Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 95: Nhân vật phản diện là thành chủ Quỷ thành (3)




Cho dù còn đang chìm trong giấc ngủ, Ngữ Kỳ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt dần dần bủa vây mình, nàng vô thức ôm chặt chiếc chăn gấm đắp trên người nhưng vẫn không chịu nổi mà run rẩy một lúc, lát sau thì hoàn toàn bừng tỉnh.
Hai cánh cửa gỗ khắc hoa không biết từ khi nào đã bị gió thổi mở ra, gió lạnh lùa vào trong phòng mang đến một cảm giác giá rét đến tận xương tủy, đồng thời cũng khiến căn phòng không còn lại chút ấm áp nào. Ngữ Kỳ chậm rãi ngồi dậy, nàng muốn xuống giường đóng cửa sổ lại, nhưng bỗng phát hiện trong luồng gió lạnh thổi đến tới tấp này lại có những mảnh giấy vụn nho nhỏ màu xám tro. Nàng sờ lên chăn gấm, tại nơi ngón tay chạm qua, lớp bụi giấy mỏng manh lập tức biến thành bột phấn.
Nàng nhìn chằm chằm tro tàn trên đầu ngón tay một lát, sau đó quay đầu lại nhìn Phó Khinh Hàn nằm bên cạnh. Lúc này hắn đang nằm nghiêng người quay lưng về phía nàng, nàng chỉ có thể thấy mái tóc dài đen như mực kia trải dài trên gối tựa như một tấm lụa thượng đẳng, càng làm cho phần da thịt lộ ra nơi cổ áo trở nên nhợt nhạt.
Tuy rằng có vẻ như hắn còn đang say giấc, nhưng không biết vì sao trực giác lại mách bảo Ngữ Kỳ rằng, giờ phút này hắn vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng nàng chỉ muốn đi đóng cửa sỗ lại, cũng không có ý đồ làm hại hắn, hắn tỉnh hay không cũng không liên quan đến nàng. Ngữ Kỳ vén chăn lên, động tác nhẹ nhàng từ từ lướt qua người hắn đi xuống đất, đang lúc muốn tới chỗ cửa sổ thì bỗng nhiên lại dừng lại.
Nếu hắn đang ngủ thì thôi, nhưng nếu lúc này đúng là hắn vẫn còn thức, vậy thì không bằng nhân lúc này bồi đắp tình cảm một chút —– đoán trúng coi như nàng may mắn, nếu không may đoán sai cũng chỉ coi như nàng tiện tay làm một chuyện tốt mà thôi.
Nghĩ như vậy Ngữ Kỳ bèn giơ tay lên giúp hắn kéo chăn đến dưới cằm, sau đó tiện tay giúp hắn sửa lại góc chăn, làm xong xuôi hết thảy mới xoay người đi đóng cửa sổ.
Chẳng qua chân còn chưa kịp nhấc, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt lấy. Những ngón tay lạnh lẽo siết chặt lấy làn da mềm mại ấm nóng của nàng, giống như một chiếc kìm vừa cứng rắn vừa buốt giá.
Phó Khinh Hàn chỉ thấy cái lạnh buốt miên man vô tận, nỗi uất ức, sự hận thù và lòng oán giận miên man vô tận từ khắp nơi trong thành cuồn cuộn chúng vây xung quanh hắn, lởn vởn không tan, sau đó nhanh như chớp chui sâu vào đầu hắn qua huyệt Ấn Đường tại mi tâm và huyệt Thái Dương, giống như vô số thạch nhũ nhỏ bé và nhọn hoắt không ngừng chen chúc đâm vào não hắn.
Hắn cố gắng kiềm chế nỗi đau, cổ họng thắt chặt miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, "Sau giờ Tý, nếu không muốn mất mạng thì đừng tùy tiện bước ra khỏi cửa." Vẫn là giọng nói dễ nghe ấy, nhưng lúc này đã mất vẻ thản nhiên lạnh nhạt như trước. Trong bầu không khí âm u như thế này, giọng nói của hắn có vài phần cổ quái lạnh lẽo.
Ngữ Kỳ cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm móng tay thâm đen của hắn, sau đó làm như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác, nói một cách dửng dưng: "Không phải là ta muốn ra mở cửa, chỉ là cửa sổ bị gió thổi bật chốt, hơi lạnh."
Đầu Phó Khinh Hàn đang đau đến muốn nứt, hắn còn đang kháng cự lại cái lạnh rét buốt trong đầu một cách khó khăn, giờ phút này vẫn phải miễn cưỡng giữ lại chút lý trí để đối phó với nàng. Giọng nói lạnh nhạt như nước lại để lộ sự mất kiên nhẫn và khắc nghiệt, "Lên giường, những chuyện khác không cần nàng phải bận tâm." Dứt lời bèn giận cá chém thớt vung tay áo lên, "ầm" một tiếng, luồng gió cực mạnh quất vào hai cánh cửa sổ làm chúng khép chặt lại.
Cơn gió lạnh lẽo mang theo những mảnh giấy màu xám ngay lập tức bị nhốt ngoài cửa sổ, căn phòng lại một lần nữa khôi phục sự tĩnh mịch.
