Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 74: Nhân vật phản diện tâm thần (9)




Động tác bất thình lình này của anh ta làm Ngữ Kỳ ngẩn ra một lát, nửa ngày sau mới giật mình tỉnh ra.
Tiếp xúc với anh ta một thời gian dài như vậy, cô đương nhiên biết, việc động chạm tay chân thân thiết với người khác là một việc vô cùng khó khăn với anh ta. Cô vừa có chút cảm động vừa có ảo giác "Đột nhiên được ân sủng."
Có điều cũng không thể bỏ qua việc cái ôm "kiểu Thích Trạch" thật sự rất cứng ngắc. Vòng tay anh ta hờ hờ bao quanh cô, ngoại trừ lòng bàn tay vỗ vỗ tấm lưng của cô, tất cả các bộ phận khác trên cơ thể đều cách cô khoảng 2,3 cm. Nếu Ngữ Kỳ không hiểu rõ về anh ta, có lẽ cô đã cho rằng mình đang bị bệnh Viêm gan B.
Anh ta dùng một tư thế cứng đờ như một con robot để vỗ vỗ lưng cô. Cô có thể cảm giác được rõ ràng từng dây thân kinh của anh ta đang căng ra như dây đàn, mỗi giây mỗi phút đều muốn thoát khỏi tình cảnh này, thế nhưng anh ta vẫn tự ép mình tiếp tục hành động đó.
Tuy có chút thương anh ta, nhưng Ngữ Kỳ cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này. Cô bước lên một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai người đến mức gần như không tách rời, sau đó dang hai tay ra, ôm lấy lưng anh ta.
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Thích Trạch cứng đờ như thể đã bị biến thành một bức tượng điêu khắc. Không biết có phải do ảo giác hay không mà Ngữ Kỳ cảm thấy cánh tay anh ta còn hơi hơi run rẩy.
Nếu thay đổi bối cảnh thời gian và địa điểm, bọn họ có thể đóng vai lưu manh ăn chơi trác táng trêu đùa con gái nhà lành, có điều vẫn phải hoán đổi lại hai vai diễn. Ngữ Kỳ có cảm giác cô đang dùng cái cách bắt nạt một hoàng hoa khuê nữ (1) thẹn thùng để bắt nạt Thích Trạch. Cái cảm giác này khiến lòng cô chợt có có chút tội lỗi, áy náy.
(1) Con gái nhà đứng đắn, hiền lành, ít trải sự đời.
Có điều lát sau, cô vẫn hạ quyết tâm,từ từ ôm chặt anh ta, khiến thân thể anh ta dán sát lên người mình.
Động tác quá mức thân mật này hiển nhiên đã kích thích Thích Trạch. Anh ta như bị rắn cắn một phát, vội vàng muốn tránh né. Nhưng lại bị Ngữ Kỳ ôm chặt thắt lưng, không thể động đậy.
Ngữ Kỳ ôm chặt anh ta, cố gắn nhịn cười, cố tình nói: "Đừng cử động, vai của tôi rất đau."
Câu nói này lại như một câu thần chú, dễ dàng dẹp yên sự giãy dụa nhỏ bé của anh ta. Thích Trạch cứng đờ, đứng im không dám động đậy như thể đã bị ai đó điểm huyệt tạm dừng, để mặc cho cô ôm lấy mình.
Ngữ Kỳ được nước lấn tới, nhẹ nhàng vùi đầu cọ cọ lồng ngực anh ta. Thân thể Thích Trạch run rẩy như bị điện giật, Ngữ Kỳ gần như đã có thể đoán được biểu cảm trên mặt anh ta lúc này, khóe môi cô không khỏi cong lên.
Thích Trạch lại không hề hay biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nghĩ đơn giản là cô đang phải chịu đau đớn do bị bỏng nên cần được an ủi, không dám đẩy cô ra. Chỉ đành rụt rè chạm vào lưng cô như thể đang chạm vào một thứ có độc.
Nếu miêu tả rõ ràng tình trạng hiện tại thì Thích Trạch giống như động vật ăn cỏ đang thấp thỏm sợ hãi vuốt lông cho một con hổ, một con sư tử hung dữ.
