Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 37: Đêm dài triền miên (h)




Về đến nhà, Diệp Hoa thận trọng dè dặt ôm cô đi vào phòng.
Diệp Linh dường như xụi lơ, gắt gao ôm chặt lấy anh.
Bật đèn lên sau đó bế cô bước vào phòng tắm, vừa bước vào Diệp Hoa nhanh chóng vặn mở vòi nước sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Diệp Linh nhận thấy không còn cảm giác mát lạnh, cô cảm thấy rất khó chịu như một đứa trẻ bị mất đồ chơi cô nũng nịu kêu rên
“Ưm…nóng quá…anh trai…ôm em…nóng quá…”
Diệp Hoa cứ đứng lặng nhìn cô chăm chú, tiếng kêu của cô hệt như một con mèo nhỏ gãi mạnh vào lòng anh.
“Ngoan...cố chịu đựng một lát…”
Nói xong hắn liền tháo bỏ chiếc áo của cô, lập tức lộ ra bộ ngực no tròn…Nhờ có đồ lót phụ trợ nên bầu ngực của cô càng trở lên đầy đặn săn chắc, hơn nữa áo lót của cô quá mỏng mơ hồ có thể thấy hai nụ anh đào hồng hào trước ngực.
Diệp Hoa cố kìm nèn cơn xúc động trong lòng, hai tay run rẩy mò xuống chiếc quần ngắn.
Lập tức chiếc quần nhanh chóng được thoát, cảnh xuân liền hiển lộ, hai đùi trắng nõn, bờ mông nhỏ gọn đặc biệt hết sức mịn màng hệt như những miệng đậu hũ vậy.
“Khốn kiếp!”
Nhìn thấy hình ảnh trước mặt, Diệp Hoa khẽ rít qua kẽ răng thầm mắng, hắn đề cao định lực của mình quá rồi.
Cũng không thể trách hắn, cô nhóc này ăn mặc hết sức gợi cảm, mặc một chiếc quẩn lót mỏng như vậy là muốn câu dẫn nam nhân sao?
Nghĩ vậy ngọn lửa tức giận lập tức vùi dập ngọn lửa dục vọng, ánh mắt trở lên điên dại nhất định phải chấn chỉnh lại bé con rồi.
Ngâm mình trong nước lạnh một thời gian, Diệp Hoa đưa tay sờ lên trán, thấy cô có dấu hiệu hạ hỏa hắn liền khóa nước bế cô ra ngoài. Nhưng vừa mới đứng dậy, bỗng đâu một cơn choáng váng hoa mắt ập tới khiến hắn chênh vênh phải dựa trên mặt tường. Diệp Hoa thấy vậy sắc mặt lập tức hoảng sợ hình như hắn vừa mới nhớ ra thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn nhanh chóng bế cô đặt lên giường, quả nhiên một giây sau cả người hắn cả người hắn giường như kiệt sức, cuối cùng chống đỡ không được liền nằm ngã xuống. Ý thức dần trở lên mơ hồ.
Đêm dần buông xuống, cảm giác ngứa ngày trong lòng làm hắn khó chịu tỉnh giấc. Trong lòng không biết từ khi nào Diệp Linh dán chặt vào người hắn, cơ thể không ngừng cọ xát.
Diệp Hoa lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt, dược lực vẫn chưa hết sao? Sắc mặt liên tục biến đổi từ xanh sang tím, không ổn dược lực này có chút kì quái.
Diệp Linh lúc này, toàn thân càng trở nên nóng rát. Thậm chí còn nóng hơn lúc trước, luồng nhiệt bắt đầu khởi động cô khó khăn bò dậy đè anh xuống.
Cánh tay không chịu yên phận bắt đầu cởi bỏ chiếc áo của anh.
Diệp Hoa nháy mắt hoảng sợ, vội vàng nói
“Tiểu Linh…làm gì vậy, mau dừng tay!”
Tiếng gọi của anh khiến Diệp Linh hơi nao nao, cô dường như rất khó chịu, hàng mi lông dài nhắm chặt nhưng miệng nhỏ không tự chủ rên nhẹ
“Ưm, anh hai…nóng quá”
Diệp Linh kiều mỵ rên lên một tiếng, dường như cảm thấy vẫn còn khó chịu cô lập tức dùng tay xé tan áo lót trên người.
