hệ thống liền xuất hiện.
Tính ra cũng rất lâu rồi hắn mới gọi đến nó như thế này.
Đáp: Hệ thống có thể tạo không gian riêng để cả hai giao tiếp.
Bổ sung: Điều kiện là một trong hai sẽ phải đi vào không gian đó, cơ thể sẽ giao cho người còn lại điều khiển.
Phương Chính nhìn hai bản thông báo, bỗng trở nên trầm mặt.
Qua một lúc, hắn khoát tay cho hệ thống lùi liền nói.
- Độc thoại tiếp vậy.
- Vừa đúng ý ta.
Y liền đáp lại.
Hiện tại cả hai đang cùng tranh giành quyền điều khiển cơ thể, không ai muốn nhường lại cả.
Ít nhất trước khi cả hai đạt đến chung một nhận định.
Nếu không cả hai thà độc thoại thế này còn tốt hơn.
- Vào vấn đề chính vậy.
Phương Chính, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện? Không phải sẽ tốt hơn nếu ngươi tiếp tục trốn tránh như mười hai năm qua sau?
- Ta muốn ngươi dừng lại.
Y đáp.
Sắc mặt Phương Chính liền thoáng trầm xuống.
- Mười hai năm, ta quan sát ngươi suốt mười hai năm, cùng ngươi chia sẻ hiểu biết.
Nhưng là, ta vẫn không thể đồng bộ được cảm xúc với ngươi.
Lạc Hành, rốt cuộc thì ngươi đang nghĩ cái gì?
Không khí bỗng lắng đọng sau câu hỏi đó.
Qua một lúc im lặng, trong bóng tối liền vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
- Ta đang nghĩ cái gì à? Rất nhiều thứ đâu.
Tỷ như ngươi nói cùng ta chia sẻ hiểu biết, là hiểu biết về cái gì mới được.
Ngươi nói xem, ngươi biết được cái gì nào?
- Ta biết về cái ngươi gọi là nguyên tác.
Y ngay lập tức trả lời.
Chỉ một câu đó đã thật sự làm hắn kinh hãi một phen.
Cho đến hiện tại, nguyên tác chính là lá bài mạnh nhất mà hắn có trong tay.
Dựa vào nó, hắn hoàn toàn có thể đi trước một bước tránh thoát tai họa, giành lấy tiên cơ, hoặc ít nhất là giống như hiện tại vạch ra kế hoạch tự cứu lấy mình.
Trước nay chỉ có một mình hắn biết rõ nguyên tác, nếu thêm thì chỉ có một cái hệ thống không quá rõ ràng về cái này.
Tuy nhiên, hiện tại lại ra một người nói với hắn bản thân mình cũng biết rõ về thứ này, đây chính là một mối đe dọa đối với hắn.
Bất quá, ai nói hắn không nghĩ đến vấn đề này đâu.
Cơ thể chỉ có một, hắn là dùng bộ não để suy nghĩ đến nguyên tác, dùng mắt để nhìn, dùng tay để viết.
Thời điểm hắn lường đến sự xuất hiện của y, hắn cũng đã lường đến việc này.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không ngươi cảm thấy hắn vì cái gì mà gọi hệ thống ra nhanh như vậy?
Đây đương nhiên là do hắn biết y cũng biết về hệ thống rồi.
Nhưng là, hắn vẫn muốn xác nhận xem y biết được bao nhiêu, vì vậy liền hỏi.
- Ngươi cảm thấy cái đó có bao nhiêu là đáng tin? Ngươi cảm thấy rằng nó không phải là ta cố ý nghĩ ra khi biết ngươi còn tồn tại sao?
Y thoáng cười khẽ, hỏi lại.
- Ngươi nghĩ mình có thể lừa ta sao? Hay ngươi cảm thấy, ta vẫn là một Phương Chính ngu dốt cái gì cũng không biết, bị người khác lợi dụng như trong nguyên tác?
- Chà, khá khó nói nha...
Hắn thoáng nhún vai, giọng nói mang theo một chút ý tứ.
-...! Tu tiên, hầm ngục, kinh dị, tâm lý bệnh ho4n, sinh tồn.
Năm thể loại được ngươi thích nhất khi đọc truyện tranh.
Tuy nhiên, ngươi ghét tu tiên bởi vì toàn là những nam chính thánh mẫu, nam phụ hãm không thể hãm hơn, nữ nhân thì mất giá khi cứ bám theo nam chính.
Ngươi ghét hầm ngục bởi vì nó thường cho nam chính quá nhiều sức mạnh, theo cách gọi của ngươi là max cấp.
Ngươi ghét kinh dị, sinh tồn vì hai thứ này cũng thường dính với hậu cung, đương nhiên loại này so với tu tiên ít hơn.
Tâm lý bệnh ho4n lại không đủ thỏa mãn sự bệnh ho4n trong lòng ngươi.
- Ngươi thích viết tiểu thuyết, không phải vì đam mê.
Người bắt đầu viết tiểu thuyết chỉ vì khi ngươi bình luận vào một bộ tiểu thuyết về tình tiết khiến ngươi khó chịu, kết quả bị mắng cho một trận bởi người hâm mộ của bộ đó.
Chính câu nói "đọc chùa mà còn nói này nói kia, có giỏi thì tự viết mà đọc đi" đã khiến ngươi cầm bút lên.
- Lạc Hành, ta không thể biết được cái ngươi nghĩ trong đầu, không hiểu cảm xúc của ngươi.
Nhưng những gì ngươi từng thấy, từng nghe, từng nói ta đều có thể biết được.
Trong bóng tối, giọng nói bình thản của Phương Chính vang lên đều đều, nhẹ nhàng và rất khẽ.
