Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 138: thế giới phép thuật(12)






"Nói mục đích ra đi... Không cần lòng vòng như thế làm gì...Ngươi kéo ta đến chỗ này không phải là để chơi cho vui đúng chứ... Cho nên nhanh chút nói ra mục đích của ngươi!!"
Nam nhân đó ánh mắt hàm chứa ý cười, trái lại với sự lạnh lùng của nàng là một mạt ôn nhu đáp lại
" Rất có khí chất, không làm ta thất vọng... Được rồi, gọi ta là Bạch. Ta tìm ngươi không có mục đích gì lớn, chỉ là muốn trả ơn cứu mạng của mẹ ngươi năm xưa mà thôi!! Nhưng theo tình hình này là ta lại thực sự muốn nhận ngươi làm đồ đệ mất rồi.."
" Nếu như ta không muốn?"
"Nhóc con..ngươi có biết là ở đế quốc này có bao nhiêu người muốn làm đồ đệ ta còn không được?"
"Vậy ta làm ngoại lệ!!!"
Nam nhân đó nhìn thái độ không mặn không nhạt của nàng mà tức muốn hộc máu. Sao con nhóc này lại gợi đòn thế cơ chứ? Kiêu ngạo quá đáng..
"Hừ... Đồ không biết điều nhà ngươi.. Ngươi chẳng lẽ không muốn vứt bỏ cái danh phế vật kia đi? Chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời này bị khinh bỉ chà đạp?"
Bạch thiếu điều chưa dí tay vào trán nàng mà trút giận, hắn cố gắng kiềm chế hoả khí trong người xuống, miễn cưỡng mà ôn nhu với Tử Lăng Khuynh

"Ngươi chẳng lẽ không muốn biết câu thần chú liên quan đến vận mệnh của ngươi?"
" Ma pháp là chìa khoá, chìa khoá giải cứu thiên tài. Ma pháp là tối thượng, tối thượng của bậc chí tôn"
Tử Lăng Khuynh vô thức thốt ra câu thần chú mà trước đây Tiểu Lu đã dịch từ cuốn sách cổ ra cho nàng..
Bạch trợn tròn mắt lên, hắn líu lưỡi không nói nên lời nhìn nàng hết sức ngạc nhiên
"Đồ quỷ nhà ngươi, sao ngươi lại biết câu thần chú này? Thần chú này là thần chú viễn cổ.... Sớm đã thất lạc từ lâu... Chỉ duy có ta biết đến và được giao nhiệm vụ truyền đạt lại cho người được chọn.. Ngươi..."
"Vậy nên ta có thể đi chưa?"
" Hừ... Ngươi cho dù có biết thì sao.. Ngươi cũng có làm được gì đâu. Cũng không thể cải thiện thể chất hiện tại của ngươi! Ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ ta liền chỉ cho ngươi"
Bạch cười cười, khuôn mặt cà chớn của hắn so với Yến Cẩn không khác là bao.
Mặt nàng đen lại như đáy nồi... Bảo nàng gọi tên khùng này là sư phụ?
Từ trước đến nay, hai tiếng sư phụ nàng chỉ dành cho duy một người. Bây giờ nói nàng kêu người thứ 2 là sư phụ, có thể sao?
Bạch nhìn vẻ mặt không tỏ rõ thái độ của nàng nhưng hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không đồng ý. Bạch cười nhạt thở dài một hơi
" Không gọi cũng không sao... Con người ngươi giống y hệt nàng ấy năm xưa... Ta muốn ép cũng không được!!! Được rồi, lại gần đây chút ta truyền khẩu pháp cho ngươi."
"Đợi đã, ngươi có biết trong rừng này...ngoài ngươi ra còn một thứ khác..."
"Thứ khác? Ý ngươi là..?" Bạch nhướn mày, hắn khó hiểu nhìn Tử Lăng Khuynh
"Một thứ quái dị màu đen.."
Khuôn mặt của Bạch khẽ biến đổi, vẻ mặt có phần nghiêm trọng hỏi lại "Thứ đó có làm gì ngươi không?"
"Không... Ta đánh nó tan biến rồi!!"
"Jocasta, ngươi nghe rõ đây... Bắt đầu từ bây giờ , ngươi tuyệt đối không được có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào trong đầu.. Nhớ rõ!!"
Đoạn, trên tay hắn xuất hiện chiếc vòng cổ có duy nhất một viên đá bảy màu đính ở đó... Bạch búng tay một cái, chiếc vòng cổ liền ngoan ngoãn yên vị trên cần cổ mảnh khảnh của nàng.

