Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 3: Lão đại dũng mãnh




“Lão đại! Anh đọc tên ra để em mời”
Diệp Hoa không mặn không nhạt nói: “Heo mập”
“Heo mập? Haha, lão đại anh lấy đâu ra cái tên này vậy”
“Anh Diệp, trình độ đặt tên của anh bọn em chỉ có một chữ phục”
Diệp Hoa đảo mắt lướt qua Tịnh Hương, thấy hắn nhìn mình, Tịnh Hương đỏ mặt: “Tên mình đặt nghe dễ thương vậy, sao họ lại cười được chứ!”.
“Bớt lải nhải! Mời tao đi”
Một lát sau, Diệp Hoa đã xuất hiện trong phòng, trong phòng còn ba người khác tên Lữ công tử, Minh Vương, Khải đại soái. Lần lượt là Lữ Uy, Vương Minh và Nhữ Khải.
“Vương Minh, mày chuyển sang map Sanhok đi”
“Haha, lão đại! Anh chọn đúng map rồi đấy, hôm nay để em dẫn mọi người đi ăn gà”
Nhữ Khải một bên không khỏi nhếch miệng khinh bỉ:“ Ê tên béo, tao nhớ không nhầm mày luôn là thằng chết đầu mà”
“Hừ! mày thì biết cái đếch gì, hôm nay ông mày dẫn mọi người đi ăn gà”
“Haha, tên béo đừng để chết trước là được”
Diệp Hoa lạnh nhạt nói: "Bớt nói nhảm đi, còn không mau vào trận”
“Mọi người theo tao đi để tao nhảy boot camp” Lữ Uy tuy rằng hắn chơi không hay, nhưng không thể phủ nhận hắn là người có kĩ năng nhảy dù tốt nhất trong nhóm.
“Một team, hai team, ba…team, bố…n team, đếm sơ qua cũng phải hơn ba mươi người, quá khủng khiếp”Nhìn bầu trời đen nghịt những người chơi cũng đang đáp dù xuống, Nhữ Khải trợn mắt kêu to.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Gần nửa người chơi đều nhảy boot camp”
Tịnh Hương bên cạnh nhìn vậy không khỏi che miệng kinh sợ, đây cũng quá đông người đi.
Mọi người ai cũng đều kinh sợ, nhưng Diệp Hoa hắn lại không hề có một tia sợ hãi, ngược lại hắn lại cảm thấy sung sướng, thậm chí trong mắt Diệp Hoa đã lóe lên sát cơ, hắn rất thích cảm giác giết người trong game, chính vì lí do đó nên hắn rất thích PUBG.
Diệp Hoa cười lạnh “Chỉ là mấy con gà, đợi tao vặt lông rồi bẻ cổ đi...”
Không ngoài dự đoán team của Diệp Hoa đáp xuống đầu tiên, địa điểm chính là trung tâm của bootcamp, nhà chữ y nơi xảy ra không biết bao nhiêu cuộc va chạm đẫm máu.
Diệp Hoa đáp xuống đầu tiên, hắn nhanh chân nhặt nhanh cây akm, không hề do dự giết ngay hai tên vừa đặt chân xuống cạnh hắn, nghe thấy có thêm hai tiếng chân đang tiến đến, Diệp Hoa vội vàng thay đạn rồi công lên, hai người đến không kịp phản ứng chỉ nghe một tràng đạn bắn ra rồi biến thành hòm gỗ. Dọn xong khu tầng thượng Diệp Hoa cười nhạt nói: “Một team”
“Lão đại nhanh vậy mà đã giết được một team rồi, em còn chưa nhặt được súng đây”
“Anh Diệp! mau cứu em với, aaa! Có mấy thằng đang đuổi em, anh mau xuống tầng hai đi”
Nghe Vương Minh cầu cứu, Diệp Hoa vội vàng nhanh chân chạy đến, thấy có ba người đang đuổi theo Vương Minh hắn nhanh chóng núp vào tường bên cạnh, thấy ba người đến Diệp Hoa nhanh như cắt lao ra xả một tràng đạn vào đối phương, chưa kịp phản ứng ba người đã nằm xuống.