Hắn nghe xong, lần này thật sự bị chấn kinh.
Hắn cho rằng y chẳng qua chỉ biết một chút về nguyên tác thông qua những gì hắn từng viết, nhưng như thế này thì so với dự kiến của hắn thật sự quá mức cách biệt.
Nói chính xác, cái y biết so với hắn là ngang nhau.
- Là ta đã xem thường ngươi rồi.
Hắn cười bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
- Ngươi hỏi ta nghĩ cái gì sao? Ta chính là muốn sống.
Tất cả những gì ta nghĩ và làm, chính là làm thế nào để sống thật tốt trong cái thế giới này, đi trên con đường của chính mình.
- Ngươi nói dối!
Y thản nhiên phản bác.
- Nếu để sống thật tốt thì ngươi căn bản không có lý do để giết người.
Cao Oản với ngươi không liên can, cho dù hắn định sẵn sẽ chết thì người cũng không cần phải ra tay.
Vương Đại tuy nhận nhầm ngươi là Phương Nguyên nên muốn giết ngươi, nhưng dù ngươi không ra tay hắn cũng tất phải chết.
Gã phàm nhân gác cổng kia càng vô tội, người hành hạ gã sống không bằng chết chẳng lẽ để sống? Không, chỉ để thỏa mãn thú tính trong lòng ngươi.
Cổ Nguyệt Hằng, Cổ Nguyệt Tịnh Không càng không có lý do để ngươi ra tay...!Lạc Hành, những người này đã làm cái gì cản trở ngươi sống và đi đường của mình?
- Câu trả lời là không làm gì cả.
Hắn nhún vai, cười thích thú.
— QUẢNG CÁO —
- Nhưng Phương Chính ngươi hỏi ta như vậy, thật khiến ta cảm thấy tò mò.
Ta thật muốn biết...!Phương Chính, ngươi trong sạch sao?
Không có tiếng hồi đáp.
Bởi vì y không biết phải hồi đáp thế nào.
Hắn hỏi câu đó quả thật là một đòn đánh sâu vào lòng y.
Y không trong sạch.
Nếu những gì y nói là tội lỗi chỉ để thỏa mãn dục vọng của hắn thì y chính là đồng phạm cho những hành vi này.
Mười hai năm trước, sau khi bị đánh vì tội trộm thức ăn, Phương Chính căn bản chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi.
Dù sao ánh mắt tộc nhân ở đó, cữu phụ cữu mẫu không ngốc đến mức nặng tay.
Nhưng là bản thân y lại chịu đả kích, muốn chạy trốn thật xa.
Nếu hắn không xuất hiện, y quả thật đã trở nên nhút nhát, đố kỵ với ca ca.
Nhưng hắn xuất hiện, hắn chiếm cơ thể của y, cũng đồng thời thay y gánh vác, cho y cơ hội chạy trốn khỏi hiện thực, nhìn mọi việc qua góc nhìn của người ngoài cuộc.
Nhờ vậy y mới ý thức được thế giới này tàn khốc đến mức nào, thấu hiểu được mưu tính của thế nhân ra sao, mà quan trọng hơn tất cả chính là cái nguyên tác để y biết được tương lai đáng sợ đến mức nào.
Cho nên, khi hắn ra tay giết người, chính y cũng cảm thấy hắn làm vậy căn bản không có là cái gì cả.
Mãi cho đến lúc hắn ra tay với tiểu tổ, y mới phản kháng lại với hắn, ngăn cản hắn.
- Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ xem trọng những gì bên cạnh mình, thuộc về mình mà thôi.
Nếu ngươi trong sạch, ngươi đã sớm ngăn ta lại rồi.
Hắn nói, ngả người nằm xuống giường.
- Trong mắt ngươi, người thường chung quy lại cũng chỉ là rác.
Nếu không phải người ta giết lần này là người trong tiểu tổ, thì dù ta có giết ai, giết bao nhiêu người thì ngươi căn bản cũng không xuất hiện.
Phương Chính, ta hỏi lại, ngươi cảm thấy mình trong sạch sao?
-...!Ta không trong sạch.
Nhưng ta không muốn bản thân mình bẩn thỉu.
Ta muốn ngăn ngươi lại, muốn dừng lại.
Ta không muốn đi theo con đường ma đạo.
Ngươi, rời khỏi cơ thể của ta đi!
- Vậy đuổi ta ra đi.
Hắn cười thách thức.
- Ta không làm được, nếu làm được thì ta đã sớm đá ngươi ra ngoài rồi.
Y cắn môi.
- Ha ha.
Ngươi lươn lẹo không thua gì ta nha.
Quả nhiên, giá trị làm người là để người lợi dụng, nhưng lợi dụng xong rồi vứt thì có đáng mặt làm người.
Phương Chính, ngươi cảm thấy đúng không?
Hắn khinh bỉ nói.
- Mười hai năm qua xem ta là bình phong, trốn ở phía sau để sống an nhàn.
Rõ ràng khi đó linh hồn của ta chưa thể dùng hợp, chỉ cần ngươi muốn là có thể đạp ra bất cứ lúc nào.
Nhưng ngươi không làm, mãi cho đến ngày hôm nay, linh hồn của ta cũng bị nặng từ nữ thành nam, ngươi lại nói bản thân không thể làm được? Hừ, chi bằng nói ban đầu không đá ta ra bởi vì ta có giá trị lợi dụng với ngươi, bây giờ ngươi không cần nữa nhưng đã quá muộn để đá ta ra rồi đi.
Cái gì mà không muốn làm ma? Ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván.
Ngươi cũng đã bắt đầu thành ma rồi!.