Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 140: thế giới phép thuật(14)






Cũng không phải Bạch không nói đúng. Tử Lăng Khuynh có thể tu luyện nhanh hơn như vậy chính là bởi nàng đã quá quen thuộc với cách vận công này rồi. Áp dụng cả nội lực vào trong quá trình tu luyện là một lợi thế.
Tử Lăng Khuynh vươn vai đứng lên, cơ thể nguyên chủ vẫn còn quá kém cỏi, nàng vẫn cần cải thiện nhiều hơn
Nàng nhìn đống đá to tròn đen sì cạnh bờ hồ liền cười cười nghĩ ra một cách. Tử Lăng Khuynh kiếm vải buộc mấy cục đá nhỏ nhỏ đeo vào chân tay. Đoạn nàng vác cục đá to nhất lên lưng. Thân thể nặng nề di chuyển từng bước một
Lúc đầu còn liêu xiêu lảo đảo mấy lần suýt ngã nhưng dần dần đã có thể chạy được nhanh hơn chút.
Bạch theo lời nàng tạo ra mấy mô đất cao nhấp nhô suốt dọc đường Tử Lăng Khuynh chạy qua
Nàng chạy muốn rời cả cái chân ra luôn rồi, mồ hôi chảy dọc trên trán ướt đẫm cả quần áo... Mái tóc dài cột gọn đằng sau nhưng vẫn có vài sợi dính bết lại
Mặt Tử Lăng Khuynh đỏ bừng lên như gà chọi, thở không ra hơi. Chân mềm nhũn như cọng bún thiu nhưng nàng vẫn cố gắng chạy hết vòng
Thiên a... Thân thể này quá yếu rồi. Lão nương phải cải thiện đến khi nào đây.... Lão nương muốn ăn bánh, lão nương muốn đọc tiểu thuyết, lão nương muốn ngủ....
Ai khóc nỗi đau này... Để được sống sót, ta chỉ còn cách trở nên cường đại hơn mà thôi TvT
Tử Lăng Khuynh vực dậy tinh thần tiếp tục chạy thêm 3 vòng nữa liền lăn quay xuống mặt cỏ
Bạch lôi ra một cái lọ nhỏ trong suốt, bên trong có chứa chất lỏng màu vàng nhạt đến cạnh nàng
"Này...cho ngươi đó! Mau uống đi chứ nhìn ngươi như cơm thiu thật khiến bổn thần ngứa mắt."

Tử Lăng Khuynh: "..." ta cũng ngứa mắt mà... Có phải một mình ngươi ngứa mắt đâu. Có cần đả kích ta tới vậy? Bổn công chúa đau lòng đó
Tử Lăng Khuynh ôm trái tim nhỏ bé cầm lọ nước lên, hỏi cũng không cần hỏi nước gì liền giựt nắp ra uống luôn. Cơ bản không hỏi vì nàng chắc chắn Bạch sẽ không hại nàng làm gì
Chất lỏng mát lạnh dần ngấm vào cơ thể nàng, xâm nhập đến từng tứ chi trên cơ thể. Mỗi nơi nó đi qua tế bào đều như sống dậy, căng tràn sức sống. Cả cơ thể trở nên mạnh mẽ vô cùng. Khác hẳn với vẻ yếu đuối trước đây.
Bạch vừa quay đi quay lại đã thấy nàng một phát uống cạn lọ nước
Bạch: .....
"Ngươi...ngươi..ngươi, điên rồi!! Nôn ra, mau nôn ra cho ta"
Tử Lăng Khuynh: "..." bảo nàng uống rồi lại bắt nàng nôn ra... Buồn cười!!
"Có chuyện gì, bình tĩnh nói... Ngươi cuống cả lên vậy thì làm được gì chứ?"
"Bình tĩnh? Bình tĩnh nổi mới lạ. Người bình thường như ngươi chỉ được phép uống 1/4 lọ nước là nhiều nhất. Ngươi bây giờ uống hết cả lọ... Ngươi nói xem ngươi có nổ tan xác ra không?"
Tử Lăng Khuynh: "..."
