Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 57: Tg3





Sau khi đuổi ba người nhà kia đi, chính Lạc Lạc cũng rời khỏi ngôi nhà này.
Lúc Lạc Đại Hòa thấy cô lái xe đi ra, ông ta tức tối đáp.
“Mày đuổi chúng tao đi rồi chính mày cũng không ở là sao hả?”
Lạc Lạc hạ cửa kính xe xuống.
“Ông có biết tự nhục không?”
“Mày có ý gì hả?”
“Ý trên mặt chữ đấy, tôi nói ông là đồ không biết nhục nhã, bị đuổi đi rồi còn không biết đường cụp đuôi lại.
Đây là nhà của tôi, tôi đuổi mấy người đi xong rồi tôi có ở hay không cũng là quyền của tôi.”
Nói xong Lạc Lạc rồ ga phóng vút đi, để lại cho vị ba hờ này một luồng khói bụi mù mịt.
“Khụ… khụ… cái con ranh con không biết điều… khụ… rồi tao sẽ cho mày biết tay… cứ đợi đó.”

Lạc Lạc lái xe đi tìm ông bà ngoại.
Hai ông bà nhà họ Trang đã có tuổi rồi, họ không sống ở thành thị phồn hoa như bao lớp trẻ mà lại chọn một nơi gần ngoại thành, không khí tươi mát và ít hộ dân cư.
Ngôi biệt thự màu trắng tràn ngập sức sống đứng vững ở đó, người làm bảo vệ ở ngoài thấy chiếc xe đi tới là của đại tiểu thư bèn lập tức mở cổng cho cô đi vào.
Trước đây Lạc Lạc không quá thân thiết với hai ông bà Trang, một phần cũng là vì bị Lạc Đại Hòa xui khiến.
Lạc Đại Hòa sợ Lạc Lạc thân thiết với hai ông bà đó, biết hết mọi chuyện rồi sẽ lật đổ ông ta.
Thế nên trong những năm tháng sống cùng ông ba chẳng ra gì, Lạc Đại Hòa đã liên tục rót vào tai nguyên chủ những lời không tốt về ông bà ngoại.
Nói ông bà ngoại không thương mẹ cô cũng chẳng thương cô, thế nên trong khoảng thời gian mẹ cô bệnh ông bà cũng chẳng thèm đến thăm.
Thực ra thời gian đó là do Lạc Đại Hòa tìm cách dấu hai ông bà về bệnh tình của mẹ cô, nếu không thì mọi chuyện sao có thể lộn xộn như vậy.
Ông bà nhà họ Trang nghe tin cháu gái đến thì lập tức chạy ra ngoài.
Bọn họ rất hối hận về việc gả đứa con gái duy nhất của bản thân cho Lạc Đại Hòa.
Năm ấy tên đó dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc hai ông bà, đáng lẽ Tiểu Trang vẫn chưa đồng ý lấy Lạc Đại Hòa, nhưng hai ông bà cứ nghĩ tên đó phẩm hạnh tốt lại biết phấn đấu.
Tuy nghèo khó nhưng bản tính lương thiện và cũng không phải hạng ngu ngốc, nếu cố gắng thì cũng có thể giúp Tiểu Trang quản lí gia sản.
Nào ngờ hai ông bà lại nhìn nhầm người khiến con gái và cháu ngoại phải chịu khổ.
Hai ông bà vẫn luôn yêu quý và mong nhớ đứa cháu này, nhưng nó lại bị Lạc Đại Hòa dùng lời nói khiến cho xa cách với hai ông bà.
Hiếm lắm mới có dịp cháu gái đến nhà, hai ông bà đã ngoài bảy mươi tuổi mà suýt chảy nước mắt.
Lúc Lạc Lạc bước xuống xe, bà ngoại Trang bèn chạy từ trong nhà ra đón.
Lạc lạc nhìn bà ngoại của nguyên chủ chỉ thấy xót xa.
Hai ông bà lớn tuổi vậy rồi mà lại chẳng được hưởng phúc phần con đàn cháu đống, tính ra thì hai ông bà cũng chỉ có một người cháu là Lạc Lạc mà thôi.
Lạc Lạc nhìn bà ấy như vậy thì thương cảm, vội đỡ lấy tay bà.
“Bà ngoại.”
Trang phu nhân nghe mà suýt thì rơi lệ, bao lâu rồi, bao nhiêu lâu rồi bà chưa được nghe tiếng bà ngoại bật ra từ miệng con bé này đây?
Bà biết cháu ngoại của bà sống rất khổ, Lạc Đại Hòa vì không thích Tiểu Trang nên đối xử với nó cũng chẳng ra làm sao.
“Cháu gái ngoan, mau vào nhà với ông bà nào.”
Ông ngoại Trang không thể hiện cảm xúc rõ ràng như bà bạn già của mình, nhưng ông ấy cũng rất thương đứa cháu gái này.
Ba người vào bàn ngồi ăn cơm, trong lúc ăn hai ông bà liên tục gắp thức ăn vào bát của cô.
“Mau ăn đi, ăn nhiều lên cháu, nhìn cháu gầy quá.”
Lạc Lạc biết nguyên chủ có một thân mình không được phát triển cho lắm, chắc khoảng thời gian sống với Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi bị chèn ép quá nhiều khiến cô ăn không đủ no, làm cho cơ thể cũng không quá cao lớn.
Dùng cơm xong, Lạc Lạc ngồi ở ghế sô pha, nói lên những lời mà hai ông bà không thể ngờ tới.
“Ông ngoại, bà ngoại, con muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về nhà họ Trang bị Lạc Đại Hòa cướp mất, hai người có thể giúp con không ạ?”
Một Lạc Lạc mới chỉ là học sinh lớp mười một thì khó có thể làm được gì rung chuyển cả nhà họ Lạc.

Nhưng với hai ông bà Trang thì khác.
Ông bà Trang không giành lại gia sản mà Lạc Đại Hòa đã cướp một phần là vì đã quá mệt mỏi, phần nhiều cũng là vì cướp được về rồi thì vẫn sẽ trao lại cho Lạc Lạc.
Lúc ấy chỉ sợ Lạc Lạc sẽ hoàn nó về cho Lạc Đại Hòa, một vòng lặp không có điểm cuối.
Nhưng giờ phút này hai ông bà lại thực sự phải nhìn đứa cháu này bằng ánh mắt khác.
“Được, ông bà nhất định sẽ làm hết sức để giúp con.”
Lạc lạc nghe tới đây thì thở phào.
Sau đó cô mới bày ra kế hoạch mình đã dự trù sẵn trong đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.