“Anh Diệp! Anh quá trâu bò rồi, này thì đuổi theo lão tử này, để tao tiễn ba thằng mày chơi game mới”
Mặc kệ lời Vương Minh nói, Diệp Hoa đã nghe thấy vài dấu chân đang tiến đến. Nhìn xuống số lượng đạn, hắn không khỏi cau mày, đạn của hắn giờ chỉ còn đúng bốn viên, nhưng hắn đã nghe thấy có rất nhiều người đến.
“Nhữ Khải, Lữ Uy để ý xung quanh, đối phương đang tiến vào”
Không đợi Diệp Hoa nói xong, một người đội mũ hai trong tay cầm m416 tiến đến,
“Anh Diệp!!! Cẩn thận có địch trước mặt”
Diệp Hoa cau mày, hắn chỉ còn bốn viên đạn muốn giết được người trước mặt phải cần bắn trúng đầu, nếu sai sót hắn sẽ phải bỏ mạng ngay lập tức, không suy nghĩ nhiều Diệp Hoa vội vàng hướng nòng súng đến đầu đối phương, vội vàng bắn “Đoàng, Đoàng, Đoàng, Đoàng” Liên tiếp bốn phát súng bắn ra, đối phương đã biến thành hòm gỗ, không nghi ngờ gì nữa, Diệp Hoa hắn đã bắn trúng cả bốn viên đạn vào đầu.
“Con mẹ nó, lão đại anh cũng quá trâu đi, đến loại thao tác này anh cũng làm được”
“Anh Diệp không phải hôm nay bị Shroud nhập đi”
“Mày nói gì vậy, tao nghĩ Shroud cũng không làm được như lão đại”
Liên tiếp những tiếng hô xung quanh vang lên,
Tịnh Hương ngồi bên cạnh đã bị kinh sợ đến ngây người, thao tác này vậy mà hắn cũng có thể làm ra được.
Diệp Hoa thở dài, bơm máu rồi tiếp tục đi tìm địch,
Liên tiếp là hàng loạt người lên bảng đếm số, tất cả đều do Diệp Hoa một tay tạo lên
Cuối cùng bootcamp cũng bị quét sạch, chỉ còn một người đang trốn trong phòng.
Lữ Uy hài hước bật mic lên trêu chọc: "Này người bên trong, còn không mau ra chịu trói, haha”
“Haha, con mẹ nó bốn đấu một, nghĩ thôi cũng cảm thấy sảng khoái”
Chợt từ bên phòng vọng ra một tiếng: "Mấy anh đẹp trai tha cho em được không, nốt trận này người ta lên rank rồi”
Nghe tiếng nói từ căn phòng truyền ra mọi người không khỏi sững người
Lữ Uy kinh hô: “Gái! Không ngờ người còn lại là gái a!”
“Giọng nói thật ngọt, mà sao có chút quen? Hình như nghe thấy ở đâu rồi”
Nhữ Khải gượng hỏi: “Thế bây giờ có giết không?”
Lữ Uy, Vương Minh lập tức gào lên: “Giết, giết cái đầu mày ấy, mãi mới có muội tử mà mày vẫn giết được à”
Bên đầu kia, Cửu Liên không khỏi thấy bình thường, điều này xảy ra rất nhiều lần với cô rồi, cô là stream hàng đầu của công ty Phi Ngư, nhờ vào gương mặt xinh xắn và giọng nói ngọt ngào nên cô có được rất nhiều fan, fan của cô đã đạt đến hàng triệu người.
Dưới kênh chat liên tục hiện ra,
“Haha, lại thêm vài thằng ngu mắc câu rồi”
“Nhìn người áo đen cầm akm kìa, ván này Liên Liên được gặp đại thần rồi”
“Lại có thêm trận top 1 rồi”

Cửu Liên nũng nịu nói: “Soái ca, có thể thêm mình vào team được không? ”Cô không tin sẽ có người có thể kháng cự được mị lực của mình.
Chưa đợi Cửu Liên nói xong, ba người sung sướng vội đáp ứng: “Được, em gái để bọn anh dẫn em đi ăn gà”
“Có anh Vương ở đây, cô em không phải sợ”
Cửu Liên cười mỉm, không ngoài dự đoán, ba người đã đồng ý chỉ còn người áo đen trước mặt, người này có lẽ là lão đại của họ.
