Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 36: Tg2





Qủa nhiên ngày hôm sau, câu chuyện về Liêu Lâm Đan đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Liêu Lâm Đan thân là quận chúa thân phận cao quý vậy mà lại có cách hành xử không khác gì mấy bà hàng tôm hàng cá, không chỉ mắng nhiếc và đánh đập người vô tội, ngay cả khi chuyện đó khiến nhiều người chết và nhiều người bị thương vậy mà nàng ta còn không biết hối cải.
Liêu gia không ngờ được chuyện này lại xảy ra, ngay đêm hôm qua, gia chủ của Liêu gia đã tới phủ Kinh Triệu Doãn để đưa Liêu Lâm Đan về và nhốt trong phủ.
Từ trước đến nay Liêu Lâm Đan luôn muốn gì được đó, nàng ta không nghĩ lần này lại khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Khi bị nhốt ở trong phủ, Liêu Lâm Đan đã không ngừng hò hét và đập phá đồ đạc, đến mức Lão thái gia của Liêu gia cũng tức giận đến mức cho Liêu Lâm Đan một cái bạt tai rồi nhốt vào từ đường hối lỗi thì nàng ta mới chịu ngậm miệng và bắt đầu nhận ra tình cảnh thực sự của bản thân.
Lạc Lạc biết được những chuyện này cũng là do con bé Hải Đường truyền tin tới.

Hải Đường rất nhạy những tin tức thế này, cô bé ấy cực kì hào hứng kể chuyện cho Lạc tiểu thư của con bé nghe.
“Tiểu thư, tiểu thư không biết đâu, Liêu Lâm Đan ấy đâm vào rất nhiều người, rất nhiều sạp hàng bán đồ bị phá hủy, thậm chí còn có người chết, lê dân bá tánh bình thường sao chịu được chuyện như vậy, may mà có Vương gia chúng ta đứng ra, Liêu gia chỉ biết ém tin tức xuống.
Nếu không có Vương gia nhà chúng ta giúp đỡ, phát bạc và giúp bá tánh dựng lại sạp hàng thì không biết bao nhiêu hộ đã rơi vào cảnh khó khăn rồi.”
Lạc Lạc bỗng dưng có một cái nhìn khác về Nghiêm Dật trì.
Rõ ràng Nghiêm Dật trì cũng là một người rất tốt, ấy vậy mà lại bị mọi người đồn đại trở thành người lạnh nhạt và khủng bố, thử nghĩ mà xem, rõ ràng nghiêm Dật Trì không liên quan gì đến việc hôm qua, thậm chí còn vì chiếc xe ngựa của Liêu Lâm Đan mà bị thương, ấy vậy mà Nghiêm Dật Trì vẫn đưa tay ra giúp đỡ mọi người.
- ------
Ngày hôm nay, Hoàng Thượng lại phải đau đầu xử lí một đống chính sự, mà chuyện khiến tất cả mọi người đều chú ý và muốn người xử trí trong ngày hôm nay đâu còn chuyện gì khác ngoài việc của Liêu Lâm Đan.
Liêu Lâm Đan ăn nói điên cuồng, nếu không xử thì nhất định sẽ khiến cho uy danh của Hoàng thượng bị giảm sút.
Hoàng Thượng cầm lên một quyển tấu chương buộc tội, ông đau đầu bóp bóp trán, ngay sau đó lại đanh giọng hỏi Liêu đại nhân.
“Liêu khanh, khanh thấy việc này nên làm như thế nào mới tốt?”
Liêu Đông Chính quỳ mọp dưới đất, mồ hôi lạnh trên người ông ta chảy ra ướt đẫm áo, nếu không phải ông nhanh chóng đến Kinh Triệu Doãn đón Liêu Lâm Đan về thì không biết con bé đó còn nói ra những lời kinh thiên động địa như thế nào nữa.
Liêu Đại nhân chỉ hận chưa từng sinh ra đứa con gái đó, trước đây ông ta còn thấy Liêu Lâm Đan là một nữ nhi rất giỏi giang, không chỉ câu được Nghiêm Tuấn Vĩ mà còn được Hoàng thượng ban cho cái danh Dương Lâm quận chúa đâu phải ai cũng có.
Tuy rừng chức vị quận chúa cũng là nhờ mẫu thân đại trưởng công chúa mới có được, nhưng có hề gì, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để nam nhân trong kinh thành tranh Liêu Lâm Đan đến sứt đầu mẻ trán, lúc đó ông ta chỉ cần chọn ra một nhà tốt nhất để gả Liêu Lâm Đan qua đó.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, Liêu gia cũng có thể thông qua quan hệ thông gia để phát triển thêm những mạng lưới ở kinh thành.
Nào ngờ chuyện tốt chưa thấy đâu thì chuyện xấu đã một rổ.
Liêu đại nhân không biết nên làm như thế nào mới tốt, cứ sử dụng như vậy mãi cũng làm cho Hoàng thượng phật ý.
“Bẩm Hoàng thượng, là do thần không dạy con tốt, là do ngày hôm qua con bé đi lại nhiều nên thần trí không được thanh tỉnh, thần biết tội của con bé rất lớn, thần nhất định sẽ bồi thường cho những thường dân đó và dạy dỗ lại nữ nhi, khấu cầu Hoàng thượng cho thần một cơ hội sửa sai.” Trong lòng Liêu đại nhân đã tức đến mức muốn quay về cho Liêu Lâm Đan một cái bạt tai thật lớn, đúng là không biết làm chuyện gì ra hồn.
Liêu Chính Đong tránh nặng tìm nhẹ, tuy nói như vậy nhưng tính ra thì Liêu Lâm Đan cũng không bị xử lí nặng nề gì.
Hoàng thượng đã sớm muốn bắt chẹt Liêu Chính Đông, nhà họ Liêu không nên phát triển lớn mạnh như vậy, ở kinh thành này đã có đủ những dòng họ lớn, mà Hoàng thượng lại ngày một già đi, ông sợ một thời điểm nào đó, những gia tộc này sẽ bắt tay với nhau rồi ép buộc ông phải rời khỏi cái ghế do tổ tiên Nghiêm gia để lại này.
Hoàng thượng sẽ nhổ từng gốc rễ của những gia tộc không nên tồn tại.
“Trẫm biết khanh cũng đau đầu về chuyện này, nhưng nếu không sử nghiêm thì dân chúng sẽ không phục, như vậy thì trẫm nào còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa.”
Liêu Chính Đông nghe đến đây liền biết mọi chuyện tiếp theo nhất định sẽ không ổn.
“Thần hiểu rõ, là do thần vô năng.”