"Ớ, mà sao ngươi chưa bị gì? Thuốc này tác dụng rất nhanh cho nên...hiện tại ngươi vẫn chưa có làm sao chính là bất thường vô cùng"
Bạch đột nhiên sững lại như nhớ ra cái gì rồi nghi hoặc nhìn Tử Lăng Khuynh, hắn đi đi lại lại 1 vòng quanh nàng chỉ kém chưa lôi nàng ra mổ xẻ thôi
"Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Bình thường! Cơ thể tràn đầy sức sống. Có vậy thôi!"
Nàng vừa nói vừa thuận tay dí dí hòn đá bên cạnh...hòn đá không một tiếng động vỡ vụn thành bột phấn
Bạch: "..." ai đó tới lau cho hắn cái mắt đi với, cái người trước mặt này hoá yêu quái rồi!!
"Đồ biến thái nhà ngươi. Thể chất của ngươi đúng là quái dị. Vậy mà hấp thu được hết chất lỏng kia. Hừ...hiện tại không sao rồi, cơ thể ngươi bây giờ biến đổi rất lớn, sức lực gấp mấy chục lần nên làm ơn nhẹ nhàng giùm ta!"
Vẻ mặt của Bạch tràn ngập vẻ bất lực không nói nên lời. Hắn khổ quá mà, sống chung với những con người biến thái thì cũng phải có tinh thần thép, nếu không có ngày bị doạ cho tẩu hoả nhập ma luôn mất
Tử Lăng Khuynh cũng kinh ngạc không kém. Thân thể nguyên chủ tưởng chừng như phế của phế vật nhưng trái lại chính là có thể chất đặc biệt đi... Hmm, như vậy cũng không tồi.
Nhưng nếu như đời trước nguyên chủ sớm chút phát hiện ra thì cũng không đến mức bị chèn ép đến chết như vậy!
Không sao cả... Jocasta...à không, Ninh Nguyệt, ta nhất định giúp ngươi đáp trả lại từng người một. Sẽ dùng cơ thể của ngươi để trả lại cho từng người từng người chèn ép ngươi đến chết một cái kết xứng đáng!! Và cũng sẽ giúp mẫu phi ngươi trở lại!!!
Trong cơ thể chợt dâng lên xúc cảm kì lạ, nửa lại nhẹ nhàng thở phào nhưng nửa lại run rẩy nghẹn ngào như sắp khóc..
Cảm xúc đó là của nguyên chủ còn lưu lại... Tử Lăng Khuynh khẽ cười, dường như cảm nhận thấy cái gì...nàng liền thả lỏng cơ thể ra một chút

"Cảm ơn...cảm ơn cô, dù không biết cô là ai nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô rất nhiều..."
Nữ nhân ngồi trên bãi cỏ, ánh mắt nhu hoà mềm mại, nước mắt lăn dài trên má ướt nhoà bờ mi nhưng cô ấy vẫn giương môi cười hết sức tươi tắn
Một lúc sau, dáng vẻ yếu đuối ấy lại biến mất, ánh mắt nhu hoà mềm mại ấy cũng tan biến...dáng vẻ lại trở về lạnh nhạt hờ hững như lúc trước
Tử Lăng Khuynh nheo nheo mắt... Vừa nãy không phải là nàng, là Ninh Nguyệt...là linh hồn của cô ấy...
Nàng lau nước mắt còn sót lại trên mi mắt đi, ánh mắt lại càng thêm phần sắc bén. Bạch ngơ ngác nhìn một màn này đến đầu óc đều hỗn loạn
"Này..này..ngươi...có sao không vậy?"
"Không sao, chỉ là có chút không kiềm lòng nổi!"
.
.
.
Liên tiếp khoảng thời gian sau đó Tử Lăng Khuynh luyện tập để khống chế sức mạnh của mình. Ban đầu chính là động vào cái gì là hỏng cái đấy nhưng lâu dần nàng đã có thể ngụy trang giống như khi còn là phế vật kia
Thực lực cũng tiến bộ hết sức nhanh chóng... Ước chừng giá trị vũ lực của cơ thể từ 0,05 đã nhảy lên 5 rồi.
.
.
.
Tử Lăng Khuynh hít một hơi thật dài, nàng nhìn Bạch đã sớm quay trở lại hình dạng con người trước mặt..
