Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 136: thế giới phép thuật(10)







Học viện mấy ngày nữa là tới thời gian lịch luyện.. Trong học viện nghe đồn có một toà tháp cổ 18 tầng.. Đó chính là bảo vật trấn áp của Học Viện... Chính là thần khí thượng cổ mà năm xưa lão tổ của học viện triệu hồi được.. Lão tổ của học viện cũng chính là người duy nhất ở đế quốc Devil có trong tay ma pháp ánh sáng
Đáng tiếc, không rõ nguyên do ra sao mà tung tích của lão tổ dần biến mất không còn lại chút gì. Có người nói lão tổ quy ẩn, có người nói lão tổ đã hoá thành hồn thể canh giữ Toà tháp cổ kia
Sở dĩ nói vậy bởi toà tháp cổ này chưa 1 ai bước qua nổi tầng thứ 6. Không rõ vì cái gì nhưng đến cả người mạnh nhất Devlin cũng bó tay... Điều kì lạ hơn là khi ra khỏi tháp, mọi kí ức về khoảng thời gian bên trong tháp của bọn họ đều không còn. Phảng phất giống như bị thế lực kì bí nào đó phong ấn lại vậy...
Lần lịch luyện này của học viện cũng chính là để cho các học viên nâng cao thực lực, rèn giũa bản thân thôi...
Đáng nói.. Nguy hiểm nhất không phải ở toà tháp mà là ở lòng người. Trong học viện không được động thủ với nhau nhưng đây là lịch luyện... Tất cả đều có thể. Nếu như ngươi không đủ khả năng, ngươi chỉ có chết !!!
Học viện cũng sẽ không truy cứu. Gia đình của người bị hại cũng vậy. Họ coi đó là sự hiển nhiên, là cần thiết cho việc loại bỏ những kẻ yếu đuối.
Cường giả vi tôn.. Đôi khi khắc nghiệt tới đẫm máu như vậy nhưng lại chính là quy luật bất biến. Dù cho có ở bất cứ thế giới nào, vị diện nào thì kẻ mạnh chính là vương giả, nắm quyền sinh sát!!
Tử Lăng Khuynh vặn vặn cổ tay đi dọc hành lang phía sau học viện, mắt lơ đãng nhìn về phía khu rừng trước mặt... Rậm rạp, um tùm nhưng cũng kèm theo đó là sự âm u đến rợn người. Dường như còn có cả khí lạnh nhàn nhạt toả ra từ đó... Âm thanh thân cây cọ vào nhau vang lên kẽo kẹt gai sống lưng

Nàng vẫn bình thản không hề mảy may lo sợ bước tới con đường đá cuội nhỏ đi vào trong rừng .. Từng bước chân cảm giác như dội lại đập thẳng vào tai tạo nên cái gì đó rất khó chịu
Giống như tiếng thần chú niệm rì rầm bên tai vậy..
Tiểu Lu tay ôm Long Tương Đản co rúm lại... Nó chọt chọt vào người nàng
" Này.. Cô đi đâu đó,... Huhu... Đừng tự đi chết nha lão Khuynh của ta... Ta biết cô vẫn yêu đời mà Khuynh Khuynh...tự dưng cô đi vào cái nơi đáng sợ này làm gì chứ..."
"Không biết, chỉ là khi đi qua đây như có thứ gì đó thu hút ta..nhất định phải vào đó!"
