Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 47: Luân bạo tàn khốc




Nhìn người trong tấm ảnh, Hạo Vũ Kiệt cánh tay run rẩy, không dám tin vào mắt mình.
Người trong ảnh trên mặt máu chảy loang lổ, càng làm người khác rợn người cư nhiên giữa trán có một lỗ hổng kích thước vừa bằng viên đạn, hai con ngươi trợn lớn, hiển nhiên người đàn ông đến chết cũng không thể ngờ mình cứ vậy mà chết đi.
Tuy tấm ảnh mờ mờ hơi khó nhận nhưng Hạo Vũ Kiệt lại biết rất rõ, người trong ảnh còn không phải anh Hùng sao!
Hắn hoảng sợ, sắc mặt loáng cái trắng bệch.
Ngay cả hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Hắn không ngu, người dám giết A Hùng chỉ có hai loại.
Một là người điên, hai là người có thân phận còn cao hơn hắn, cao đến mức không cần phải e dè một người như A Hùng.
Còn người thanh niên trước mặt hiển nhiên không phải loại người thứ nhất.
Diệp Hoa lạnh nhạt vươn người một cái, cuối cùng uể oải nhướn mắt lên.
Nữ nhân cảm nhận sự khác thường, sợ anh mất hứng cô áp sát cơ thể vào người phụng phịu lấy lòng anh.
Bầu không khí hết sức quỷ dị, Hạo Vũ Kiệt không chỉu nổi áp lực lập tức quỳ xuống, dập đầu.
“Anh Diệp, em biết sai rồi, từ này em hứa sẽ không bao giờ động vào Diệp Linh nữa…cầu xin anh lần này tha cho em”.
Hạo Vũ Kiệt dập đầu trên sàn nhà, phát ra những thanh âm bang bang, nước mắt nước mũi cũng bắt đầu chảy ra còn đâu bộ dáng kiêu ngạo ngày thường.
Hắn sợ thật rồi! Hắn không muốn giống trong bức hình.
Hắn mới mười lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ, tương lai còn rất dài vì vậy hắn không muốn chết.
Anh Kiệt ngồi một bên xem kịch vui: “Hắc hắc, nhóc con không tồi đâu, dám đánh chủ ý đến em gái của lão đại. Đến tao còn không dám mơ màng đến cô bé xem như mày còn giỏi hơn tao rồi đấy”.
Triệu Bảo Vân còn rắc thêm sương vào tuyết lạnh: “Anh Kiệt mày bớt lảm nhảm đi, đừng có dọa đến nó. Trò vui còn chưa bắt đầu đâu”.
Triệu Bảo Vân nhìn về phía lão đại, mười ngón tay anh đan vào nhau, ánh mắt trào phúng lạnh nhạt.
Dường như anh luôn như vậy, phớt lờ mọi thứ, không thèm để ý đến bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.
Đợi đến khi máu Hạo Vũ Kiệt rỉ ra, hằn rõ trên sàn nha.
Diệp Hoa nhàn nhạt nói: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thể tha”.
Hắn cũng không phải tên cuồng sát nhân, hễ ai không vừa mắt là giết.
Nghe vậy, Hạo Vũ Kiệt thở dài, trái tim thoáng bình tĩnh.
Diệp Hoa tiếp tục bổ sung: “Nhưng mày làm gì em gái tao thì hôm nay tao chơi lại mày như cách mày hại nó”
Khuôn mặt Hạo Vũ Kiệt biến sắc, trong lòng thầm nhủ chỉ cần không phải chết là tốt rồi!
Động đến đám người này, có kẻ nào là không dám giết người đâu, chỉ cần vất cho họ một ít lợi tức, sẵn sàng sẽ có một đám người lao vào thay thế họ đưa ra pháp luật xử lý thôi.
Triệu Bảo Vân cầm một ly rượu trên bàn hướng về Hạo Vũ Kiệt: “Xem như mày may mắn, uống đi!”
Tiếp lấy ly rượu vang đỏ rực như máu, Hạo Vũ Kiệt trần chờ một lúc, đưa cốc lên miệng nuốt xuống chất lỏng sền sệt.
Sau khi nuốt xuống bụng, cả người hắn lập tức trở lên nóng rát.