"Bạch..ta muốn ra ngoài! Ở trong đây cũng khá lâu rồi..."
Bạch híp mắt gật đầu đồng ý những vẫn có chút do dự " Bộ dáng ngươi bây giờ...."
Tử Lăng Khuynh vuốt nhẹ lên ấn kí hoa bỉ ngạn trên trán...lông mi màu bạc lúc trước đã quay trở lại như ban đầu. Duy chỉ có ấn kí này là không biến mất.
Bạch thở dài bước lại gần nàng, hắn vòng tay qua đầu nàng đeo lên một dây băng màu đỏ rực lên trán nàng vừa vặn che đi ấn kí hoa bỉ ngạn đi
Kết hợp với bộ quần áo đỏ rực trên người nàng chính là phù hợp vô cùng!
"Được rồi đó. Sợi dây này sẽ giúp ngươi che giấu được thực lực của bản thân. Bất kể là ai cũng không thể nhìn ra nên cứ yên tâm. Còn nữa, đây là vũ khí mấy ngày qua ta giúp ngươi làm."
Trên tay Bạch xuất hiện một thanh kiếm đen tuyền âm u đến đáng sợ. Chuôi kiếm gắn một viên đá ngũ sắc gần giống với viên đá trên cổ nàng...
"Nhìn nó tầm thường như vậy nhưng không hề tầm thường đâu. Lúc nguy hiểm sẽ bảo vệ được ngươi! Còn bây giờ mau đi đi, ta sẽ giúp ngươi ra ngoài. Không gian này và ta cũng sẽ đi theo ngươi nên không cần lo lắng!"

Tử Lăng Khuynh khẽ gật đầu cầm lấy thanh kiếm. Kì lạ là nàng vừa cầm lấy...thanh kiếm liền thu nhỏ chui vào cổ tay nàng tạo thành một vết bớt nhỏ trên cổ tay.
Bạch nhắm mắt niệm thần chú, không gian rung chuyển dữ dội hình thành một lỗ đen nhỏ. Tử Lăng Khuynh hiểu ý liền nhảy vào lỗ đen đó
Thoáng chốc nàng đã thấy bản thân quay trở lại căn nhà gỗ đó..thân thể đang ngã ngồi dưới đất... Bên cạnh là Tiểu Lu và Long Tương Đản sắp điên luôn rồi
Tiểu Lu vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, khoé mắt suýt chút cay xè.. Nó nhào lại ôm lấy nàng không rời.. Long Tương Đản cũng nhào lại leo lên người nàng
Hai chúng nó đều hoảng suýt chút dỡ luôn cái nhà này ra. Phỏng chừng nàng còn không xuất hiện, Tiểu Lu sẽ phá nát cả cái khu rừng này mất.
Từ khi nàng biến mất, Tiểu Lu cảm thấy sợi dây liên kết giữa nó và nàng hoàn toàn biến mất...như thể chưa từng tồn tại người nào tên Tử Lăng Khuynh vậy
Mà hệ thống của nó cũng liên tiếp báo lỗi, chủ thần cũng mất tích không liên lạc được... Dường như nó và nàng đều bị cô lập ở thế giới quái dị này...
Long Tương Đản có chút tinh ý nhận thấy sự thay đổi của nàng nhưng nó im lặng không nói câu nào... Chủ nhân của nó phải như vậy!!
"Khuynh Khuynh, cô vừa nãy đi đâu vậy? Cô có làm sao không? Luồng khí lúc nãy là gì... Nó có làm gì cô không?"
"Cục than đen... Đồ ngốc!! Ta có thể dễ bị động tới như vậy sao? Ta vẫn ổn. Các ngươi không cần lo lắng quá!"
Tử Lăng Khuynh khẽ cười trán an Tiểu Lu, đoạn nàng ôm hai vật nhỏ ra khỏi căn nhà theo lối cũ đi ra khỏi khu rừng quái đản đó..
Bóng nàng vừa biến mất, căn nhà gỗ cũng theo đó tan biến chỉ để lại một khoảng đất rộng trống trải như thể nơi đó chưa từng có căn nhà gỗ bỏ hoang nào vậy....
.
.
.
.
.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.