Trái lại với Tiểu Lu, Long Tương Đản từ khi vào rừng trúc này lại im lìm không nói một lời nào, mơ mơ màng màng như mất hồn vậy
Tử Lăng Khuynh đưa mắt quan sát xung quanh... Sao nàng lại có cảm giác như có ai đó đang nhìn nàng.. Không, đúng hơn là một ánh mắt đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nàng. Thậm chí còn cảm nhận được chút uy áp của cường giả
Vốn dĩ Tử Lăng Khuynh nghe nói phía sau rừng này chính là nơi đặt tháp cổ... Mà chủ nhân của tháp cổ này trước kia là người có ma pháp ánh sáng trong tay. Không hiểu vì sao Tử Lăng Khuynh cảm thấy việc này có liên quan rất nhiều đến thể chất phế vật của nguyên chủ
Gió bất chợt nổi lên, mãnh liệt từng đợt thổi vào khu rừng, lá cây theo đó rơi xuống lả tả nhưng lại giống như phi tiêu sắc bén hướng Tử Lăng Khuynh mà lao tới
Thân thể khẽ động lộn nhào một vòng trên không trung... Roi bạc trên tay nàng nhìn như mềm mại vô lực nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người phá tan từng đợt tấn công của đám lá cây đó.
Khoảng tầm 1 khắc sau, khu rừng bắt đầu yên tĩnh lại, đám lá cây tan nát nằm dưới đất.. Tử Lăng Khuynh hơi rũ đầu xuống, trên y phục thỉnh thoảng có chỗ bị sờn nhiễm chút máu tươi
"Chết tiệt... Cơ thể này quá yếu rồi. Có vài chiêu thức mà khó khăn lắm mới có thể làm được"
Nếu như hôm nay không phải nàng đề phòng mang theo chiếc roi bạc này thì chắc đã bị đám lá kia xiên thành thịt vụn rồi.
Bản chất của thân thể này cũng hết sức yếu kém. Dù cho có trải qua cải tạo của nàng cũng không khá hơn là bao... .
Còn nữa, trong rừng này bố trí ma pháp trận... Nếu như nàng đoán không lầm thì ma pháp trận này dựa vào cảm xúc của người tiến vào trận pháp mà vận chuyển
Lúc nãy đánh nhau với đám lá cây kia nàng đã sớm nhận ra. Chỉ cần nàng hơi tức giận chút là đám lá trúc lại càng như mãnh thú hồng thủy nhào tới. Nhưng nàng kiềm nén cảm xúc, tâm lặng như nước lập tức đám lá trúc liền mất đi sức mạnh
Tiểu Lu vẫn ngu ngu chưa hiểu gì, nó ngơ ngác nhìn Tử Lăng Khuynh giống như vô hồn đi sâu vào trong...

Thực tế lúc này Tử Lăng Khuynh đã tiếp tục lạc vào 1 trận pháp khác. Nàng thấy khắp nơi đều một mảnh đen u ám, vương vẩn khói trắng càng thêm rợn người.
Khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân truyền đi khắp cơ thể nàng gần như tê dại... Dường như có ai đó đang thì thầm vào tai nàng
" Người cha mà ngươi kính trọng nhất muốn giết ngươi, tất cả đều khinh thường ngươi là phế vật, tất cả đều muốn giết ngươi.. Không một ai cần ngươi hết, không một ai cả!! Hãy đi lên phía trước, hãy khóc đi, hãy dâng hiến linh hồn của mình cho ác quỷ.. ác quỷ sẽ giúp ngươii....."
Giọng nói đó ẩn chứa mê lực kinh người, len lỏi vào trong đầu Tử Lăng Khuynh, giống một thứ thuốc kích thích khơi dậy mặt yếu đuối nhất của nàng. Dần dần muốn bóp nát lý trí của nàng.. Đôi mắt của nàng cũng dần mất đi ánh sáng vốn có mà âm u cực độ, như thể linh hồn đang bị cắn nuốt vậy
Bước chân Tử Lăng Khuynh cũng vô thức hướng phía trước bước tới. Mà đằng trước lại chính là cái hố đen kịt sâu không thấy đáy
Tiểu Lu gần như điên rồi. Nó hoảng loạn lay áo nàng "Khuynh Khuynh, ta xin cô, tỉnh lại đi... Khuynh Khuynh, mấy thứ này có là gì đối với cô chứ phải không?"
