Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa

Chương 27: Đại Hội Tông Tộc! (1)




Khải Minh đứng chán nản nhìn đám người thi đấu, hắn định xông lên dẹp hết cái đám người thi đấu kia cho nhanh, đánh như vậy khi nào mới xong, nhưng dù nóng vội nhưng lí trí vẫn còn, hắn không muốn nhận thêm danh hiệu Quái Vật, danh hiệu Biến Thái vẫn còn kia kìa.
Thôi thì cứ ráng đợi lũ gân gà này oánh nhau vậy thôi, nhìn xuống chỗ Dương Sát và Hồng Hài Nhi thì thấy hai người họ cũng hết kiên nhẫn mà ngồi xem, Dương Sát thì ngồi một chỗ nhắm mắt, có lẽ tu luyện chăng, còn Hồng Hài Nhi thì, nó đang ngủ.
Liếc mắt về phía Dương gia thì bọn Đường Phương và đám người bên Đại ca, cả vị Tỷ Tỷ của mình nữa, bọn họ rất chăm chú xem mấy trận đấu.
Khải Minh hiếu kì, bọn gân gà này có cái gì đáng để xem chứ, hắn bắt chợt nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của một tên thanh niên nào đấy, cả người hắn toả ra một luồng sát khí rất kinh khủng, và hắn đang nhìn mình, thấy lạ Khải Minh liền kiểm tra.
Tên: Hằng Thiên
Tuổi: 20
Tu vi: Kim Đan Cảnh Ngũ Tầng
Cái nồi gì thế, 20 tuổi Kim Đan, mà là Kim Đan Ngũ Tầng nữa, bắt chợt Khải Minh nhớ đến cái nhiệm vụ lúc trước là săn giết đệ tử Ma Tông gì đấy, chả nhẽ là hắn à, à mà hắn cũng là một trong ba người đại diện thi đấu của Hằng gia, nhiệm vụ chắc chắn là nói đến hắn rồi.
Trận đấu của Hằng Thiên thứ 35 trước Khải Minh một trận, và cũng đến lượt trận đấu của hắn, đối thủ của Hằng Thiên là người của Dương gia, Dương Trung, còn trận của Dương Tuyết Lan thì lúc nãy nàng đấu với một người của một gia tộc nhỏ nào đấy và giành chiến thắng.
Trên khán đài Hằng Thiên và Dương Trung nhìn nhau, sau một lúc trọng tài vừa hô bắt đầu thì.
"Xoẹt,....." Đầu Dương Trung rơi xuống, diễn biến trận đấu quá nhanh mọi người không kịp nhìn thấu tốc độ của Hằng Thiên, chỉ thấy Dương Trung chấp tay định nói gì đó, thì Hằng Thiên đã lao đến, rút kiếm và,...
Tuy Dương Trung chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh Nhất Tầng nhưng dù gì thi đấu là không tránh được đao kiếm vô tình, nhưng như thế này chả phải là cố ý giết người sao.
"Phàm là gặp được người Dương gia GIẾT!" Hằng Thiên chĩa kiếm về phía Dương gia và nhìn Khải Minh hét lớn, hắn còn nhấn mạnh từ GIẾT nói với tất cả những người ở đây.
Phía trên chỗ ngồi sắc mặt gia chủ Dương gia hơi đen lại, nhìn tên Hằng gia chủ.
"Hằng gia chủ, ngài đây là có ý gì?"
"Ta cũng không rõ, mà qui định cũng đã từng nói rằng là đao kiếm vô tình mà?" Tên Gia chủ Hằng gia lúc đầu khuôn mặt còn tỏ vẻ kinh ngạc, bất chợt chuyển thành khuôn mặt vô sỉ nói, thật sự hắn cũng không biết việc này, nhưng Hằng Thiên là người của Hằng gia và hắn rất mạnh, nên cần chăm chút hắn.
