Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 17: Diệp linh gặp nguy hiểm




Cuối cùng Diệp Hoa không chịu nổi sự mè nheo của cô, hắn tùy ý chọn đại một trai nước khoáng,
Diệp Hoa đồng ý khiến cô vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, vội chạy đến căn tin.
“Haiz, lão đại lúc nào cũng có người đẹp vây quanh, không bù cho anh em mình”. Vương Minh thở dài nhìn Lữ Uy một cách buồn bã
Lữ Uy cũng không nói nhiều, đáp trả Vương Minh ánh mắt đồng cảm, hắn lựa chọn im lặng, bọn hắn đã sớm quen với việc này rồi.
Diệp Hoa nhìn hai người kẻ tung kẻ hứng, hắn cười cười cho qua.
Đợi một lúc sau Cửu Liên cũng quay lại, do căng tin khá gần nên rất nhanh cô xách một chiếc túi đi đến.
Từ trong túi nhấc lên một trai nước, nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh trời ấm áp, cô cũng trở nên mấy đỗi ưu tư dịu dàng, một tay nhẹ nhàng đưa cho Diệp Hoa: “Của em này”.
Diệp Hoa ngây người giây lát, cầm lấy chai nước cô đưa, do đang khát nên hắn làm phát hết nửa chai.
Nhìn ba người còn lại như nhớ ra điều gì đó, cô lấy từ trong túi ra ba chai nước khác nhau, tiến gần đưa cho từng người.
“Chị cho em sao?”. Lữ Uy ngơ ngác nhìn chai nước trong tay cô, hắn cảm thấy cuộc đời mình như bừng nắng.
Vương Minh cũng không khác Lữ Uy mấy, cuối cùng cũng có người quan tâm mình: “Chị dâu, chị quá tốt rồi”
“Haha em nhận định chị làm chị dâu em rồi”.
Nghe hai người nói, Cửu Liên đỏ mặt, quả nhiên như cô nghĩ muốn công chiếm người như Diệp Hoa trước tiên phải lấy được thiện cảm từ ba người bạn thân của anh trước.
Nhưng chỉ có Nhữ Khải là không có bao nhiêu phản ứng, cô biết tính cách của hắn khá giống Diệp Hoa muốn lấy thiện cảm từ hắn không phải ngày một ngày hai.
Diệp Hoa như cười như không liếc nhìn cô một cái,
Chỉ cần bọn họ vui là hắn cũng vui rồi,
“Cô không phải lên lớp sao?”
Giờ mới chỉ gần trưa, giờ này đáng lẽ mọi người đang ở trên lớp nhưng sao cô lại ở đây.
“Bạn học nhỏ này, chuẩn bị thi lên đại học rồi đấy, phải đặt việc học lên hàng đầu biết không?”
Lữ Uy và Vương Minh nước chưa vào bụng thì sặc bị nước bò ra cười, đến người ít nói cười như Nhữ Khải cũng không nhịn được bật cười. Những lời này có thể thốt ra từ miệng của lão đại sao? Bản thân anh chính là quỷ vương náo loạn lật trời, đến hàm số là cái quái gì còn không biết, thế mà trịnh trọng lên lớp người khác.
Cửu Liên đen mặt, làm như cô không biết chiến tích của anh vậy, nếu anh mà chăm học như thế thì giờ đâu phải đi quét sân trường.
“Haha, chết…cười em rồi lão đại ơi, haha”. Lữ Uy vừa nói vừa ôm bụng cười.
Diệp Hoa nhăn mày, hắn chỉ có ý tốt nhắc nhở cô thôi mà mọi người làm gì phản ứng dữ dội vậy?
Vương Minh cố nén cười, hắn khó khăn mở miệng: “Lão đại ơi, haha…Anh nghĩ chị ấy được xưng làm nữ thần khối 12 là chỉ dựa vào sắc đẹp thôi à, chị ấy không những xinh đẹp mà còn là người liên tục đứng thứ nhất trong trường đấy, haha”. Nói xong Vương Minh không nhịn được cười lại tiếp tục lăn ra cười.