Long Tương Đản im lặng nãy giờ mới lên tiếng "Lu ca, bình tĩnh... Cô ấy không sao đâu, ta cảm nhận được mà"
"Bình tĩnh? Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh nổi chứ? Khuynh Khuynh sắp rơi vào mị ảo rồi"
Trong lúc hai vật nhỏ cãi nhau chí choé thì bước chân Tử Lăng Khuynh đã đứng bên cạnh hố sâu đó..
Chợt. Khoé môi nàng cong lên nụ cười yêu dị, tóc trên trán hơi rũ xuống che đi thần sắc trong mắt lại vạn phần đáng sợ
"Ha... Chỉ với một chút bản lĩnh nhỏ như vậy đã muốn thâu tóm linh hồn ta sao? Xin lỗi, ngươi không xứng!!"
Đoạn...nàng bóp mạnh tay, một dòng khí hắc ám theo đó bay ra hình thành một mặt người quỷ dị vô cùng. Đồng thời khung cảnh u tối xung quanh cũng dần biến mất hiện nguyên cảnh khu rừng quen thuộc
" Ngươi...ngươi là cái thứ gì? Tại sao ta không thể cắn nuốt linh hồn ngươi? Không thể nào... Con người các ngươi ai cũng sẽ có mặt yếu đuối, làm sao ngươi lại không có?"
" Ha..hahaha... Thứ bẩn thỉu như ngươi có tư cách biết đến sao?"
Tử Lăng Khuynh cười lạnh, sự âm u tàn ác toát ra từ đáy mắt... Nàng vươn tay túm lấy cái thứ quái dị màu đen đó.. Thứ quái dị đó điên cuồng chống cự nhưng chỉ mấy giây sau liền thét lên 1 tiếng ghê rợn rồi từ từ tan thành mây khói chỉ để lại câu nói đầy thách thức
"Ta sẽ quay lại, nhất định quay lại. Linh hồn mạnh mẽ như vậy, ta nhất định phải có được"
.
Tiểu Lu mắt trợn tròn nhìn một màn trước mặt.. Miệng đều há ra có thể nhét nổi quá trứng.. Nó lắp bắp không nói nên lời, sự run sợ từ đáy lòng giống như muốn quỳ phục vậy

Nàng âm trầm nhìn xuống lòng bàn tay, ấn kí ngọn lửa hắc ám không biết từ lúc nào đã xuất hiện nhưng lại dần mờ nhạt rồi biến mất
Tử Lăng Khuynh cười nhẹ... Ngu ngốc!!! Lúc nãy thứ đó đưa nàng vào mộng cảnh. Là hình ảnh của nguyên chủ Jocasta khi cô ấy bị hành hạ, bị ghẻ lạnh.
Nhưng mà đáng tiếc. Nàng không phải nguyên chủ, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Vốn dĩ mấy thứ đó sẽ chẳng làm gì được nàng. Tử Lăng Khuynh sớm đã tôi luyện cho mình một sự mạnh mẽ, sự yếu đuối của nàng đã chết, đã bị nàng chôn vùi ngay từ khi nàng bước vào không gian hệ thống trở thành nhiệm vụ giả rồi
Có những người mạnh mẽ đến đau lòng như vậy nhưng không một ai cần cô ấy, không một ai thực sự hiểu cô ấy, cũng không một ai có thể khiến cô ấy dành tình cảm thực sự... Giống như một con sói đơn độc, đơn độc dưới ánh trăng, đơn độc để trở nên mạnh mẽ. Một ngày nào đó cô ấy sẽ là vương!!!
Sẽ có người nói cô tàn ác, máu lạnh, vô tâm vô phế.. nhưng có mấy ai hiểu được..cô ấy cũng từng là người ấm áp nhưng lại bị chính cái thế giới tàn khốc này chôn vùi?
Mạnh mẽ để sống, mạnh mẽ để những người khinh thường cô ấy phải ngẩng đầu, phải quỳ phục trước cô ấy!! Thế giới này không cho phép cô ấy yếu đuối dù chỉ một chút!!!
.
.
.
.
.
.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.