Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 49: Tg3





Lạc Lạc đi về kí túc xá trên lầu 5 của tòa nhà A.
May mà cơ sở vật chất nơi đây tốt còn có cả thang máy, nếu không với cái thân còm cõi này của Lạc Lạc sợ là không lết nổi 5 tầng lầu.
Phòng kí túc xá của bọn cô là phòng ngủ bốn người, các bạn học cùng phòng với Lạc Lạc cũng đều là những cô gái nhút nhát và không dám đứng lên dành quyền lên tiếng.
Như vậy chính ra lại đỡ, nếu Lạc Lạc ở chung với người như Ngụy Ngọc Minh thì có khi đã tự tử thành công từ lâu rồi.
Lúc Lạc Lạc đi về, phòng kí túc của bọn họ không có ai, cũng phải thôi, bây giờ vẫn đang tính là giờ học ở trường, học sinh được ra chơi thì cũng chỉ quanh quẩn gần lớp chứ nào có ai chạy về kí túc xá làm cái gì.
Lạc Lạc nằm ở tầng trên, cô mở tủ của mình ra lấy quần áo bình thường rồi thay vào, dù sao thì thầy giám thị cũng đã nói xin nghỉ cho cô rồi, cô không dại gì mà chạy đến lớp ngồi học trong khi được miễn như thế, Lạc Lạc cũng không phải là người quá ham học hỏi.

Thay vào đó, cô nghĩ cô nên đi đổi một kiểu tóc mới và một phong cách mới.
Khuôn mặt này của nguyên chủ cũng giống với khuôn mặt cũ của cô trước đó, nhưng thêm được cái là còn trẻ và tuổi xuân thanh thuần vẫn chưa qua, nhưng bớt một điểm chính là thường xuyên ủ dột và mái tóc lòa xòa.
Lạc Lạc kiểm tra tài khoản trong điện thoại, phát hiện nguyên chủ sống không hề thiếu thốn gì, chỉ có điều số tiền trong tài khoản của cô phần lớn là đều đến từ chỗ ông bà ngoại, còn người được coi là ba ruột thì lại chẳng thấy gửi được mấy đồng, có khi số tiền ông ta gửi cho Lạc Lạc còn không bằng một chiếc váy mà Lạc Hiểu Khuê mặc nữa kìa.
Lạc Lạc mặc đồ bình thường, sau đó xuống dưới kí túc xá và đi cửa sau ra khỏi trường.
Ở đây học sinh muốn ra ngoài phải xin phép bảo vệ thật kĩ lưỡng và phải trình bày đủ loại lí do mới được rời đi, bảo sao một người sống không gò bó như nam phủ phản diện số 1 Tần Thương lại chọn cách leo tường vượt rào.
Lạc Lạc nhìn đồng hồ, bây giờ mới một giờ chiều, cô còn khá nhiều thời gian cho ngày hôm nay.
Trước hết, Lạc Lạc vào một tiệm cắt tóc sáng sủa gần đó.
Mái tóc của nguyên chủ khá dày và dài tới thắt lưng, cô chỉ cần tỉa sơ qua cho lộ khuôn mặt và một số chỗ không được chăm sóc kĩ lưỡng là được.
Sau khi cắt xong mái tóc đơn giản, chủ cửa hàng còn liên tục suýt xoa khuôn mặt của Lạc Lạc, nói rằng muốn chụp lại một tấm để làm mẫu cho cửa hàng.
Lạc Lạc cũng rất sẵn lòng, dù sao giúp đỡ người khác cũng là niềm vui của cô kia mà.

Cô rời khỏi tiệm cắt tóc rồi ghé một cửa hàng thời trang, từ trước đến giờ cô đều tiêu pha khá nhiều, thế nên may mắn là trong mỗi một thế giới, nguyên chủ đều có một ưu điểm sáng chói.
Sáng đến cái mức làm cho Lạc Lạc có thể dẹp hết tất cả, chính là giàu.
Trường THPT số 2 chỉ bắt học sinh mặc đồng phục vào những ngày như thứ 2, thứ 4, và thứ 6, thế nên trong những ngày khác, học sinh có thể mặc đồ tự do.
Trước lúc đến đây Lạc Lạc cũng đã chú ý đến những bộ đồ trong tủ của nguyên chủ, rất ít, vả lại nếu không phải áo sơ mi thì cũng là áo dài, quần âu, quần jean, Lạc Lạc đành phải cấp tốc bổ sung thêm vài món đồ, những ngày có thể ăn mặc thoải mái sao không thoải mái một chút, gò bó như vậy làm chi?
Sau khi lượn lờ vài tiệm đồ trong tiếng khen nức nở của nhân viên, Lạc Lạc cuối cùng cũng có chiến lợi phẩm cho mình.
Cô để ý đã sắp tới giờ cơm chiều, những bạn cùng phòng kí túc xá của cô đều là những cô gái nhút nhát đôi khi lại bị bắt nạt, cả 4 người có những hôm còn không có cơm chiều để ăn, bị các bạn khác chèn ép đến mức khó thở.
Thế là Lạc Lạc liền nhắn tin vào nhóm kí túc nói tối nay cô sẽ mua đồ về ăn, mọi người không cần phải đi xếp hàng ở căng tin nữa.
Lạc Lạc đến một tiệm bánh nổi tiếng theo lời chỉ dẫn, cô vừa đi vừa nhìn điện thoại, không may lại va phải một cậu nam sinh trông khá khôi ngô tuấn tú.

[Đinh! Nam chính đã xuất hiện!]
Lạc Lạc lập tức rời mắt ra khỏi điện thoại, cô nhìn cậu nam sinh có vẻ khá bơ đời đó, trên cặp mày của cậu ta là một chiếc khuyên tai sáng loáng, tai đeo tai nghe, tay đút túi quần.
Nam chính không hổ danh là nam chính, đúng là cực kì có sức hút riêng, chỉ có điều cậu trai này không giống kiểu của Tần Thương, mà giống như một anh chàng badboy chính gốc vậy.
Nhìn phong cách ăn mặc và cử chỉ điệu bộ cậu ta là biết ngay.
Sau khi đâm vào Lạc Lạc, người kia cũng lập tức nói xin lỗi, rồi sau đó là.
“Bạn học, trông cậu quen lắm, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.