Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 113: Quả nhiên là anh




Tịnh Hương vừa đi ra ngoài, khi đi qua căn phòng hạng nhất, cô bắt gặp phải một người đàn ông từ trong bước ra, trên người hơi thở nồng nặc mùi rượu, khi hắn nhìn thấy cô hắn ta liền kéo cô lại.
Tịnh Hương giật mình, cô hoảng sợ nói: “Anh…anh làm gì vậy!”
Người đàn ông say đến choạng vạng, gương mặt hốc hác nhìn cô nở nụ cười háo sắc: “Em gái, vào uống với anh vài ly nào”
Tịnh Hương sắc mặt tái đi, cô hoảng hốt lui lại phía sau vài bước: “Tôi không biết uống rượu, với lại tôi vẫn còn là học sinh” Cô ngây thơ nói ra thân phận của mình, nghĩ rằng nếu hắn ta biết mình vẫn còn là học sinh thì vẫn phải kiêng kỵ vài thứ.
Người đàn ông nghe vậy, hành động hơi dừng lại.
Tưởng mình đã thành công, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng người đàn ông không những bỏ qua cho cô mà hành động còn càn rỡ hơn trước, cánh tay của hắn nắm chặt tay cô: “Không sao, không biết uống rượu thì để anh dạy”
“Không!!!” Tịnh Hương sợ hãi, cánh tay trong lúc nhất thời mạnh mẽ hướng về người đàn ông giơ lên.
‘Ba’
Một tiếng tát mạnh vang lên, người đàn ông má phải lập tức trở lên sưng rát, hắn ta giương mắt trợn tròn về cô, đáy mắt hiện rõ vẻ không tin: “Haha…Con điếm này! Mày dám đánh tao sao?” Tuy không phải gia đình giàu có bậc nhất nhưng vẫn được tính là gia đình khá giả, lại còn là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều là ngậm thìa vàng mà lớn, mọi người trong nhà đều coi hắn như ông tổ mà đối đãi, chính vì vậy từ bé đến lớn hắn đều chưa từng nhận qua một ủy khuất, ngày hôm nay lại còn bị người con gái đánh ngay vào mặt, ủy khuất như vậy hắn chắn chắn sẽ không bỏ qua.
Tịnh Hương mắt thấy cánh tay của hắn mạnh mẽ tiến về phía mình, trong lúc nguy cấp tưởng chừng bàn tay ấy sẽ quất nên mặt, cô nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau đó vẫn không có phản ứng chỉ có xuất hiện âm thành khàn lạnh của người thanh niên.
“Người của tôi, mà anh cũng dám đánh sao?”
Nhận thấy âm thanh quen thuộc, Tịnh Hương vội vàng mở mắt.
Quả nhiên là anh!
Thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện, đứng chắn trước mặt cô, không hiểu sao, khi nhìn thấy bóng lưng anh tuấn đó cô liền cảm thấy thật an toàn, trái tim cũng vì vậy mà càng lúc càng đập nhanh.
Người đàn ông thấy có người cản mình, sắc mặt loáng cái liền đỏ như gan heo, hắn ta tức giận muốn rút tay lại nhưng không hiểu sao cánh tay của người thanh niên này lại hệt như tảng đá, cho dù thế nào hắn cũng không thể nhúc nhích nổi.
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Diệp Hoa gào lên: “Con mẹ mày! Còn không mau thả tao ra”
Diệp Hoa nghe vậy, sắc mặt vẫn lạnh tanh như trước, không hề nhìn thấy một tia lửa giận, cánh tay hơi dùng lức siết chặt cánh tay của người đàn ông, một tiếng ‘rắc’ khẽ vang lên.
‘A!!!’
Người đàn ông đau đớn, thân hình vặn vẹo cong cong lại.
Tịnh Hương thấy vậy, cô nắm chặt mép áo của Diệp Hoa, bàn tay hơi kéo lại, cô lo sợ khẽ mở miệng: “Diệp Hoa, thả người này ra đi, chắc anh ta cũng không có ý xấu, có thể vì quá uống say nên mới không kiểm soát được thôi” Tịnh Hương không muốn vì mình mà anh phải chuốc thêm rắc rối, dù sao người này tuy rằng có chút ngỗ nghịch nhưng quần áo trên dưới ít nhất cũng phải hơn vài vạn, người như vậy chỉ sợ anh thật sự không trêu đến được.
