Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 99: Người không thể đắc tội




"Tiểu bảo bối, cha nuôi sao lại bắt nạt con chứ? Cha nuôi thương con mà..." Khương Lam khẩn cấp đặt cô dưới thân, thắt lưng động một cái, liền sau đó cả thân mình mập mạp bắt đầu chuyển động.
Khương Mật ra vẻ nhăn nhó, thẹn thùng mà cất tiếng thân ngâm. Có trời mới biết, cô ta cực kỳ ghê tởm lão già mập ú trên người này! Có điều, cô ta có ghét đến đâu thì cũng không thể biểu hiện ra nửa điểm, bởi vì chỉ có lão già này mới có thể đem đến cho cô ta bao vinh hoa phú quý!
"Cha nuôi...thật lớn nha." Cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, lại thở gấp, cất lên chất giọng đã được tu luyện đến mức câu hồn. Cho dù cô ta không có đến nửa điểm khoái cảm, trừ bỏ ghê tởm vẫn là ghê tởm thì vẫn chỉ có thể diễn kịch như trước.
Khương Lam bị lời của cô ta kích thích, lại càng làm ra vẻ ‘uy phong’, càng muốn chinh phục thân mình trẻ trung này. Lão ta mừng rỡ ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn, rồi một đường đi xuống cổ điên cuồng cắn mút, như muốn hút hết hương thơm thanh xuân của cô ả.
"Bé cưng à, thân mình con vẫn là câu hồn nhất..."
Khương Mật ôm lấy người tên béo ú, nhắm chặt mắt lại...
Vì cái gì?
Vì cái gì con nhóc miệng còn hôi sữa kia lại có thể đoạt được vai diễn? Vì sao người thanh niên tuyệt sắc kia lại không rời ánh mắt đến người cô? Cô ta tự nhận bản thân mình thật quyến rũ, sao cô ta lại không thể tìm được người đàn ông như vậy, người đàn ông đó không chỉ có sắc lại còn có tiền cùng quyền thế. Còn mình, chỉ có thể trong căn biệt thự này mà hầu hạ một lão già!
Diệp tổng......
Diệp tổng!
Người đàn ông ăn trên ngồi trước kia, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến đàn bà muốn được hòa tan trong lòng hắn! Không phải chỉ bởi dáng người cao lớn anh tuấn của hắn, cũng không phải bởi vẻ dũng mãnh lạnh lùng, mà chính là bóng lưng hắn lộ ra vẻ uy quyền như một vị thần thánh!
Loại đàn ông này, nếu chỉ có thể cùng hắn trong giấc mơ thôi cũng đủ sung sướng! Mà hắn lại chân thật xuất hiện trước mặt cô ta, khiến cô ta có thể cảm nhận rõ ràng được khí chất của hắn...
Khương Mật thầm nghĩ, trong lòng lại bùng lửa nóng lan đến toàn thân. Cô ta ôm chặt lấy ‘đống thịt’ trên người, tưởng tượng lão ta thành Diệp Hoa! Chỉ bằng sự tưởng tượng hư cấu này thôi, cô ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Trong lúc nhất thời, giữa căn phòng ngủ vang lên tiếng thở gấp không ngừng, hết đợt này đến đợt khác...
Đây đúng là một cuộc ‘dã hợp’ hoang đường!
Một hồi thác loạn xong, Khương Lam thở hồng hộc mạnh mẽ từ bên dưới cô ả rút ra, lập tức bên dưới liền trào mật dịch của hai người. Một màn dâm uế như vậy không khỏi khiến cho ông ta cảm thấy sôi máu.
"Cha nuôi, cha nhất định phải làm chủ cho con nha, con bé kia thực sự rất quá đáng" Khương Mật vẫn không quên việc chính, vẻ mặt thực điềm đạm đáng yêu, nép trong lòng Khương Lam.
“Con bé đó lai lịch thế nào? Con đã cẩn thận điều tra lai lịch chưa?”
Khương Lam vừa nói vừa ngồi dậy, lấy ra một điếu xì gà, lại tiện thể đặt gạt tàn lên bụng cô ta. Lão ta luôn có thói quen biến thái đó.
“Hừ! Loại con gái quê mùa như cô ta thì làm sao có lai lịch lớn, cha nhất định phải giúp con, không chỉ giúp con lấy lại vai diễn mà phải để con bé Diệp Linh đó có được trải nghiệm không hề tốt đẹp” Chỉ nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp như búp bê của cô ta, Khương Mật liền cảm thấy ghen ghét chỉ hận không thể sớm rạch mặt khuôn mặt câu dẫn nam nhân đó!
Cứ như vậy, Diệp Linh ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, chỉ là một vai diễn vậy mà lại có người muốn hãm hại cô đến vậy.
“Vai diễn nhất định cha sẽ lấy lại cho con nhưng lai lịch của con bé đó còn nhất định phải đợi cha tìm hiểu cho kĩ, không thể vì một con bé mà phải đắc tội với người không nên đắc tổi, con có biết trong thành phố này cũng có một người thanh niên họ Diệp mà không ai có thể đắc tội không?”
Nói đến đây, lão ta liền nghĩ đến người thanh niên nào đó, cả người không khỏi căng thẳng.
Đêm hôm đó, một màn mưa máu như vậy đều được ông ta thu hết vào tầm mắt, tất cả đều do một người thanh niên chỉ đáng tuổi học sinh cầm đầu, nhưng hành động tàn độc đó lại khiến cho mọi người không khỏi rét lạnh.
“Cha…người nghĩ nhiều rồi, con bé quê mùa như vậy tại sao có thể cùng Diệp tổng dấy lên quan hệ chứ”
“Được rồi, có lẽ cha nghĩ nhiều rồi, người cao quý như Diệp tổng sao có thể tùy tiện quen biết”
Nói là vậy nhưng thật sâu trong lòng của ông ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhưng con gái của mình đã nói như vậy, ông cũng liền không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cô ta ra rồi mạnh mẽ tiến nhập vào vùng đất phía dưới.
Căn phòng lập tức xuất hiện những thanh âm rên rỉ phóng đãng làm người nghe cảm thấy đỏ mặt.

Lúc Diệp Linh rời khỏi phim trường thì đã chín giờ, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng trở lên càng náo nhiệt. Cô giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.
“Diệp Linh nhà em ở đâu, đã muộn như vậy để tôi đưa em về” Đạo diễn Mục đi lên trước nhẹ giọng nói.
Diệp Linh đối với ông mỉm cười: “Không cần đâu, đạo diễn, nhà em rất gần chỉ cần bắt xe là về được”
"Đã trễ thế này rồi, một cô gái trẻ như em có thể đi sao?" Mục Uyên nhíu mày không hiểu.
Diệp Linh vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt cô, bóp còi hai tiếng.
Diệp Linh còn tưởng rằng là xe khách, cô vội vàng mở cửa đi lên.
“Đạo diễn, em về đây” Diệp Linh xoay người cảm kích nhìn hắn nói.
Đợi chiếc xe lăn bánh rời đi, Mục Uyên mới nhớ tới, ông giật mình không khỏi kinh hô, từ khi nào người lái xe Mercedes đi làm tài xế vậy!
Chiếc xe rời đi, Diệp Linh mới đưa mắt nhìn về người bên cạnh.
Ánh tối mờ mờ, cô không thể nhìn rõ người bên cạnh nhưng lại cảm giác người này thật sự có chút quen mắt.
Thật lâu sau cô mới phản ứng lại, người này còn không phải người hay đi với anh hai sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.