Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 15:




CHƯƠNG 15

Một lần nữa nghe được giọng Lôi Minh, Hà Duy có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Cậu rốt cuộc bừng tỉnh khỏi ác mộng và trở về đây.
Nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Lôi Minh, Hà Duy thầm mềm lòng.
Cậu hắng giọng định mở miệng thì nghe một âm thanh phảng phất như suối trong vang bên tai: “… Không có gì đáng lo, chỉ là linh khí cạn kiệt, sau này nghỉ ngơi đàng hoàng là ổn.”
Giọng nói thật dễ nghe, Hà Duy hơi quay đầu, thấy được nam tử bên cạnh.
Màu tóc tựa mây, mặt mày như khói, trường bào băng ti như nước như sương, tuy hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế nhưng khí chất thanh cao, toàn thân như tỏa ra hào quang nhàn nhạt, khiến căn nhà gỗ đơn sơ thoáng cái sáng sủa hẳn lên.
Dường như nhận thấy ánh nhìn của Hà Duy, đôi mắt nhạt màu cũng nhìn qua, hắn khẽ mỉm cười, quả nhiên là băng tuyết hòa tan, tao nhã vô song.
Hà Duy xem như từng gặp không ít mỹ nhân, vô luận là Trúc Uyên kiêu ngạo, Lăng Vân Dực thanh lãnh hay Lê Viêm quyến rũ, diện mạo đều thuộc hàng đỉnh. Nhưng mỹ nhân có gai, ai mà dám chạm đến. Còn nhân vật chi lan ngọc thụ nhường này là lần đầu tiên gặp, cậu không khỏi nhìn đến ngơ ngác.
Nam tử cười với cậu xong thì từ tốn nâng tay, một làn hương mát lạnh xông vào mũi, chỉ nghe tiếng thì thầm ôn hòa tựa ngọc ấm: “Ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Âm cuối vừa dứt, Hà Duy liền chìm sâu vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này thực sự rất ngon, ngay cả mộng mị cũng không có. Sau khi mở mắt, Hà Duy chỉ cảm thấy tinh thần khoan khoái, tràn đầy sinh lực, cậu nhảy dựng khỏi giường, hận không thể nhảy nhót mấy cái trên đất
Trong phòng không còn bóng người, Hà Duy nhìn thân thể mình, đúng là làm con trai vẫn tốt hơn, trước ngực không có cặp bưởi thật thoải mái! Hà Duy xem xét từ trên xuống dưới một lượt, yên lặng nắm chặt tay, cậu nhất định phải quý trọng cơ thể nam tử hán này!
Hưng phấn chốc lát, mạch suy nghĩ của Hà Duy liền bị mùi cơm nước bên ngoài lôi kéo, cậu bèn đẩy cửa đi ra, Lôi Minh cười nói: “Nhanh lại đây, mì bò kho vừa nấu xong, mau tranh thủ ăn lúc còn nóng!”
Vừa nghe lời này, mọi phiền não trong đầu Hà Duy tan thành mây khói, cậu cười tủm tỉm chạy tới, bưng tô xơi lấy xơi để: “Lôi thúc! Mì thúc nấu ngon quá đi mất, ăn hoài cũng không ngán!”
“Nhóc con xấu xa, chỉ biết có ăn thôi, mấy hôm nay làm ta sợ muốn chết.”
Hà Duy cười ngượng ngùng, vừa ăn vừa nghe Lôi Minh thuật lại chuyện những ngày qua.
Quả nhiên trong mấy ngày linh hồn cậu bay đi, thân thể vẫn ngủ say. Sáng sớm Lôi Minh gọi cậu dậy, nhưng gọi kiểu gì cũng không được. Ông tưởng Hà Duy khó lắm mới có Đấu Linh nên phấn khích thức trắng đêm, lúc này nhân lúc sáng sớm ngủ bù, vì vậy không quấy rầy nữa, để yên cho cậu ngủ đến tối. Ai dè quá nửa đêm mà nhóc này vẫn chưa tỉnh, Lôi Minh bấy giờ mới hơi hoảng.
