Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 87: Kết thúc năm học




Các thầy cô tập trung chấm thi tốc độ rất nhanh, hai ngày sau đã cho ra bảng điểm.
Trần Kiên quả nhiên là người có thành tích cao nhất 11D, đứng vị trí thứ năm toàn khối.
Khi lên nhận bài hắn còn không quên hất cằm đắc ý nhìn về phía Diệp Hoa, ánh mắt tràn đầy thách thức.
Lữ Uy thấy vậy không khỏi bất bình lên tiếng: “mẹ kiếp, lão đại em muốn tẩn thằng này một trận quá”
Diệp Hoa lắc lắc đầu: “Không cần, đều là bạn cùng lớp không cần căng thẳng như vậy”
Đám người nghe vậy, mồm chữ A mắt trợn tròn nhìn về phía lão đại.
Con mẹ nó! Từ khi nào lão đại có tình thương người vậy!
Người tiếp theo lên nhận bài là Tịnh Hương, thành tích của cô quả thật không hề tệ chỉ đứng sau tên Trần Kiên, đứng thứ mười trong toàn khối.
Thật lâu sau phiếu điểm phát đến Diệp Hoa, hắn để phiếu điểm trên bàn tay, ngón tay tì nhẹ bên trên, nét mặt tĩnh lặng.
Vị trí bốn mươi mốt, kỳ thật đã là thành tích tốt nhất từ trước đến giờ của hắn.
Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải cũng nhận được phiếu điểm của mình.
Sắc mặt của ba người cũng không khác Diệp Hoa là mấy, tất cả đều đen như đít nồi.
Vương Minh liếc mắt nhìn sang phiếu điểm của lão đại, hắn lập tức kích động hô lớn: “Lão đại, lần này anh còn cao điểm hơn em với thằng Lữ Uy kìa”
Nhữ Khải thì không nói làm gì, tuy hắn học rất tệ nhưng chưa đến mức bét bảng như ba người còn lại.
Nhưng lão đại lần này điểm số còn cao hơn Lữ Uy thì thật khiến người khác kinh ngạc.
Lữ Uy nghe vậy, vội quay sang, nhìn lên phiếu điểu của Diệp Hoa hắn còn kích động hơn cả Vương Minh: “Mẹ kiếp, lão đại có phải anh mới chích thuốc không? Tại sao lại hăng như vậy!”
“Không có gì, mấy bài này đối với tao thật sự có chút đơn giản” Diệp Hoa đắc ý, hất cằm nhìn ba người, hắn cười cười nói.
‘Phụt’
Ngay sau đó một thanh âm bật cười liền vang lên, cả bốn người cùng nhau quay đầu về âm thanh đó.
Tịnh Hương biết mình có chút thất thố, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không che dấu được hai gò má ửng hồng của mình.
Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn anh, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, mình không cố ý”
Cũng không thể trách cô a!
Chỉ là cảm thấy anh thật có chút hài hước mà thôi, cả lớp có bốn mươi ba người, anh xếp thứ bốn mươi mốt thật không hiểu sao vẫn còn đắc ý được.
Sắc mặt Diệp Hoa kém tới cực điểm, như nuốt phải một con ruồi, hắn vặn vẹo nói: “Không sao…”
Mặt mũi của hắn cứ như vậy liền quăng cho chó gặm rồi!
Để che đi sự bối rối của mình, Tịnh Hương vội vàng thu dọn sách vở, tuần sau chính thức liền bước vào kỳ nghỉ hè, hơn sáu mươi ngày vui chơi thư giãn khiến cho cả Tam Trung chìm đắm trong bầu không khí phấn khởi, nhưng cũng xen lẫn đâu đó nỗi bùi ngùi lưu luyến.
Quãng thời gian cuối cùng còn ngồi bên nhau của học trò lớp mười một, khi nắng vàng về cùng tiếng ve sầu rả rích ngoài sân, có thể cũng sẽ đồng nghĩa với chia tay.