Diệp Hoa cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, chả nào hắn bị mọi người cười, một học sinh cá biệt như hắn mà lại lên lớp dạy người có thành tích giỏi nhất trường, mà lại còn người lớn hơn mình nữa.
Nụ cười trên gương mặt trở lên gượng gạo,
Diệp Hoa lúng túng, đỏ mặt ho nhẹ quay đầu đi nơi khác, tiếp tục dùng chổi quét quét cái sân sớm đã trống không coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cửu Liên nhìn hành động của Diệp Hoa, cô bụm miệng giải thích: “Không phải chị trốn tiết đâu, tiết này thầy giáo có việc bận nên chị được nghỉ”.
Cửu Liên híp mắt cười, không ngờ anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy, khác hoàn toàn với hình tượng đáng sợ của anh tối hôm qua.
“Được rồi chúng mày còn cười, còn không mau quét đi! Thời gian đấy chúng mày làm có phải hơn không!”. Nhìn ba người khúc khích cười, Diệp Hoa đen mặt nói.
‘Chậc’ có sát khí, lão đại đã lên tiếng mọi người cũng không dám cười nữa, bắt đầu nghiêm túc làm xong nhiệm vụ của mình.
Có mĩ nữ ở bên trợ hứng rất nhanh mấy người đã quét xong sân trường, vừa lúc tiếng trống tan học cũng vang lên, Cửu Liên như nhớ ra việc gấp cô nháy mắt chào Diệp Hoa một tiếng rồi rời đi.
Do buổi chiều không phải đến trường lên hắn cũng phải ở lại trường làm gì, hắn cũng nhanh chóng đi về nhà.
Sau khi về nhà, đã là một giờ chiều, Diệp Hoa như mọi khi, cắm cơm, nhặt rau thái thịt đem lên nấu. Do chỉ có một mình hắn ở nhà, Diệp Linh thì vẫn còn trên lớp, cha mẹ hắn thì đi làm công nhân, vì vậy những bữa cơm đều do hắn tự túc.
Rất nhanh hắn đã dọn được một mâm cơm lên bàn, bữa cơm chỉ có một người rất nhanh đã ăn xong.
Buổi chiều trôi qua rất nhàn nhã, Diệp Hoa cũng chỉ loanh quẩn đi trong nhà, thời gian còn lại hắn chủ yếu ngồi xem tv.
Đồng hồ điểm bảy giờ, Diệp Hoa đã chuẩn bị xong cơm nước, vừa nãy cha mẹ hắn có gọi điện báo mình phải tăng ca lên không về sớm được con ở nhà nấu cơm đợi em về rồi cùng ăn.
Đợi một lúc không thấy Diệp Linh về Diệp Hoa bắt đầu thấy lo lắng, bình thường cô nhóc này đến bảy giờ là có mặt ở nhà, nếu chơi ở nhà bạn thì đã sớm gọi cho mình sao hôm nay bỗng nhiên không thấy gọi mà cũng về muộn thế!
Càng lúc lo lắng trong lòng càng dâng lên, không nhịn được Diệp Hoa xuyên qua đôi dép vội chạy đến trường của cô.
Trường của Diệp Linh là trường trung học cơ sở Tam Trung cách khá xa nhà, nhưng do Diệp Hoa thể chất tốt chỉ trong chốc lát hắn đã chạy tới trường.
Ngôi trường đã sớm đóng cửa tắt điện tối om, chỉ còn bóng đèn lờ mờ của ngoài sân,
Không hiểu sao Diệp Hoa lại cảm thấy bất an. Trực giác của hắn chưa bao giờ sai, chắc chắc cô nhóc xảy ra chuyện rồi.
Diệp Hoa hốt hoảng vì liên quan đến cô em gái nên hắn khó mà giữ được bình tĩnh như thường ngày, ánh mắt đảo lên đảo xuống khắp xung quanh. Bỗng nhiên dừng lại rơi trên một tòa nhà, ở dãy nhà đó hắn có thể thấy lờ mờ bóng dáng của mấy người đi qua đi lại.