"Đừng hỏi nhiều, cô chỉ cần biết là chiếc vòng này không được rời người cô dù chỉ 1 chút..."
Tử Lăng Khuynh mím môi...xem ra đến tên khùng này không liên quan đến vật quái dị kia... Hơn nữa, hắn còn rất cảnh giác đối với vật đó...
Hmm...thú vị rồi đây!!!
Bạch thở dài khẽ phẩy tay, không gian xung quanh nhanh chóng biến đổi hiện ra một vùng cỏ xanh mướt, không khí trong trẻo vô cùng dễ chịu. Giữa cánh đồng cỏ đó là một toà lâu đài diễm lệ xung quanh trồng đầy hoa tường vi trắng
" Qua đây.."
Tử Lăng Khuynh vô thức đi qua, giọng nói của Bạch như có ma lực cuốn người vậy... Lúc này sự âm trầm cùng vẻ mặt nghiêm túc đã khiến Bạch đầy sự mị hoặc
Nàng vô thức cảm thấy một chút gì đó quen thuộc... Đúng, là quen thuộc...rất giống Kỳ Vân Hiên khi mà lần đầu nàng gặp hắn ở vị diện đầu tiên
Khuôn mặt của Yến Cẩn nhưng khí tức của Kỳ Vân Hiên...ha, rốt cuộc cái vị diện chết tiệt này còn bao nhiêu thứ kì quái?
Bạch dẫn nàng vòng ra phía sau lâu đài, ở đó có một hồ nước trong suốt thấy đáy... Giữa hồ nước là một đoá sen khổng lồ, điều đặc biệt là đoá sen này...một màu đỏ rực!!!
Bạch giơ chân đá nàng bay lên ngồi chính giữa trên đài sen...
Tử Lăng Khuynh xoa xoa tay tính mắng tên khùng này vài câu nhưng ngón tay trỏ của hắn đã nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của nàng.
Sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn truyền vào da thịt nàng khiến Tử Lăng Khuynh rùng mình.
Tên này là xác chết hay sao mà lạnh tới như vậy?
"Nhắm mắt!"
Tử Lăng Khuynh nhíu nhíu mày nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt lại...
Hình ảnh một tiểu hài tử ngồi giữa đoá sen đỏ rực...đối diện nàng là một mĩ nam tử, ngón tay hắn đặt vào mi tâm nàng...khắp thân thể hắn toả ra hàn khí lạnh đến thấu xương đang dần đi vào cơ thể tiểu hài tử
Tuy nhiên nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh, thay vào đó cơ thể đều đang nóng bừng lên..dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt tứ chi
Thêm vào đó lại như có dòng nước mát nhẹ nhàng tuồn qua kinh mạch rửa sạch một lần.

Quá trình này diễn ra không ngắn không dài. Tới khi xong, Bạch bay về phía bờ, hắn nằm vật xuống mặt cỏ, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Tử Lăng Khuynh
"Việc cần giúp ta đều giúp hết rồi, còn lại phải dựa vào bản thân ngươi rồi!"
Bạch nhắm hai mắt lại, thân thể hắn phát ra ánh sáng...khi ánh sáng mất đi cùng lúc thân thể của Bạch cũng biến mất thay vào đó là một con vật trắng như tuyết hiện ra....
Tử Lăng Khuynh ngồi giữa đài sen cảm giác cả cơ thể căng tràn sức mạnh muốn phá vỡ xiềng xích chui ra ngoài...
Từng cánh sen khổng lồ màu đỏ rực dần khép lại, nhẹ nhàng cuốn vào người Tử Lăng Khuynh bao bọc nàng thành một khối
Tử Lăng Khuynh trong lớp bọc bằng đài sen không hề cảm thấy khó chịu, nàng khoanh chân bắt đầu lẩm nhẩm thủ pháp mà Bạch vừa truyền vào đầu nàng.
Thủ pháp này khác xa so với những gì mà nàng được học tại Học Viện...những gì nàng được học tại học viện dường như còn thiếu sót rất nhiều đi.
Mà nguyên tố ma pháp trong không khí hoá ra thời kì viễn cổ trước kia được gọi là linh khí...
Cả quá trình vận khí đều hết sức thuận lợi... Nhưng, đến khi trong đan điền nàng hình thành một vòng xoáy khí nhỏ như lúc trước...
Đầu Tử Lăng Khuynh bỗng dưng đau đến nứt ra, Tử Lăng Khuynh nhíu mày, linh khí vẫn cuồn cuộn chảy vào cơ thể tuy nhiên nàng lại càng thấy khó chịu hơn
Mạch máu như sắp nứt ra đến nơi, sự đau đớn xâm nhập từng tế bào mỗi lúc lại rút cạn sức lực của nàng
Tứ chi đều mềm nhũn ra, gân xanh trên trán đều nổi lên...
Tử Lăng Khuynh cắn chặt răng, hai tay nắm chặt...máu đỏ thẫm từ từ chảy ra ướt đẫm lòng bàn tay
Bất chợt chiếc vòng cổ đá bảy màu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.