Cánh tay dần buông lỏng, người đàn ông thấy vậy nhanh chóng rút tay lại, sau đó nhanh chóng vội vàng chạy xuống tầng, trước khi đi hắn còn không quên để lại một câu.
“Mẹ kiếp! Mày chờ đấy cho tao, chuyện này còn chưa xong đâu”
Diệp Hoa vẫn giữ dáng vẻ lạnh tanh trên mặt, hắn xoay người đôi mắt chăm chú nhìn về phía cô: “Cô không sao chứ?”
Âm thanh trầm khàn của anh kéo cô về hiện tại, Tịnh Hương sững người sau đó đối với anh mở miệng, giọng nói có chút đè nén: “Cảm ơn cậu…nhưng mình lại đem rắc rối cho cậu rồi…”
Diệp Hoa lắc lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không sao, đều là bạn học, tôi với cô chưa chắc lên lớp mười hai đã học chung một lớp, cũng vì vậy coi như đây là lần cuối tôi giúp cô đi”
“Cảm ơn anh…” Tịnh Hương vừa muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của anh, vừa ra khỏi miệng thì không hiểu tại sao lại tiếp tục nói ba chữ này.
“Nếu người kia có làm phiền cậu thì cứ nói cho mình, ba mình là cảnh sát chắc chắn sẽ giúp được cho cậu” Tịnh Hương vẫn còn hơi lo sợ, lo sợ tên kia sẽ tìm đến quấy rầy anh.
Nghe vậy, Diệp Hoa khóe miệng không khỏi co rút.
Nhờ cảnh sát đến giúp đỡ sao?
Xã hội đen như hắn chỉ vì chuyện này mà phải nhờ cảnh sát ra mặt sao?
Nếu chuyện này mà truyền ra khắp thành phố, chẳng phải còn không thành trò cười cho hai giới hắc bạch sao…
“Không cần đâu” Diệp Hoa nói xong, hắn liền xoay người sải bước rời khỏi nơi này.
Thấy Diệp Hoa nháy mắt đã đi xa, Tịnh Hương vội vàng đuổi theo anh.
Một lát sau, hai người đã quay lại căn phòng.
Lữ Uy thấy hai người quay lại cùng nhau, dường như không sợ không sợ đất, hắn quăng ánh mắt về phía Diệp Hoa trêu chọc: “Lão đại anh cùng hoa khôi của lớp chúng ta có phải có chuyện mờ ám gì không đấy…”
Hắn chưa còn chưa nói hết câu, liền bị Diệp Hoa cấp cho một cái nhìn băng rét, lời nói cuối cùng cũng đành phải cuộn lưỡi nuốt ngược vào bụng.
Lời nói của Lữ Uy cũng không khỏi làm cho đám người hiếu kỳ nhưng có tấm gương Lữ Uy đi trước, bọn họ cũng không dám xen vào chuyện của hai người, chỉ sợ đến lúc đó đừng trách vì sao bọn họ lại sợ Diệp Hoa như vậy.
Ăn uống xong, khó tránh khỏi phải ngồi lại tán gẫu một lát, Tống Vũ Hảo mời từng giáo viên bộ môn nói vài lời với đám học trò.
Thầy dạy hóa phát biểu mở màn: “Thầy cũng không có gì nhiều để nói với các em, hy vọng mấy đứa sẽ giống như bạn Tịnh Hương cùng Trần Kiên luôn duy trì lòng nhiệt huyết trong học tập…”
Đến giờ ông ấy vẫn còn cảm thấy cô trò nhỏ thích giơ tay này đúng là báu vật khó có.
Bên dưới cười ồ lên, mặt mũi Tịnh Hương đỏ bừng.
“Nhưng ngàn vạn lần đừng có đùa nghịch tinh quái với thầy cô như trò Vương Minh”
Hầu hết mọi người đang có mặt ở đây đều không rõ ý gì, chỉ có Lữ Uy cùng với Nhữ Khải cười đến không kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.