Diệp Hoa không nghĩ nhiều hắn nhảy qua rào chắn của trường chạy một mạch lên tầng thượng.
“Mẹ kiếp! Con khốn đó trốn đi đâu rồi! Chúng mày mau chóng đi tìm cho tao, nhanh lên!”
Nghe tiếng hét chua chát của cô mấy người sợ hãi nhanh chóng lục soát xung quanh.
“Con mẹ nó! Không biết con điếm đó trốn đi đâu rồi, mày có giỏi thì trốn đi đừng để tao tìm thấy mày!”. Đạp mạnh vào cửa sắt, ánh đèn trong sân làm hiện lờ mờ gương mặt của cô, gương mặt chát đầy phấn, son môi lòe loẹt giờ đây lại còn như người điên liên tục hét ầm lên.
Diệp Linh ngồi co ro trong một cũi sắt, cô sụt sùi khóc nhưng lại không dám khóc to sợ bọn họ nghe thấy. Quần áo, mặt mày sớm đã lấm lém bẩn thỉu, Diệp Linh sợ hãi liên tục chắp tay cầu họ không tìm thấy mình, cô không biết mình đã làm gì sai mà họ lại truy đuổi mình như vậy.
Giản Ninh loay hoay một hồi, sắp hết kiên nhẫn thì phía xa có người hô to
“Ninh Ninh mình tìm thấy chỗ con nhỏ đấy rồi, mau lại đây!”
Giản Ninh nghe thấy, con ngươi đỏ sọc lên như hóa điên cô vội vàng chạy đến nơi tiếng nói phát ra.
“Đùng! Đùng! Đùng”
“Diệp Linh! Tao biết mày ở trong đấy rồi, còn không mau ra đây”
“Mình không ra đâu, mình làm gì mà mấy người đánh mình?”. Diệp Linh lo sợ phát ra âm thanh yếu ớt.
“Con mẹ mày! Chuyện mày làm mà còn hỏi tao ư!!!”. Hạo Vũ Kiệt, người tình trong mộng của các cô gái trường trung học cơ sở Tam Trung, cô cũng không ngoại lệ cũng là một trong những người yêu thích hắn.
Sáng hôm nay, cô đã lấy hết căn đảm của mình để tỏ tình với hắn, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người trong toàn trường, cùng với sự hô hào cổ vũ, cô tưởng mình đã thành công thì hắn lại lạnh lùng phun ra một câu
“Xin lỗi! Mình đã có người thích”
Câu nói không chỉ làm cô tổn thương mà còn đập thẳng vào lòng tự ái của cô, từ bé cô đã là người ngậm thìa vàng để lớn, tất cả mọi thứ cô muốn đều là của mình, vậy mà ngày hôm nay lại có người từ chối mình còn tuyên bố đã có người thích trước hàng ngàn con mắt chứng kiến.
Ngọn lửa phẫn nộ trong người bùng cháy, không nhịn được nỗi nhục này cô phải tìm được người mà hắn thích để trả thù. Cuối cùng sau một thời gian cô đã biết người mà Hạo Vũ Kiệt thích là ai, người đó không ai khác chính là Diệp Linh.
Diệp Linh vạn lần cũng không nghĩ ra mình bị mấy người truy đuổi chỉ vì lí do như vậy, người tên Hạo Vũ Kiệt gì ấy cô còn chẳng nhớ nổi mặt hắn chứ đừng nói đến việc quen hắn.
“Kẹt…Rầm”
“Giản Ninh mình phá được cửa rồi”
“Tốt lắm, chúng mày mau kéo nó ra đây”. Giản Ninh nở nụ cười điên cuồng trông cô lúc này không khác gì người điên.
Ánh sáng hé lộ, nhưng ánh sáng này không phải thứ Diệp Linh muốn ánh sáng cô nhìn thấy chỉ là một màu đen tối, Diệp Linh sợ hãi đến tột độ, hai con mắt sớm đã đỏ hoen vì khóc, cô biết có lẽ mình xong rồi.
“À, nhóc con hóa ra em ở đây à, thật hư làm anh tìm rất lâu a!!!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.