Hà Duy khóa trái bên trong, cũng may Lôi Minh thân cường thể tráng phá được cửa gỗ, phát hiện Hà Duy còn đang ngủ.
Ông thử dò xét hô hấp, nhận thấy Hà Duy vẫn hít thở đều đặn, chẳng qua gọi mãi chẳng tỉnh.
Lôi Minh ráng chờ đến sáng, thấy cậu vẫn ngủ say, lúc này đành nhờ cậy quan hệ để lên núi Ngọc Phong, vất vả lắm mới mời được một vị y sĩ sơ cấp.
Y sĩ bắt mạch, thử linh, rồi hỏi cặn kẽ những chuyện phát sinh gần đây, biết cậu đầu tiên là đạt được Đấu Linh tím, sau phát hiện là một chiếc áo rách, thì tức khắc sáng tỏ. Hắn lắc đầu, thở dài: “E là kinh hỉ tương giao, gian khổ quá độ, nên mắc chứng thất hồn.”
Điều này thực sự khiến Lôi Minh sợ hãi, thằng bé ngoan ngoãn chẳng dễ gì kích hoạt Đấu Linh thành công và thoát kiếp chết yểu, cớ sao lại mắc chứng thất hồn?!
Bệnh này không hẳn là bất trị, nhưng y sĩ sơ cấp chưa biết cách trị liệu. Song Lôi Minh đời nào mời được y sĩ cao cấp? Nếu không chữa trị, thất hồn có khác gì chết!
Lôi Minh nói tới đây, Hà Duy mới sực nhớ thời điểm vừa tỉnh dậy có bắt gặp một nam tử xa lạ, cậu tò mò hỏi: “Lôi thúc, cái người… ừm, cái người y hệt tiên nhân kia chính là y sĩ sơ cấp thúc mời đến hả?”
Lôi Minh gõ đầu cậu: “Nhóc ngốc! Đó là ân nhân cứu mạng của con đó! Y sĩ sơ cấp thế nào được?” Ông thở dài nói thêm, “Sau khi y sĩ sơ cấp đi rồi, ta xin giúp đỡ không được, cứ ngỡ…” Ông dừng một lát, lại đổi giọng, “Tóm lại là hết cách. Nào dè sáng hôm sau lại tình cờ gặp được vị chân nhân ấy, dù không biết tên họ, nhưng xem tu vi thì ít nhất cũng là cao thủ kỳ linh cảnh. Ta xin hắn hỗ trợ, vốn tưởng sẽ bị cự tuyệt, không ngờ hắn lại đồng ý đến trị liệu cho con, hao tổn lượng lớn tu vi mới khiến con tỉnh lại!”
Hà Duy biết rõ tình huống của mình, thuật trị liệu phổ thông vô tác dụng, nhưng người ta đã có lòng tốt tương trợ, cũng nên khắc ghi ân tình này.
“Chẳng hay vị chân nhân ấy đang ở đâu?”
“Aiz,” Lôi Minh thở dài tiếc hận, “thấy con hồi hồn rồi, hắn cũng bỏ đi ngay, ta định xin biết tên đặng ghi nhớ đại ân, song hắn lại bảo ‘Tiện tay thôi, không cần để ý’. Ta thực tình chẳng có gì báo đáp hắn, cuối cùng chỉ đành cảm kích trong lòng.”
Không ngờ lại là làm việc tốt giấu tên, Hà Duy không khỏi cảm thán, tuy nói thế giới này lắm biến thái, nhưng người tốt cũng đâu ít.
Hai người ăn xong, Lôi Minh liền dặn cậu: “Hên là hôm nay con tỉnh, bằng không ngày mai không nhập viên được rồi.”
Nhập viên? Hà Duy ngẩn người.
Lôi Minh thấy cậu đực ra, bèn giải thích: “Dù Đấu Linh của con không phải hệ chiến đấu, nhưng tốt xấu gì cũng là Đấu Linh tím trăm năm khó gặp. Do vậy trưởng lão Thanh Mông Viên nhận con nhập viên, tới lúc đó kiên nhẫn tu luyện ba năm, không chừng có thể làm được việc.”