Thật ra Ngữ Kỳ đã sớm nhận ra có điều gì đó khác thường ở vị thành chủ Quỷ thành này. Vừa rồi khi nàng dịch chăn cho hắn đã cảm giác được cơ thể hắn căng cứng lại. Mới đầu nàng còn cho rằng hắn không thích đụng chạm với người khác, nhưng đến lúc nàng thu tay về vô tình chạm vào phần cổ lộ ra bên ngoài của hắn, cảm xúc ướt lạnh từ đầu ngón tay truyền tới. Trong đêm tối rét lạnh này, hắn không thể nào nóng đến mức đổ mồ hôi, chỉ có một nguyên nhân là do cơ thể hắn đang rất khó chịu mà thôi.
Có điều, cơ thể hắn không khỏe chẳng đúng lúc chút nào. Dù sao hai người cũng chỉ mới quen, nói chuyện với nhau cũng chưa được mấy câu, đương nhiên cũng không có tình cảm gì nhiều. Nếu lúc này nàng vồn vã tới hỏi han, khó tránh khỏi có chút giả tạo, làm không khéo còn khiến người này nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Nàng cũng không khỏi do dự.
Nhưng nếu bảo nàng phát hiện ra rồi lại phải giả vờ như không biết, nàng lại cảm thấy không cam lòng.
Ngữ Kỳ đứng lặng người một lát, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng thăm dò "Phu quân, tay chàng hình như...hơi lạnh." Lời này là sự thật, tay hắn quả thật đã lạnh hơn rất nhiều so với lúc hắn phủ tay lên mắt nàng trước đó.
Đau đớn trong đầu khiến năng lực suy nghĩ của hắn yếu đi mấy phần, Phó Khinh Hàn vô thức buông lỏng tay nàng ra, cố gắng khiến giọng nói mình trở nên bình thường, hắn bình tĩnh đáp "Nàng đừng nghĩ nhiều, lên giường đi."
Che giấu lộ liễu như vậy khiến Ngữ Kỳ càng khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nàng cũng không quay lại giường mà hơi cúi người xuống, yên lặng nhìn đôi mắt phượng đang khép chặt lại của hắn, ngay khi nhìn thấy Phó Khinh Hàn không chịu nổi nữa hé mắt ra nhìn thì nàng mới giơ tay lên lau mồ hôi thấm ướt trên trán hắn đi, hỏi nhỏ nhưng đầy vẻ bình tĩnh: "...Khó chịu lắm sao?" Giả vờ như không nghe thấy câu phủ nhận vừa rồi của hắn.
Phó Khinh Hàn không phủ nhận cũng không phản bác, chỉ im lặng chống đỡ. Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, chỉ là hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác mà thôi. Nhưng nếu đã bị nàng phát hiện, hắn cũng lười che giấu. Phó Khinh Hàn trở mình quay mặt vào bên trong, đưa lưng về phía nàng uể oải nói, "Thời cơ chưa tới, ta sẽ không làm gì nàng."
Ngữ Kỳ đoán ý của hắn là một khi nàng còn chưa thích hắn thì hắn ăn tim nàng cũng vô ích...Tuy hắn nói vậy có vẻ như đang an ủi nàng đừng lo lắng, nhưng trực giác của nàng lại nhận ra ý tứ sâu xa của câu nói này chính là, "Không liên quan gì tới ngươi, đừng có xen vào việc của người khác."
Nhưng hiện giờ nàng đang làm nhiệm vụ, một khi đã kích hoạt nhiệm vụ rồi thì dù không muốn lo chuyện bao đồng cũng phải lo. Nếu lần này nàng mặc xác hắn, chẳng khác nào đã chặt đứt cơ hội để quan tâm người này. Nếu không chẳng phải là kì lạ quá sao, lần đầu tiên ngươi phát hiện ra hắn gặp vấn đề gì đó nhưng vẫn giả vờ đi ngủ, vậy còn lần thứ hai ba tư năm thì sao, ngươi còn có thể lấy lý do gì để quan tâm hắn nữa đây Ngươi có thấy giả tạo không hả? Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Ngữ Kỳ thầm thở dài trong lòng, sau đó chỉ đành kiên trì nghiêng người ngồi bên mép giường, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, chậm rãi lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn, còn muốn dịch dần xuống phía dưới giúp hắn lau cổ, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay lần thứ hai.
Có người nào mà tâm trạng còn vui vẻ được khi đang bị ốm đây có lẽ lúc này Phó Khinh Hàn đang cảm thấy rất khó chịu, ngay cả một chút dịu dàng yêu thương cũng không thèm giả tạo, hoàn toàn không khách khí nói: "Nếu biết rõ đến gần ta sẽ không có kết cục gì tốt, còn sáp tới làm gì?" Giọng nói hiện tại của hắn không còn ra vẻ dịu dàng, trở lại vẻ lạnh lùng cằn cỗi, hoàn toàn lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Nếu người khác nói ra những lời này, có lẽ chỉ là muốn ngươi đến ngươi nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nếu là do hắn nói thì chỉ có một hàm ý "Ngươi đừng giả vờ dịu dàng nữa, ta sẽ không tin ngươi."