"Cô...sao rồi?" Anh ta thì thầm hỏi cô, giọng nói có chút lo lắng không dễ nhận ra.
Kỳ thật nước sôi trong phòng lấy nước cũng không phải nước sôi sùng sục, mà là nước có nhiệt độ cao hơn nước ấm một chút. Hơn nữa, cốc nước kia còn ở trên tay tên bệnh nhân đó một đoạn đường, vì vậy nhất định là đã nguội bớt, bởi vậy cô cũng không bị bỏng nặng. Nhưng vào lúc này, hiển nhiên là dùng mọi thủ đoạn tô vẽ thêm bệnh tình mới có lợi hơn.
Ngữ Kỳ không lên tiếng, nhưng hai bàn tay lại bấu chặt lấy quần áo anh ta, như đang nhẫn nại sự đau đớn.
Thích Trạch ngây thơ không hiểu được tín hiệu trả lời của cô, theo bản năng phán đoán tình trạng vết thương của cô nghiêm trọng hơn mấy lần, vô cùng lo lắng nói "Để tôi kêu Thích Hân lấy chút đá đến..."
Nếu anh ta thật sự kêu Thích Hân đến, vậy sẽ thật xấu hổ. Ngữ Kỳ ho một cái, từ từ buông tay ra "Đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ còn chút cảm giác nóng rát thôi."
Vừa dứt lời, một y tá vội vàng cầm một túi chườm đá đến đây, bảo rằng vừa rồi thấy cô bị bỏng. Sau khi đưa túi chườm cho cô, y tá kia lại nghiêng đầu thoáng nhìn Thích Trạch, cúi đầu thì thầm dặn dò gì đó vào tai Ngữ Kỳ.
Sau khi y tá bỏ đi, Ngữ Kỳ đặt túi chườm lên vai mình, giải thích "Cô ấy vừa nói với tôi, viện trưởng không cho phép tôi đưa giấy bút cho anh nữa."
Thích Trạch còn chưa kịp phản ứng, khó hiểu cau mày "Cái gì?"
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ nhìn anh ta "Ý của ông ta là, không cho anh viết thư nữa."
Thích Trạch im lặng một lát, Ngữ Kỳ còn đang đoán có phải anh ta lại nghĩ ra thêm mấy biện pháp kỳ quái gì nữa không, anh ta lại đột nhiên cau mày, giận dữ như một vị đại thần trung nghĩa bị tiểu nhân hãm hại: "Lão già gian xảo!"
Vụ việc nước sôi lần này được quy kết thành một sự kiện ngoài ý muốn. Thật ra nó cũng đích thực là một việc không may, dù sao nơi đây cũng là trại tâm thần. Bệnh nhân đột nhiên phát bệnh mà tấn công người khác cũng là chuyện hết sức bình thường, mỗi một bác sĩ hay y tá làm việc tại đây đều đã từng bị thương, thậm chí còn từng xảy ra việc nhân viên y tế bị bệnh nhân đánh chết.
Bởi vậy việc Ngữ Kỳ bị bỏng cũng không phải chuyện lớn, cô chỉ được vài ngày nghỉ có lương. Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cô cũng không cần mấy ngày nghỉ này, vẫn đi làm bình thường. Hành động này của cô làm đồng chí ý tá trưởng cảm động vô cùng, cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ gặp một y tá yêu thích công việc này đến vậy, còn kêu gọi đám y tá học tập tinh thần chuyên nghiệp của Ngữ Kỳ.
Ngoài ý muốn là, Thích Trạch cũng tin sự việc làn này chỉ là vụ tai nạn. Và lý do của anh ta là. Thứ nhất, nếu tên bệnh nhân kia thực sự muốn hại mình, anh ta sẽ không chọn cái cách hắt nước sôi không thể dồn người ta vào chỗ chết này. Thứ hai, thân thủ của tên bệnh nhân kia quá kém, dễ dàng bị khống chế, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức phái những tên ngu ngốc như vậy đến để hại mình.