“Lão đại anh thấy thế nào”
Diệp Hoa cười nhạt nói: “Được, cô đi theo tôi”
Cửu Liên sững người, giọng nói của người áo đen này không khỏi quá gợi cảm đi, cô vui vẻ cười “ván này câu được đại thần, quá lời rồi”.
Kênh chat liên tiếp bình luận,
“Mẹ kiếp! Giọng của người áo đen làm tao muốn bẻ cong rồi”
“Quá gợi cảm, nghe giọng chắc chắn là một đại soái ca rồi”
“Liên tỷ, chị xin wechat của anh ấy cho em được không?”

Đọc bình luận Cửu Liên không khỏi cười khổ, đến cô cũng muốn wechat của người ta đây, nghe thấy Diệp Hoa bảo đi theo hắn, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng“Chẳng lẽ hắn muốn kết bạn với mình? Hay muốn theo đuổi mình” Gác lại suy nghĩ cô vội đi theo hắn.
Diệp Hoa nhìn người đứng trước mình, cười lạnh nói: “29 mạng a!”
Nghe hắn nói 29 mạng, Cửu Liên cả vạn dấu hỏi chạy qua, hai chín mạng gì? Đang ngây người vì câu nói của Diệp Hoa thì đột nhiên có một tràng đạn được bắn ra.
“Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng”
Lại liên tiếp bốn phát đạn được bắn ra, người trước mặt Diệp Hoa đã hóa thành hòm gỗ.
Diệp Hoa cười mỉm: “Vừa đủ 30 mạng”
Cửu Liên lặng người, đầu óc trở lên u mê, không tin một cảnh trước mắt vừa diễn ra.
Kênh chat tĩnh lại đột nhiên bùng nổ, hàng ngàn người donate chỉ để xin wechat của anh
“666, con mẹ nó! Đại ca áo đen quá trâu bò đi!”
“AAA! Soái ca anh cũng quá ngầu đi”
“Haha, đại thần anh còn thiếu người ôm bắp đùi sao”
“Đại thần em biết 360 tư thế, anh muốn tư thế nào cũng được, cầu được bao nuôi a!”

Nhìn bảng thông tin, Heo mập đã giết Liên Liên bằng akm, lúc này Cửu Liên mới tin trước mắt đều là sự thật, từ trước đến nay hắn là người đầu tiên nghe cô nói mà vẫn giết mình. Cửu Liên rốt cuộc hiểu hắn nói 29 mạng nghĩa là gì, cô đen mặt“ 29 mạng, hắn muốn giết cô cho tròn 30 a!”, càng nghĩ cô càng thấy tức.
Cửu Liên tức đến đỏ mặt hạ giọng nói: “Ai tìm được người áo đen mình sẽ cho 5 vạn”
“Tình tiết này không phải Liên tỷ muốn theo đuổi đại thần đi”
“Không được đâu Liên tỷ ơi! Đại thần là của em rồi”
Mặc kệ mọi người bình luận Cửu Liên vội vàng nói “Bây giờ mình có việc bận, xin lỗi mọi người lần sau mình sẽ đền bù, tạm biệt mọi người”.
Tắt stream, cô vội vàng đi ngủ, nằm trên giường cô không khỏi đỏ mặt "Thật đúng là người kì quái, bất quá hắn lại là gu mình" Không nghĩ nhiều, cô đã stream cả đêm rồi bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, cô liền nhanh chóng lâm vào giấc ngủ.
Bên Diệp Hoa, mọi người không ngừng nhìn Diệp Hoa bằng ánh mắt quái vật,
Thấy mọi người nhìn mình, Diệp Hoa làm bộ cao thâm nói: "Từ trước đến nay, chỉ cần là kẻ địch thì không được để họ sống”
Mọi người không khỏi đen mặt "đại ca à, chỉ là game thôi mà anh làm gì mà nghiêm túc vậy”
"Số người anh giết ba bọn em cộng lại cũng không bằng số lẻ của anh"
Lữ Uy kích động hô to: “Lão đại, con mẹ nó cả đời này em chỉ phục anh”
Phía trên bục giảng, Tống Vũ Hảo biết phía dưới có chuyện nhưng ông cũng mặc kệ, biết mấy người kia không học hành gì nên ông cũng lười để ý. Nhưng đột nhiên có người hét to làm ông không thể chịu nổi.
“Các cô cậu bàn cuối đứng lên cho tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.