Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 122: Thật ngọt!




Đám người vừa mới xảy sự cố như vậy, cũng không ai còn tinh thần tiếp tục ở lại, tất cả đều tự động di chuyển đi về nhà.
Tịnh Hương cũng vậy, cô gọi điện cho người lái xe, cùng với Diệp Hoa đứng đợi ở gần cổng trường, đến khi nhìn thấy cô lên xe hắn mới nhanh chóng bắt xe trở về.
“Bây giờ mới chịu về? Vừa làm chuyện gì xấu xa nữa đó?” Diệp Linh giận dỗi nhìn Diệp Hoa vừa mới bò về, nói xong quay mặt sang hướng khác, hiển nhiên vẫn còn giận anh.
“Cùng mọi người trong lớp tổ chức liên hoan” Diệp Hoa mỉm cười, thành thật khai báo.
“Thật không?” Diệp Linh đến gần anh, quả nhiên mũi ngửi được mùi lạ: “Anh hai, còn không mau đi tắm đi, sao lại có mùi khó ngửi như vậy?”
Diệp Hoa ngây người, vội vàng cầm lấy áo của mình hít nhẹ một hơi, một mùi hương khó ngửi lập tức xông lên mũi, Diệp Hoa nâng mi, đi đến nơi như vậy khó tránh khỏi có mùi nước hoa sặc sụa của đám nữ nhân, lại còn vương mùi máu của tên Thừa Trạch thì quả thật không hề dễ ngửi một chút nào.
“Được rồi, bây giờ anh đi” Diệp Hoa cười trừ, rảo bước đi vào phòng tắm.
“Đợi chút!” Diệp Linh chạy theo, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo lúc này mới phát hiện ra điểm kì lạ: “Trên người có mùi nước hoa, nói mau, chuyện gì đây?”
“Chắc tình cờ va phải vài người mà thôi” Diệp Hoa lắc lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Vậy hả?" Diệp Linh hồ nghi nhìn hắn, ngửi đi ngửi lại khắp người hắn, không chỉ có một loại nước hoa, nên cũng tạm tin lí do này.
“Em tắm chưa? Muốn tắm cùng không?” Diệp Hoa vừa bước tới cửa, hắn quay đầu hỏi cô.
Nghe xong, Diệp Linh gương mặt lập tức ửng hồng, cô tức giận nhéo anh một phát vào hông.
“Lưu manh! Tại sao bây giờ em mới biết anh lại biến thái như vậy?” Diệp Linh có chút hoài nghi, thật sự người trước mặt này có phải anh hai mà cô quen biết hay không? Tại sao càng ngày anh càng không đứng đắn như vậy.
Đáy mắt ý cười hiện lên, Diệp Hoa nhếch môi, trước khi đóng cửa còn không quên để lại một câu.
“Nha đầu còn chưa dứt sữa như em, từ trên xuống dưới có gì đáng xem chứ…”
“Anh…anh…lưu manh!” Diệp Linh tức giận, dậm chân thở phì phò cuối cùng đành bất lực mà quay lại phòng khách, bật TV lên coi hài kịch. Thỉnh thoảng lại không quên nhìn vào trong áo, đúng là có chút hơi nhỏ thật nhưng dần dần có thể phát triển mà.
Nghĩ vậy, Diệp Linh càng kiên định với suy nghĩ của mình, dứt khoát gạt qua lời nói của anh hai, chăm chú mà xem TV.
Lát sau, Diệp Hoa ra khỏi phòng tắm, trở về phòng thay cái quần đùi với áo ba lỗ, đi tới phòng khách, nhìn thấy Diệp Linh hai mắt vẫn găm vào TV, Diệp Hoa nhíu mày hỏi: “Ăn gì chưa?”
Diệp Linh nghe anh nói, cô vẫn mải mê chăm chú nhìn TV, mở miệng đáp: “Em ăn rồi”
Diệp Hoa sắc mặt đen lại, có lẽ hắn cũng phải sớm ngày mà mang cái TV này đem bán thôi…
Đúng lúc, một thanh âm truyền đến.