Bộ ngực trắng nõn tức khắc nhảy ra, phía trên hai cái nhũ hồng hoa hồng nhạt giống như hết sức mẫn cảm, không ngừng trước mặt anh nhảy múa.
Diệp Hoa vốn dĩ không có hứng thú lớn như vậy, nhưng sau khi nhìn đến song tô nhũ đầy đặn trắng nõn, thân thể theo bản năng một trận căng thẳng, sắc mặt lập tức đỏ bừng còn đâu bộ dạng lãnh khốc như mọi ngày.
Không chỉ vậy, phía bên dưới cự vật lập tức trương lên một túp lều.
Diệp Linh lúc này mê man nên không thể nhận thấy biểu lộ khác thường của anh, cô xoay người dường như muốn tìm vật gì đó, nhưng bước nhân lỡ đà, làm thân hình mềm như bông của cô ngã lên ngực anh.
Tư thế này, Diệp Linh chỉ có thể nằm gọn trong lòng anh, đem hai vú dán chặt trước ngực.
Cảm nhận được vật mềm mại, còn có đầu nhũ săn chắc, bên dưới không tự chủ to hơn một vòng.
Xông vào mũi là hơi thở quen thuộc dễ ngửi, sắc mặt lập tức đen lại không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Diệp Hoa còn chưa kịp suy nghĩ, Diệp Linh đã hôn lên môi anh tới tấp, mặc dù động tác vụng về, tuy vậy cũng đủ làm cho người nào đó thần hồn điên đảo.
Diệp Hoa vẫn còn một tia lý trí, khuôn mặt lạnh lùng nhưng gò má đỏ ửng đã bán đứng anh
“Tiểu Linh! Em có biết mình đang làm gì không?”
“Anh làm sao thế?” Tiểu Linh mê man nhìn anh, không vui chu môi lên làm nũng
“Chẳng lẽ anh không thích em?”
Diệp Hoa cố gắng nhẫn nhịn, khó khăn giải thích: “Đương nhiên anh thích em, nhưng chúng ta là anh em, không thể làm động tác thân mật như vậy được. Mau đứng dậy mặc quần áo vào”
Diệp Linh giống như một đứa trẻ ngây thơ, dụi đầu vào lòng anh: “Không…không thích…em chỉ muốn anh thôi…”
Hô hấp của anh như ngừng lại, ánh mắt trầm xuống cảm giác bất lực này làm bức điên hắn.
Chết tiệt!
Hệ thống! Mau ra đây! Đảm bảo không đánh gãy chân mày họ tên tao liền đổi ngược.
Cho dù hắn có gọi rát cổ cũng không có ai hiện ra.
Không dừng lại ở đó, Diệp Linh lập tức chồm dậy nhắm môi anh hôn xuống lần hai, không đơn giản như lần trước lần này Diệp Linh đưa lưỡi nhỏ nhắn thơm tho vào khoang miệng của anh.
Diệp Hoa cả người liền dại ra, muốn cắn chặt răng nhưng không kịp cái lưỡi của cô liền thuận lợi xông vào, khi bắt gặp đầu lưỡi của anh cô lập tức mê luyến quấn chặt nó khít kháo không chịu buông.
Khoái cảm như vậy đối với một người chưa từng trải qua chuyện nam nữ như hắn quả thật không chịu được. Giây phút đó hắn chỉ cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể đang căng cứng, lúc này càng bùng phát dữ dội.
Nụ hôn kéo dài triền miên, Diệp Linh như cái hố không đáy tham lam hút lấy mật ngọt của anh, đến khi dường như thấy đủ cô mới chịu buông tha, đến khi đưa chiếc lưỡi ra ngoài còn kéo theo một đường chỉ bạc.
Nhưng vừa cách ra một chút liền bắt gặp hình ảnh khiến hắn sững sờ. Hai gò má cô vì động tình bất giác trở nên đỏ ửng, ánh mắt kiều mị mê ly cùng với hai phiến môi vừa mới dày vò đang đỏ tươi ướt át.
Trong lòng dâng lên một ngọn lửa nóng, hắn biết mình sắp triệt để hắc hóa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.