Bí thư đi lên bục giảng, vỗ hai tay vào nhau hắng giọng: “Các bạn, chẳng mấy chốc nữa là nghỉ hè rồi, hy vọng mọi người sẽ có một kỳ nghỉ thật vui vẻ thú vị. Khi vào nhập học lại, trường sẽ trải qua một đợt chia lớp, có thể sau này chúng ta không còn được học chung với nhau nữa. Vì vậy tớ và các thầy cô đã trao đổi sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan cuối cùng của lớp, thời gian là cuối tuần sau, địa điểm sẽ do mọi người sắp xếp, hy vọng mọi người sẽ có mặt đông đủ. Lát nữa tớ đưa bản đăng ký xuống, bạn nào tham dự thì ghi tên rồi ký vào bên cạnh, sau khi tan học tớ sẽ đi đặt chỗ”
Bên dưới là một đống lộn xộn đang hò hét ầm ĩ, có một nam sinh cười hớn hở hỏi: “Bí thư, các thầy cô có đi không thế?”
Phục Xuân gật đầu: “Có, thầy Tống nói mấy thầy cô khác cũng sẽ có mặt.”
Nam sinh thất vọng tặc lưỡi, cậu chàng còn tưởng giáo viên không đi, có thể mặc sức điên cuồng quậy cho đã, cảm giác giống như tốt nghiệp. Có mặt các thầy cô thì còn ý nghĩa gì chứ? Quá nửa là đến bia cũng không được uống, chỉ có thể uống coca nước trái cây, nói chuyện còn phải cẩn thận dòm trước ngó sau.
Không khí nhất thời xìu xuống.
Bản đăng ký từ tổ một bắt đầu truyền đi.
Thời điểm truyền tới bàn Tịnh Hương, cô nhìn lướt qua rồi thả xuống trước mặt anh.
Vương Minh khoác vai Diệp Hoa: “Lão đại, anh có đi không? Thầy Tống và các thầy cô khác cũng tham dự, chắc chắn là không được chơi thỏa thích rồi…”
Diệp Hoa nghĩ ngợi một hồi, thời gian công ty khai trương là cuối tuần này, mà tuần cuối tuần sau liên hoan mới tổ chức, thời gian ấy hắn cũng không có việc bận vậy nên đi cũng được.
“Có, tao đi”
Tịnh Hương len lén quan sát Diệp Hoa qua khóe mắt.
Cô hít sâu một hơi nhè nhẹ rồi thở ra, trong lòng tràn ngập cảm giác mất mác.
Vậy hôm nay xem như là lần cuối cùng bọn họ ngồi bên cạnh nhau. Ngày tựu trường lớp mười hai sẽ chia lớp, có lẽ đến lúc đó cô và Diệp Hoa không còn liên quan gì nữa.
Tịnh Hương vặn nắp bút, nét mực đen in hai chữ Tịnh Hương thanh thoát.
Chỉ vài phút sau, bí thư thu lại tờ giấy, cô kiểm tra rồi đọc lại tên của từng người, sau khi điểm danh đông đủ cô mới hài lòng gật đầu.
“Được rồi, danh sách đã thống kê xong, cuối tuần sau mọi người nhớ đến đông đủ đúng giờ…”
Cô vừa nói xong, trống trường tan học liền vang lên.
Đám người lập tực vội vàng, chen chúc nhau lấy cặp ra về.
Diệp Hoa cùng đám cẩu bằng hữu cũng liền ra về, vừa bước tới cửa liền bị ai đó gọi lại.
“Diệp Hoa!”
Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Hoa theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy cô, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”
Tịnh Hương cánh tay nắm chặt mép váy, cổ họng như vướng phải thứ gì đó, thật lâu sau mới nói ra một câu vô nghĩa: “Không có gì…chỉ là bạn quên bút này”
“Cho cô đấy, xem như quà kỉ niệm của tôi” Diệp Hoa nói xong cũng liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh đã rời đi thật xa, nửa ngày sau Tịnh Hương mới phản ứng, cô nở nụ cười miễn cưỡng và chua chát.
Xem ra mối quan hệ của cô với anh càng ngày càng không vào đâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.