“Nếu đã như vậy, Trẫm đành tước chức vị quận chúa của Dương Lâm, phong hào và thực ấp ban ra sẽ được thu lại.
Liêu khanh nên dạy dỗ lại tất cả nhi tử nhi nữ của Liêu gia, Liêu Tử Khanh bị giáng xuống làm Chính thất phẩm Biên tu Hàn Lâm Viện, Liêu Tử Lục bãi chức quan, khi nào Liêu khanh quản giáo con cái nghiêm khắc trở lại, trẫm sẽ cân nhắc.” Liêu Tử Khanh mà Hoàng thượng nhắc tới chính là Đại thiếu gia của Liêu phủ, còn Liêu Tử Lục là tam thiếu gia, tuy là con của thiếp thất nhưng lại không hề thua kém bất kì ai, thậm chí còn được Liêu Chính Đông cực kì sủng ái, ấy vậy mà chỉ vì Liêu Lâm Đan thành mất tất cả.
Hoàng thượng đã gần như chặt đứt toàn bộ con đường làm quan của Liêu gia dòng chính.
Bình thường sẽ không bị xử lí nặng nề như vậy, nhưng nay Hoàng thượng lại muốn giận chó đánh mèo, Liêu đại công tử và tam công tử chỉ nằm không thôi mà cũng dính đạn.
Liêu Chính Đông hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bên ngoài vẫn phải cúi người hành lễ.
“Thần nhất định sẽ dạy dỗ chúng thật nghiêm khắc.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.