Hà Duy từng đọc tiểu thuyết, sao không hiểu cho được? Cứ hi vọng như vậy bộ tốt lắm chắc, lão huynh bánh hoa hồng chính là ví dụ máu chảy đầm đìa đấy thôi…
Tuy nhiên, nom vẻ mặt đầy mong mỏi của của Lôi Minh, Hà Duy thực sự không nỡ từ chối.
Mặc dầu trong lòng cậu biết rõ, nhưng mọi người vẫn chưa biết gì, nếu cậu bảo không muốn nhập viên tu luyện, chắc cú sẽ bị coi là không cầu tiến, cam chịu sa ngã.
Bản thân thì chẳng sao, nhưng thật lòng không muốn Lôi Minh thất vọng. Chú già này chẳng thân chẳng quen với mình, nhưng lại làm quá nhiều vì mình, cậu rất biết ơn ông.
“Dạ!” Hà Duy cười đáp, “Nhập viên rồi con nhất định nỗ lực tu luyện, biết đâu Đấu Linh này có điểm khó lường thì sao!”
Nom cậu phấn chấn trở lại, Lôi Minh cũng nhướn mày: “Đúng đúng! Ta thấy con khẳng định sẽ có tiền đồ. Đây là Đấu Linh tím trăm năm khó gặp đấy nhé! Lẽ nào không có tí tẹo tác dụng nào? Dẫu không bằng hệ chiến đấu, nhưng có khi là hệ bách xảo thì sao! Quần áo ấy mà…” Lôi đại thúc cố sức phát huy trí tưởng tượng, “Không chừng có thể làm thợ may đó!”
Nói đoạn, mắt Lôi Minh sáng lên, “Tiểu Hà Tử, có lẽ con thực sự có cơ duyên! Nếu được đại sư Bách Xảo Môn coi trọng, học thành một hai tay nghề, tương lai sẽ có nhiều đất dụng võ!”
Lôi Minh hăng hái như thế, Hà Duy ngại dội nước lạnh vào ông, vì thế đành liên tục vâng dạ, không ngừng đáp phải.
Nghề nghiệp tại đại lục Đấu Linh rất đa dạng, nhưng tập hợp lại cũng không thoát khỏi hai loại lớn, một là hệ chiến đấu, hai là hệ bách xảo.
Hệ chiến đấu khỏi nhiều lời, chỉ cần Đấu Linh hình binh khí thì đều thuộc loại này, chẳng qua may mắn lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Tư chất Đấu Linh phân chia ưu khuyết, đồng thời còn có thứ hạng đẳng cấp.
Mà đẳng cấp lại chia thành sáu giai đoạn khác nhau, từ thấp tới cao bao gồm: Kỳ thức tỉnh, kỳ biến hình, kỳ linh cảnh, kỳ hợp dung, kỳ đại thừa và chí tôn.
Bất kể tư chất ra sao, phàm đã kích hoạt Đấu Linh đều có thể tiến vào kỳ thức tỉnh, cơ hồ toàn bộ sinh linh trên đại lục Đấu Linh đều bước vào giai đoạn này, cũng là giai đoạn trụ cột.
Nhưng chân chính xưng là tu sĩ thì phải tiến vào giai đoạn thứ hai – kỳ biến hình.
Nghĩa trên mặt chữ, tức giai đoạn Đấu Linh biến hình.
Đạt thành mười cấp kỳ biến hình, toàn vẹn rồi thì tới kỳ linh cảnh, kỳ linh cảnh cũng có mười cấp, sau khi đột phá là đến kỳ hợp dung.
Tới kỳ hợp dung đã gần như trở thành cường giả tối cao tại đại lục.
Kỳ hợp dung vẫn có mười cấp, nhưng đến giai đoạn này, sức chiến đấu của mỗi cấp đều mạnh hơn cấp dưới gấp bội có lẻ. Thế nên, hợp dung cấp một và hợp dung cấp mười đều là kỳ hợp dung, nhưng sức mạnh của hợp dung cấp mười cơ hồ gấp ngàn lần hợp dung cấp một.
Đây cũng chính là lý do Trúc Uyên có thể một mình diệt sạch Liên Thiền Tông của Trung Đình.
Quả là thực lực chênh lệch quá xa.