"Ngươi, ngươi,....." Dương Hùng định nói cái gì đó, bỗng nhiên nhìn xuống Khải Minh thấy khuôn mặt chán nản của Khải Minh liền ngồi xuống, ta méo quan tâm nữa đấy, ngươi cứ láo đi rồi tên quái vật dưới kia diệt tộc nhà ngươi rồi thì đừng có kiếm ta.
Cuối cùng cũng đến trận đấu của Khải Minh và tên thiếu gia gì đó của Hằng gia, Khải Minh lấy làm lạ, tên này hình dáng rất giống tên lần trước ở đấu giá hội, nhưng mạnh hơn, có vẻ Ca ca của tên lần trước đây.
Tên: Hằng Vô
Tuổi: 20
Tu vi: Trúc Cơ Cảnh Nhị Tầng.
Trúc Cơ Nhị Tầng, cũng khá đấy, nhưng với ta chỉ là sâu bọ thôi, sau khi tiếng hô trọng tài vừa dứt, Khải Minh định lao lên kết thúc cái trận đấu vô nghĩa này thì tên Hằng Vô lên tiếng, Khải Minh dừng lại xem tên não tàn này định nói cái mô gì.
"Ngươi là tên đã cướp nữ nhân trong tay đệ đệ ta, à mà ngươi hình như có phải là tên có hôn ước với muội muội ta không, hazz đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không xứng với muội muội ta!" Hằng Vô bộ dáng cao thâm nhìn Khải Minh bĩu môi.
Một lúc sau hắn nói tiếp.
"Giờ ngươi quỳ xuống gọi ta hai tiếng gia gia, rồi nhận thua, sau đó ta tha cho ngươi!" Hắn nhìn Khải Minh tỏ vẻ khinh thường.
Bất chợt trên chỗ ngồi Hằng gia có một vị thiếu nữ bộ dáng rất xinh đẹp nhưng tỏ vẻ cao ngạo, làm mất đi cái vẻ xinh đẹp ấy, đứng lên nói.
"Khải Minh, ta là Hằng Ngọc Lan, nhị tiểu thư của Hằng gia, hôm nay ta muốn thoái hôn với ngươi, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa, cả Dương gia và Hằng gia cũng vậy!"
Dưới khán đài và đám người xung quanh điều sững sờ, thoái hôn giữa bàng dân thiên hạ như thế này chả phải là vỗ vào mặt Khải Minh sao, là làm mất đi thể diện của Dương gia sao.
Trên hàng ghế khách quý, Dương Hùng vỗ một tay lên trán thở dài, đám người cao tầng Dương gia cũng đều thở dài nhìn nhau lắc đầu, tên gia chủ Hằng gia và nhị tiểu thư kia thấy cảnh này tưởng rằng họ đang mất mặt nên mới làm vậy.
Thế nhưng bọn người Dương gia và tên Dương Hùng lại nghĩ khác, sao các ngươi không thoái hôn một cách lặng lẽ đi, tại sao lại ở nơi này, các ngươi muốn chết à, tên tiểu quái vật kia từng nói nếu các ngươi không làm gì quá đáng thì hắn đã không giết các ngươi mà, thôi thế nếu các ngươi muốn chết, muốn bị diệt tộc thì bọn ta không cản, chúc lên đường bình an.
Mấy vị cao tầng Dương gia và Dương Hùng không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo, một lát sau đám người Dương gia quay qua đặt cược xem Khải Minh diệt Hằng gia như thế nào.
Khải Minh thì từ nãy giờ vẫn đứng ở đó, hắn nhíu mày, ủa hình như mình có nghe Hằng gia qua gia tộc mình thoái hôn gì rồi mà, sao lại công khai ở đây, chả nhẽ bọn họ muốn hạ nhục mình ư, nhìn về đám người Dương gia hắn thấy bọn họ im lặng, tưởng rằng Dương gia bị mất mặt nên không nói gì, cho đến khi đám người đó xôn xao, dù bọn họ trao đổi rất nhỏ nhưng với thính lực của một Bán Tiên, những gì bọn họ nói Khải Minh đều nghe rõ, sau khi nghe bọn họ không lo lắng việc gì mà đánh cược làm sao mình diệt Hằng gia, Khải Minh muốn xông lên lột da đám người đó, nhưng thôi kệ đi bọn họ cũng có phần đúng.
