Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 97:




“Khụ…” Anh Kiệt kho khan vài tiếng, che dấu đi sự bối rối của mình, tiếp tục mở miệng nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến chúng tôi”
Biết là như vậy, nhưng anh không nhìn thấy Diệp tổng sắc mặt vô cùng khó coi sao? Cứ như thế này bọn họ làm sao dám tiếp tục.
Vừa lúc này, cánh cửa được mở ra, một cô gái ăn mặc hở hang, sặc sỡ bước vào.
Những thanh âm ‘cộc, cộc’ của chiếc giày cao gót va chạm trên nền nhà làm cho mọi người cảm thấy thật chói tai.
Người còn chưa đến nhưng thanh âm chua chát của cô đã vang lên: “Chuyện này là sao? Các ông nhất định phải giải thích cho tôi, vai diễn này trừ tôi ra chắc chắn không một ai có thể động vào”
Khương Mật vừa đi đến, sắc mặt cao ngạo trực tiếp bỏ qua những người trong phòng, cô đảo mắt lướt nhanh một hồi sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại rơi trên người thanh niên trước mặt.
Con ngươi đột nhiên co rút lại, gương mặt ửng hồng, lời nói vừa thốt ra liền cảm thấy thật hối hận.
Người thanh niên này thật sự là quá đẹp, đẹp đến mức khiến cho người đối diện cảm thấy hít thở cũng không thông.
Trương Phàm thấy vậy, điều ông lo lắng cũng đã đến, ông sốt ruốt vội vàng lên tiếng: “Khương tiểu thư…chuyện này hay là thôi đi, cô xem…”
Khương Mật nghe vậy, sắc mặt thoáng cái liền đanh lại nhưng nhớ đến người thanh niên tuyệt sắc kia cô cố hạ giọng, gương mặt tỏ ra thân thiện nói: “Ngài Trương, anh quên mất ai là người đầu tư cho bộ phim rồi sao?”
Nháy mắt sắc mặt Trương Phàm liền biến, Mục Uyên đứng một bên, thật lâu sau ông khó khăn nói: “Nhưng chúng tôi vừa mới tìm được người thích hợp cho vai diễn này, hay là thế này đi Khương tiểu thư cô diễn nữ chính còn vai phụ này thì để cho cô bé kia…”
Ông thật khó khăn mới tìm được Minh Uyển của mình, lúc này bảo ông đi tìm người khác thì thật là quá khó khăn đối với ông.
Mục Uyên còn chưa nói xong, Khương Mật đã cắt lời, giọng nói dần mất kiên nhẫn: “Không được! Vai diễn này tôi rất yêu thích, nếu hai người vẫn còn kiên quyết với quyết định của mình thì chỉ làm phiền hai vị đi gặp cha của tôi mà giải thích”
Nghe vậy sắc mặt của hai người liền trùng xuống, Khương tổng là một nhà đầu tư rất lớn, gần như số tiền đầu tư vào bộ phim này đều là của ông ta, nếu để làm phật cô con gái này của ông ta thì chỉ sợ bộ phim này cũng không thể làm được.
Đang lúc đạo diễn Mục lâm vào suy nghĩ, Diệp Hoa bỗng lên tiếng.
“Cứ để cô ta thử vai đi”
Khương Mật nở nụ cười đắc ý, cô ta nhanh chóng đi vào phòng hóa trang, trước khi đi còn không quên đá mắt nhìn về phía Diệp Hoa.
Mục Uyên thở dài, cũng chỉ còn cách bất lực gật đầu.
Xem ra phải để cô bé kia chịu thiệt rồi.
Rất nhanh cô ta liền thay đổi xong trang phục của mình, đạo diễn mục cũng không quá làm khó cho cô ta, chỉ cho cô một cảnh rất khá đơn giản trong vai diễn. Tuy cô ta diễn không đến nỗi tệ nhưng nếu để so với bé con nào đó thì thật kém xa. Nhưng cũng thật hết cách ai bảo người ta có một người cha chống lưng đây.