Ngữ Kỳ tỏ vẻ đồng tình với suy nghĩ này của anh ta. Mà Thích Trạch lại tỏ vẻ rất sock khi biết tính chất nguy hiểm trong công việc của cô, còn đề nghị cô đổi nghề.
Ngữ Kỳ im lặng nhìn anh ta một lát, bất đắc dĩ mở miệng "...nếu như đổi nghề anh sẽ không bao giờ gặp được tôi ở nơi đây nữa."
Thích Trạch cau mày "Ý cô là gì..."
Ngữ Kỳ cười cười, mặt không đỏ tim không run nói "Đúng vậy tôi cảm thấy anh sẽ luyến tiếc tôi."
"...Sao có thể..." Cãi được nửa câu, anh ta lại im lặng một lát, cau mày nhìn chằm chằm cô, sau đó ủ rũ dời ánh mắt
"Có lẽ thực sự cũng có chút luyến tiếc."
Ngữ Kỳ vốn chỉ định đùa một chút, nhưng lại bị câu này của anh ta làm hoảng sợ. Cô nhìn anh ta, tiến độ nhanh chóng không dự đoán được này khiến cô cũng cảm thấy giật mình.
Nhìn biểu cảm của cô, Thích Trạch lại hiểu rằng vai cô chắc lại đau, lo lắng nhìn cô "Cô không sao chứ?" Vẻ mặt anh ta khiến Ngữ Kỳ cảm thấy, mình như một người đã gần đất xa trời.
Thấy cô im lặng không lên tiếng, anh ta cảm thấy cô đã thừa nhận, chần chờ một lát, sau đó sốt ruột nhìn cô
"Muốn ôm một cái không?". Vừa dứt lời, anh ta đã dang hai tay ra với cô. Tuy tư thế vẫn có chút cứng còng, nhưng đã đỡ hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Một cái ôm đã đưa đến tận mặt, Ngữ Kỳ đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Ngược lại với vẻ cứng ngắc rụt rè của Thích Trạch, cô lại rất thoải mái. Bình thản bước lên ôm lấy thắt lưng anh ta, đặt cằm lên vai anh ta cọ cọ vài cái, vô cùng thân thiết.
Thích Trạch tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, lần này anh ta chỉ cứng ngắc một chút, sau đó liền thử ôm lại cô mặc dù động tác của anh ta vẫn cứng còng hệt như đám cương thi đến ngón tay cũng không thể co lại.
Nhân lúc anh ta không nhìn thấy, Ngữ Kỳ khẽ nở nụ cười, đang chuẩn bị buông tay ra, lại nghe thấy tiếng nói khàn khàn thì thầm bên tai...
"Xin lỗi."
Giọng nói của anh ta rất nghiêm túc rất chân thành, khiến Ngữ Kỳ sửng sốt. Nếu như anh ta nói cảm ơn, cô cũng có thể hiểu được. Nhưng sao anh ta lại phải nói xin lỗi?
Im lặng một lát, cô quay sang nhìn anh ta "Sao đột nhiên lại nói vậy?"
Thích Trạch dường như có chút ngượng ngùng, quay đầu né tránh ánh mắt của cô, vụng về chuyển chủ đề "Đã đến giờ cô phải đi giúp bọn họ làm " Ngu liệu"
Ngữ Kỳ cau mày, thấy anh ta không muốn giải thích, cũng không ép anh ta. Lại đặt cằm lên vai anh ta, nheo mắt nói
"Đi tham gia "Ngu liệu" với tôi đi."
"Tham gia vào cái việc nhàm chán vô bổ này sẽ làm chỉ số thông minh của tôi giảm sút..."
Chưa dứt lời, Ngữ Kỳ đã sử dụng đòn sát thủ mà mấy ngày nay, lần nào thử cũng thành công "Vai tôi lại đau..."
Quả nhiên, lời từ chối còn chưa nói hết lại bị nuốt gọn vào bụng. Im lặng một lát, mặc dù vẫn không quá tình nguyện, nhưng Thích Trạch vẫn nhìn vách tường bên cạnh, cúi đầu khẽ "Ừ" một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.