Được lắm! Bây giờ nàng đã để mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi, có quan tâm nữa cũng chẳng được gì, nhưng nếu mặc kệ hắn thì chẳng khác nào đã chứng thực tội danh "giả vờ dịu dàng". Sớm biết vậy nàng nên vờ như chẳng biết gì hết rồi leo lên giường ngủ cho xong.
Nàng im lặng một lúc rồi chậm rãi rút tay mình ra. Chỉ trong phút chốc trầm tư lòng nàng đã có một ý tưởng, Ngữ Kỳ nhìn mái tóc đen dài xõa tung gần nửa giường của hắn, nói với vẻ chẳng còn gì để mất: "Bởi vì không muốn chết nên phu quân mới muốn lấy trái tim ta.." Thấy trên trán hắn lại rịn ra chút mồ hôi, nàng liền lấy khăn tay thấm đi, sau đó hết sức bình tĩnh nói, "Nhưng sao ta có thể bằng lòng chết được chứ? Chỉ có thể buông tay đánh cược một lần mà thôi."
Phó Khinh Hàn ngẩn ra, dùng thanh âm trầm khàn hơi thô ráp hỏi: "...Cược thứ gì?"
Ngữ Kỳ nhếch khẽ khóe miệng, thản nhiên nói, "Đánh cược nếu ngày đó tới, chàng sẽ không đành lòng."
Có lẽ hắn cho rằng nàng nói vậy là không biết tự lượng sức, cũng có thể do hắn rất tự tin về ý chí sắt đá của mình, Phó Khinh Hàn không nói gì nữa, để mặc nàng ngồi bên cạnh thỉnh thoảng dùng khăn tay giúp mình lau mồ hôi lạnh toát ra từ cái trán cùng phần cổ.
Không biết có phải do có người bên cạnh phân tán sự chú ý hay không, một đêm mà cứ mười lăm hàng tháng khi quỷ môn mở cửa hắn đều phải chịu đựng này, hình như có phần dễ chịu hơn trước kia.
Đến khi bình minh ló rạng, sương đen bủa vây ngoài tường cung chậm rãi tản đi, bầu không khí âm u tràn ngập trong điện cũng tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại một lớp tro bụi dày chứng minh cho sự không yên bình đêm qua.
Sau một đêm bị âm khí dày đặc dày vò thất khiếu, cuối cùng Phó Khinh Hàn cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, tinh thần luôn hoảng hốt mệt mỏi không chịu nổi mơ màng màng lâm vào trạng thái ngủ say.
Bên ngoài cung điện, mặt trời cũng vừa mới mọc, nhưng Quỷ thành không hổ danh là Quỷ thành, cho dù mặt trời có mọc thì cũng chỉ sáng hơn ban đêm một chút thôi, sắc trời vẫn tối đen mịt mờ, giống như đã vào hoàng hôn.
Có điều cho dù thế nào thì điều này cũng thể hiện rằng: Một ngày mới của Quỷ thành đã bắt đầu rồi.
Thuộc hạ đắc lực nhất của Phó Khinh Hàn là Lương An mang theo tiểu cô nương Hứa Linh Linh cùng với hai hàng nha hoàn đang bưng bê đồ rửa mặt đa dạng đứng đợi bên ngoài điện. Chờ đến giờ thức dậy hàng ngày của Phó Khinh Hàn liền sai người mở cửa điện, sau đó rón rén đi vào nghe động tĩnh phía trong, sau thấy không có tiếng động gì đành lui ra. Thấy hai nha hoàn đằng trước muốn vào điện liền khoác tay áo, thấp giọng trách mắng, "Người bên trong còn chưa thức dậy, kiên nhẫn đợi đi." Dạy dỗ người xong mình cũng cung kính khom người trước cửa điện như một khối đá, nhưng một mặt vừa vểnh lỗ tai nghe ngóng, vừa nghe ngóng vừa nghĩ tới hình ảnh mình nhìn thấy lúc mới bước vào ——
Trong ngày thường thành chủ đại nhân chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi thì nhất định sẽ lập tức tỉnh giấc, nhưng lúc hắn vào điện lại thấy ngài đang ngủ say, điều này cũng không có gì. Dù sao đêm qua quỷ môn mở cửa, một đêm mệt mỏi là đương nhiên. Điều thực sự khiến hắn kinh ngạc suýt ngất chính là vị thành chủ phu nhân thứ 11 mới nhậm chức hôm qua.
Mười thành chủ phu nhân trước, đêm đầu tiên gả tới nếu không phải là trăm phương nghìn kế muốn tìm cách chạy trốn thì là hai mắt đẫm lệ trốn ở cuối giường, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Có thể nằm bình thường trên giường đã là rất hiếm thấy, vậy mà thành chủ phu nhân này không chỉ không khóc, không trốn mà còn có lá gan để tay bên cạnh mặt thành chủ, dựa vào cạnh giường ngủ say.
Rốt cuộc là to gan đến mức nào mới làm được điều này đây!
Hay là thành chủ chỉ dùng một đêm đã thu phục được vị phu nhân này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.