Khương Mật diễn xong vai diễn của mình, cô đắc ý nhìn về phía Diệp Hoa: “Anh đẹp trai, tôi diễn không tệ chứ”
Quang Tuấn nghe vậy, sắc mặt hơi biến hiếm khi người có tính ôn hòa như ông buột miệng một câu gắt gỏng: “Khương tiểu thư! Cẩn thận lời nói của mình, Diệp tổng không phải người để cô đùa giỡn”
Khương Lam lợi hại thì lợi hại thật nhưng để so với Diệp tổng thì thật không đáng để nhắc tới. Đến ngay cả ông ta gặp được Diệp tổng còn phải khúm núm mà kính trọng kêu lên một tiếng Diệp tổng, từ khi nào chỉ là con gái của ông ta mà có dám trêu chọc người thanh niên này.
Diệp Hoa sắc mặt lạnh nhạt, khó một ai có thể từ sắc mặt ấy để mà nhìn ra tâm trạng của hắn. Có người chống lưng như vậy, bảo sao kiếp trước bé con của hắn lại không thể đoạt được vai diễn này, làm hại cô còn khóc vài ngày khóc đến hai mắt đều sưng lên, bộ dạng của cô lúc đấy còn làm cho Diệp Hoa đau lòng thật lâu.
Nửa ngày sau hắn mới lên tiếng.
“Cô diễn không tồi, nhưng tôi nghĩ vai diễn này càng có người thích hợp hơn cô”
Khương Mật nghe vậy sắc mặt liền xám lại: “Nhưng bộ phim này cha của tôi đã đầu tư rất nhiều tiền…”
Diệp Hoa gác chân lên bàn, ánh mắt cũng lười biếng liếc nhìn về phía cô: “Cô không thích hợp với vai diễn này, cô từ bỏ đi thôi”
“Không! Tôi có chỗ nào mà không bằng cô ta chứ” Âm thanh lập tức đẩy lên cao, để người mình vừa mới ưng ý nặng lời như vậy, trong lòng cô thật sự có chút không chịu nổi.
Diệp Hoa mặc kệ tiếng hét của cô ta, hắn quay đầu sang ba vị giám khảo, âm thanh vẫn lãnh đạm như trước: “Để cô bé vừa nãy diễn vai này đi, số tiền đầu tư toàn bộ đều tính cho tôi”
Mục Uyên nghe vậy, kém chút liền kích động mà hô lớn, ông có chút không tin vào tai mình, vội vàng nói: “Diệp tổng, ngài nói thật sao?”
Diệp Hoa nghe vậy, hắn gật gật đầu rồi cùng Anh Kiệt rời đi, nhưng vừa đi đến cửa liền bị một cánh tay kéo lại.
“Anh đẹp trai, đừng như vậy được không, vai diễn này thật sự người ra rất muốn đoạt được a” Nói xong, cô ta lại cười vô cùng mị hoặc với Diệp Hoa không thèm quan tâm sắc mặt hắn đương ngày càng trở nên khó coi, cánh tay kia bắt đầu muốn bò lên cổ hắn.
“Kỳ thực, anh vừa có sắc lại có tiền và quyền, người như anh tôi thật sự rất thích, nếu không vai diễn này anh để cho tôi đi, tôi sẽ làm tình nhân bé bỏng cho anh…”
Lời nói tuy rất nhỏ nhưng lại rơi vào tai Anh Kiệt không sót một chữ nào, hắn ta không khỏi nở nụ cười khinh miệt.
Nữ nhân này thật đáng sợ, thuần thục câu dẫn nam nhân như vậy thật sự rất có kinh nghiệm, chỉ sợ cô ta dùng quy tắc ngầm này với không biết bao nhiêu người rồi đây.
“Dù sao cũng là thiên kim nhà giàu, đừng có hạ thấp giá trị bản thân của mình” Khương Mật còn chưa nói hết câu, liền bị anh lạnh giọng cắt lời.
Sau đó hắn liền xoay người lạnh nhạt bỏ đi, để lại Khương Mật hai mắt nổi lửa nghiến răng ken két.
Hừ! Vai diễn lần này nhất định phải là tôi kể cả anh cũng vậy, chắc chắn sẽ có ngày mà ngoan ngoãn quỳ gối phục vụ tôi mà thôi!
Diệp Hoa rời đi, đám người liền lập tức giải tán, đã chọn được vai diễn này lại còn là cô một cô bé được cả ba người rất yêu thích lại còn có Diệp tổng chống lưng vì vậy trên gương mặt của đám người ai ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.