Khải Minh nhìn xuống hai người Dương Sát và Hồng Hài Nhi, lúc này hai người họ nhìn chằm chằm vào người Hằng gia, chỉ cần Khải Minh ra lệnh, ắt hẳn Hằng gia sẽ xong, Khải Minh lắc đầu với hai người họ, ra hiệu ngồi xuống, hắn suy nghĩ rằng còn phải làm nhiệm vụ, chơi đùa thêm một chút đã.
Khải Minh quay về phía Hằng Ngọc Lan mở lời.
"Ta chấp nhận, nhưng có thể cho ta biết lí do là làm sao không?"
"Do ngươi là một phế vật, ngươi nghĩ ngươi xứng đáng với ta sao, ha ha!" Nàng nở nụ cười khinh bỉ nói, rồi ngồi xuống.
Khải Minh mặc kệ không quan tâm đến việc này nữa, điều hắn quan tâm là lúc nãy khi nàng nói câu này Nhã Lan định đứng dậy nói cái gì đó thì bị một nữ tử ngồi kế bên kéo lại, Khải Minh còn phát hiện Nhã Lan còn nhìn Phụ Thân hắn với ánh mắt gì ấy, và Phụ Thân hắn đáp trả lại bằng một cái lắc đầu, hắn tỏ vẻ khó hiểu, chuyện gì nhỉ.
Dẹp, dẹp, suy nghĩ đau đầu, quay lại chuyện chính đã, Khải Minh nhìn tên Hằng Vô đang nở nụ cười khinh bỉ.
"A, ta xin lỗi, muội muội ta làm hơi quá rồi!"
Khải Minh méo quan tâm nữa, hắn hơi bực rồi, Khải Minh bèn lấy Gậy Như Ý ra, phóng lên cao đập xuống Hằng Vô.
"Ăn một gậy của ta!"
Tên Hằng Vô nhận thấy rằng có một luồng áp lực rất lớn từ cây gậy ấy phóng ra, cảm thấy không ổn liền phi thân né tránh, Khải Minh đánh hụt xuống lôi đài, kết quả chỗ Hằng Vô đứng lúc nãy bị đập nát, lún sâu xuống khoảng 1 mét.
Hằng Vô đổ mồ hôi lạnh nhìn lại chỗ mình đứng lúc nãy, nếu lúc nãy hắn không tránh thì đã trở thành đống thịt nát rồi, riêng Khải Minh thì hắn giật mình, hắn chỉ mới dùng một phần lực lượng thôi, chưa dùng tí linh lực nào nữa, nếu hắn dùng hết tất cả, chả phải là toàn bộ nơi này bị hủy sao, không, là cả cái Thành này bị hủy mới đúng.
Trên khán đài đám người kia một phen sững sờ, tất cả đám người không thể tin vào mắt mình nữa, nhất là đám người Hằng gia, chả phải nói hắn là một tên phế vật sao, tại sao hắn lại kinh khủng như thế.
Khải Minh cất đi gậy như ý, rút Huyền Băng Kiếm ra, chém về phía Hằng Vô 18 đạo kiếm khí, tên Hằng Vô biết rằng không thể chạy nữa liền vận dụng Linh Lực chống đỡ, kết quả bị kiếm khí của Khải Minh chém ra 18 mảnh.
Tĩnh, cả quảng trường yên tĩnh, không một tiếng động, yên tĩnh đến nổi người ta có thể nghe được tiếng kim rơi, giết một cường giả Trúc Cơ dễ dàng như vậy, còn vượt qua được tầng Linh Lực phòng hộ của Trúc Cơ một cách thoải mái như vậy, chí ít hắn phải là Kim Đan a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.