Hệ Thống Thần Nhân

Chương 1: Cầu là có luôn




Hệ thống thần nhân
Tập 1: Đặt chân tân giới.
Chương 1: Cầu là có luôn
Nằm dài trong phòng riêng, Phi Thiên thở dài gác tay lên trán. Tên này thực sự hoang mang số phận, dù hắn theo chủ nghĩa vô thần nhưng đọc qua tử vi và xem bói cung hoàng đạo, nên hắn thường hoang mang không hề nhẹ về số mệnh bản thân.
“Mẹ nó không lẽ số mình thực sự sẽ nghèo thêm 5 7 năm nữa mới được hả, gồng hết nổi rồi nha, quá đáng lắm luôn.”
30 tuổi thất nghiệp, nghiện game, thích truyện, yêu thể loại viễn tưởng và thần thoại ( vô thần vì hắn tin là thần chỉ là 1 thứ nhân hóa những khả năng ngoài tầm với của bà con thôi, cường giả như tiên hiệp truyện ấy mà)
Một người có ích cho xã hội như vậy đương nhiên sống dai lắm, nếu không GDP tăng quá thì Việt Nam lại thành cường quốc mất ( may cho nước Mĩ và 1 số đất nước không nói ra nha). Ah quên hắn là người Việt Nam, sống ở Sài Gòn, tên đầy đủ là Vũ Phi Thiên, đàn ông, đào hoa, nhưng do tự kỷ ít kết giao và đi chơi nên vài năm gần đây thường vẫn 1 mình.
Thở dài xong hắn mở ebook đọc tiếp ( chúc mừng nước Mĩ và …), hắn mới tìm được vài ebook đặc sắc, nhất là thể loại hệ thống càng đọc càng hăng.
Hắn vẫn ao ước được “tắt thở”, sau đó tỉnh lại chó đớp phải rắm được 1 bạn hệ thống ghé thăm. Mà cứ ước là được hả? Đùa chắc, thế thì đào đâu ra người kéo GDP quốc gia xuống.
...
_ Rẹt rẹt...
...
VPT: “Nghe như tiếng điện xẹt nhỉ”
Ngon, cầu được ước thấy nha, sống lại không thì chưa biết, chứ chập ổ cắm mà đang vừa sạc vừa đọc ebook nên…
“Mẹ nó đau, đau, đau quá #&#&#&”;”;”-$ “- PT nhẹ giọng rên rỉ
Thấy mình trôi bồng bềnh ở khoảng không đen như vũ trụ thiếu đi mấy tỷ ngôi sao, 15 phút trôi qua mà Phi Thiên vẫn còn “teo” nơi nào đó khi nghĩ lại khoảnh khắc đạt được “ước mơ”, kết thúc cuộc sống khốn khổ. Ưu điểm duy nhất là ít nhất không phải “sống” chán nản như vậy nữa.
“Đây là thiên đàng hay địa ngục hay là chỗ tiếp dẫn linh hồn?” -PT hoang mang
Dù chủ nghĩa vô thần nhưng trí tượng tượng của hắn thì không thuộc ảo tưởng, cũng thuộc loại siêu cấp ảo tưởng.
“Thiên đàng thì không phải đen xì vậy rồi, nếu kéo GDP đất nước mà cũng vào địa ngục thì chắc cũng đông vui lắm”
“Hahaha ngươi khùng hả? Ta thấy ai cũng nghĩ đến khủng khiếp, ghê rợn, đủ các từ nhưng tuyệt đối chưa ai nghĩ đến đông vui…“- giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Ai vậy? Chết hồi nào, nghe giọng bé còn trẻ lắm nha, số cũng may mắn quá hen!”- hắn nghĩ chắc là không thấy được linh hồn khác nhưng nghe được nên hỏi lại
“Chết cái gì, người ta mới tồn tại vài kỷ kỷ thôi”- cô gái với giọng nói trẻ trung đáp lại 1 cách vui vẻ
“Em nói vậy, em chưa chết hả? Mà cái gì là kỷ kỷ, là bao nhiêu năm?”- PT ngạc nhiên
“Ah ta là 1 hệ thống, “ hệ thống thần nhân”, sứ mệnh của ta là tạo ra 1 vị thần vĩ đại,đây là avatar ta tạo ra để giao tiếp với ngươi thôi, còn 1 kỷ là 1 tỷ tỷ năm theo cách tính của ngươi” - một cô bé cực kỳ đáng yêu có bề ngoài trẻ trung như của học sinh cấp 3, nếu phải tả thì như con lai châu á và châu âu, da trắng, mặt xinh như tinh tinh ah không minh tinh, nụ cười rạng rỡ, nhìn hắn 1 cách thích thú
“Em chọn anh là chủ nhân hả?”- giọng hắn tươi tắn hơn hẳn
“Chứ còn thể loại hệ thống nào đó lại nói chuyện chơi rồi đi lang thang tiếp hả?” - cô bé có vẻ hơi giận dỗi
“Em xin lỗi chị hệ thống!!!” - PT xuống nước
“Hi hi thật ra ta thấy ngươi hiền lành, trí tưởng tượng thuộc loại “siêu cấp ảo tưởng”, độ phù hợp sơ bộ là bảo đảm trên 90%. Nếu ngươi chấp nhận thì ta sẽ vào linh hồn ngươi và quét lại lần nữa" - cố bé nhấn mạnh lần nữa
“Còn phải hỏi, đương nhiên”- PT hí hửng
Cô bé biến mất, tối thui, éo có gì xảy ra...
“Rồi xong, quá đáng thiệt, chết rồi còn giỡn nhau, con bé này làm nãy giờ phê như cắn thuốc” - PT oán trách
“Hahaha ngươi bựa khủng khiếp, ta mới quét xong ngươi có độ phù hợp 100%. Ngươi xác nhận sẽ dung hợp chứ?” - HT hỏi lần nữa
“Haiz anh đâu phải đàn ông dễ dãi, a cực kỳ dễ dãi, làm nhanh đi, trôi lơ lửng quài có gì vui đâu chời”- PT chỉ hận không nhúc nhích được để mà nhào đến cô bé
“A a a a a a a” - PT lại gào lên
Cá 10 ăn 1 là nếu còn sống thì cả phường phải nghe tiếng hắn la 1 cách thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.