Cô…
Diệp Hoa sắc mặt càng đen, hắn cười nhạt nhìn Diệp Linh, Diệp Linh thì lại thẹn quá hóa giận, cô sẵng giọng nhưng thanh âm mềm mại của cô lại rơi vào tai của ai đó chỉ làm anh càng cảm thấy buồn cười: “Diệp Hoa, anh cười cái gì!”
Diệp Hoa lắc lắc đầu, hắn kiếp trước phải chịu đại tội gì mà kiếp này lại có thể vớt được một nha đầu ương ngạnh như vậy, thật may người này là hắn nếu vào người khác thì thật không biết phải như thế nào đối với cô.
Ba mẹ hay đi xa nhà, trong nhà chỉ có hai người, đáng lẽ việc nấu ăn như vậy thì phải dành cho Diệp Linh nhưng khổ nỗi hai từ ‘nấu ăn’ này cả đời cô đều không có duyên với nó. Nấu cơm thì quên đổ nước, nồi thì vẫn cắm điện, cũng may Diệp Hoa giấu diếm chuyện này với mẹ Diệp nếu không chỉ sợ mông nhỏ của cô đã bị đánh lên đánh xuống không biết đến bao nhiêu lần rồi đây...
Chỉ vài phút sau, một bữa cơm đơn giản được dọn lên.
“Cái kia…Anh hai, em lại không có đói bụng, em lại thấy có chút buồn ngủ, em về phòng trước đây!”
Diệp Linh vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng trời vốn không công bằng, Diệp Hoa chân dài, chỉ cần sải một bước, cánh tay của cô đã bị anh kéo lại.
Diệp Linh sững người, hai cánh tay thả lỏng.
Diệp Hoa ngồi xuống lại một tay ôm cô, để cô ngồi xuống đùi mình.
“Không muốn ăn sao? Vậy để anh đút cho em” Diệp Hoa vừa nói xong, hắn lấy muỗng trên bàn, xúc lấy một thìa cơm rồi để trước miệng nhỏ của cô.
“Em không muốn ăn, anh mau thẻ em xuống” Diệp Linh đỏ mặt, hai cánh tay không ngừng kéo kéo chiếc quần của mình, do ở nhà lên quần cô mặc hơi ngắn, ngồi trên đùi anh, cảm nhận lớp quần của anh dán chặt vào mông mình, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
“Ăn đi” Diệp Hoa đáy mắt hiện rõ vẻ kiên định làm người khác không thể chối từ.
Cuối cùng Diệp Linh cũng đành vẫy cờ chịu thua, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng anh.
Diệp Hoa hài lòng, thật lâu sau chiếc bát cạn dần.
Hắn cùi đầu nhìn lấy cô, nhìn thấy cần cổ xinh đẹp, cùng làn da non mịn, Diệp Hoa yết hầu không ngừng di chuyển. Hắn đảo mắt sang nơi khác nhưng bất giác ánh mắt rơi trên khuôn miệng anh đào của cô.
Con ngươi màu nâu cao quý, khẽ đổi sang màu đen của dục vọng, đôi bàn tay mạnh mẽ giữ lấy tay cô đặt lên đỉnh đầu, đôi môi ấm áp của hắn áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, tiến quân thần tốc, trằn trọc mút vào.
Hắn cường hãn cạy môi cô ra, đầu lưỡi ấm áp vờn trong miệng cô, giống như một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, từng tấc từng tấc thăm dò lãnh địa của mình.
Thật lâu sau, Diệp Hoa mới thả cô vẫn còn đang thở hổn hển ra, cười đến thỏa mãn: “Thật ngọt!” Nói xong còn lạ lùng liếm liếm bờ môi mỏng khiêu gợi, bày ra một bộ dáng thực biến thái. Mặt cô một hồi cũng vẫn ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.