Trên kỳ hợp dung là kỳ đại thừa, cuối cùng là chí tôn.
Hà Duy đã gần đọc hết [Vong Đồ], trong phần cuối, nhân vật chính và các biến thái đều lên kỳ đại thừa, nhưng chưa thể đột phá tầng cuối cùng. Còn bộ dạng chí tôn ra sao, ngay cả Hà Duy cũng chả biết.
Nhưng hiện giờ nói gì cũng quá sớm. Hà Duy ngẫm lại hình dáng Đấu Linh của mình, không nhịn được cười khổ, sợ là kỳ thức tỉnh cấp mười cũng đột phá chẳng nổi…
Về phần hệ bách xảo mà Lôi Minh đề cập, Hà Duy cũng biết.
Hệ bách xảo đúng là không tồi, nếu làm tốt cũng có cơ may nổi bật.
Thợ may hệ bách xảo có thể dệt nên chiến bào tiên y mà người người ước ao, đúc kiếm sư tạo ra thần binh lợi khí khiến người người điên cuồng, linh thực sư trồng ra linh quả linh thực bồi bổ Đấu Linh…
Nói chung là thiên biến vạn hóa, ai cũng có sở trường riêng, nhưng điều này thực tình chẳng quan hệ gì với Hà Duy…
Đấu Linh của thợ may đa phần là kim may, cuộn chỉ, không thì cũng là các loại vải vóc, nào có quần áo may sẵn? Còn là áo ngủ nữ nữa chứ…
Chẳng lẽ… lấy ra làm hàng mẫu? Nhưng mà… nhớ tới Đấu Linh của mình, Hà Duy bóp trán, tuy là áo ngủ nữ nhưng lại rách bươm xơ mướp, một cô nàng vô ý vô tứ đến mấy cũng chả mặc quần áo rách.
Thật là nghĩ kiểu chi cũng thấy không đáng tin!
Song Lôi Minh còn biết có bệnh thì vái tứ phương, mặc sức ảo tượng một phen. Hà Duy đâu đành lòng khiến ông thương tâm, bấy giờ mới phụ họa mấy câu, dẫu trong lòng hiểu rõ không có khả năng. Còn nữa, cậu cũng chẳng hứng thú với thợ may, hoàn toàn không thạo nghề này, làm không được đâu.
Ngày mai nhập viên, Hà Duy thu thập đơn giản, mang theo hai bộ quần áo thay, bỏ gọn vào một túi nhỏ.
Đang thu dọn thì đột nhiên nhớ tới bảng điều khiển hệ thống, lúc trước nó có nói thầm mấy câu, nhưng cậu bị Lê Viêm dọa tới mức chẳng nghe rõ, nên không biết nó nhắc nhở những gì. Cậu tạm ngừng việc trong tay, mở hệ thống xem xét kĩ lưỡng.
Đầu tiên mở Mục tiêu xâm lăng, vốn dĩ bên trong chỉ có tên Lăng Vân Dực, giờ có hẳn một danh sách.
Lăng Vân Dực đứng đầu, tên màu đỏ, kế bên ghi chú: Độ hảo cảm 100%.
Thấy vậy, cảm xúc trong lòng Hà Duy thật khó diễn tả bằng lời, tuy nói mình “chết” rất thảm, nhưng chí ít Lăng Vân Dực vẫn tiếp nhận tình cảm của cậu…
Hà Duy thở dài, tiếp theo nhìn thấy cái tên bên dưới.
Lê Viêm, tên màu tím.
Khóe miệng Hà Duy giật giật, tập trung nhìn kĩ, đoạn sợ ngây người.
Sau tên Lê Viêm lại ghi chú: Độ hảo cảm 100%.
Mợ nó… mắt Hà Duy sắp lồi ra đến nơi, số liệu có bị sai không vậy? Lăng Vân Dực cảm kích cậu thì cậu còn hiểu, nhưng sao độ hảo cảm của biến thái này lại cao thế?
Ngay sau đó, phía dưới lại có một hàng chữ đập vào mắt: Độ cừu hận 100%.
Hà Duy: …
Cứu mạng, cậu bị biến thái theo dõi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.