Hiển nhiên trong cốc có xuân dược.
Diệp Hoa ánh mắt lóe lên tia tà ác, xoay người vỗ tay Anh Kiệt
“Mang người lên đi”
Chỉ vài phút sau, Anh Kiệt dẫn đến hơn chục người, tất cả đều là nam, mọi thứ có vẻ rất bình thường nếu như gương mặt của họ không xấu đến ma chê quỷ hờn.
Triệu Bảo Vân có chút ghét bỏ, nhìn đám người xua tay nói: “Cậu ta không tồi chứ, mấy người muốn thì làm nhanh lên”.
“Anh Triệu, lát nữa chúng tôi thật sự có thể làm sao…” Một tên đầu nhuộm vàng mặt mày dâm o cười lên một cách đê tiện, chỉ cần vừa nghĩ người thanh niên tuấn tú kia tối nay sẽ nằm dưới thân bọn hắn uyển chuyển hầu hạ, bây giờ hắn đã cảm thấy hạ thân mình có chút cứng lên rồi.
“Còn cả một đêm dài, các ngươi cứ từ từ mà làm” Anh Kiệt cười rộ lên, mắt lóe đảo nghiền ngẫm đảo qua bọn hắn như cảm thấy có chuyện hết sức thú vị: “Sau khi xong việc, thù lao của các ngươi cũng ‘không ít’ đi”
Bọn họ vừa nghe thấy mấy chữ thù lao không ít, liền đè xuống tâm trạng rục rịch, đồng thanh cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
“Khà khà, vừa được thoải mái lại vừa có tiền bọn em ngu gì mà không làm”
Hạo Vũ Kiệt lúc này còn không rõ ý đồ của bọn họ sao, hắn sợ hãi hét lên
“Các anh muốn làm gì? Đừng có động vào tôi”
Đám người không kiêng nể ai, hai tay chà mạnh vào nhau còn cười một cách hết sức dâm ô, để lộ ra một hàm răng vàng khè.
“Chà chà, xem mĩ nhân đang mời gọi chúng ta kìa”
Không khí như đọng lại, Hạo Vũ Kiệt nghiêng người nhìn qua liền đón nhận ánh mắt đỏ bừng đầy tơ máu của đám người, hắn ta sợ tới mức liên tục thoái lui về phía sau: “Các người đừng qua đây!”
Không để hắn nói hết, người đàn ông mạnh mẽ chế trụ thắt lưng của hắn, mấy người còn lại cũng không yên phận gắt gao chế trụ tứ chi của hắn.
“Không cần, không cần, các người cầu xin buông tha cho tôi…” Hạo Vũ Kiệt sợ hãi đến mức nước mắt đều nhanh rơi xuống, nghĩ đến việc bị đám người trước mặt cưỡng gian, hắn liền cảm thấy điên lên, càng đáng sợ hơn là, hắn lại nổi lên phản ứng sinh lý vô cùng mãnh liệt!
Diệp Hoa nhìn đám người luân phiên nhau, môi mỏng khẽ nhếch lên
“Có phải cảm thấy rất nóng không? Yên tâm đi, tao cũng là người tốt đã gây hỏa cho mày thì tất nhiên sẽ để mày dập hỏa”.
Nghe lão đại nói vậy, Anh Kiệt cùng Triệu Bảo Vân đồng thời mắt đôi mắt, trên đầu hiện rõ dấu hỏi to lớn, lão đại là người tốt sao? Hai người khóe miệng liền co giật.
Có người tốt như vậy sao? Hay do bọn họ học thức kém nên không thể định nghĩa được một từ ‘tốt’ của lão đại.
Một lúc sau, Hạo Vũ Kiệt còn kháng cự nhưng rất nhanh bị xuân dược xâm chiếm, dược lực làm hắn như điên cuồng nhanh chóng hòa nhập vào đám người.
Căn phòng chả mấy chốc tràn ngập tiếng kêu rên rỉ, cúc hoa của Hạo Vũ Kiệt liên tục bị đám người luân phiên tàn phá.
[ Đọc đến đoạn này lại thấy thương Hạo Vũ Kiệt quá chưa được xơ múi miếng nào thì bị anh Diệp chơi cho quả trí vl:)) ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.