Hệ Thống Huyết Tộc

Chương 14: Luật Bất Thành Văn




CHƯƠNG 14: LUẬT BẤT THÀNH VĂN
Quinn, Peter và Vorden được các học viên năm hai hộ tống đến khu vực tách biệt của trường. Trường học được chia thành những khu vực riêng biệt và tòa nhà của học viên năm hai nằm cách biệt với tòa nhà của học viên năm nhất. Điều này có nghĩa là các học viên năm hai không thật sự tương tác với học viên năm nhất.
“Chúng ta có nên chạy không?” Peter thì thầm.
“Điều đó chỉ khiến tình huống tệ thêm thôi, nếu bọn họ muốn làm gì với chúng ta thì họ sẽ đợi đến khi chúng ta có một mình. Quinn đáp lại, “Có vẻ như họ cố ý làm chuyện này ở nơi đông người, như thế muốn tuyên bố đến cho tất cả các cấp độ thấp khác.”
Sau khi đi được một lúc lâu thì họ cuối cùng cũng đến địa điểm. Nó nằm ở bên hông tòa nhà học viên năm hai, có một vài học viên năm hai đang đi qua nhưng khu vực này vẫn khá là yên tĩnh.
Ngồi tại cầu thang bên ngoài tòa nhà là một gã học viên tóc nâu cao to cột tóc cao phía sau.
“Chúng tôi đã mang họ đến đây như cậu yêu cầu, Mono.” Một trong những học viên năm hai nói.
“Các cậu có thể đi,” Mono đáp lại khi cậu ấy đứng dậy từ cầu thang.
Các học viên năm hai làm như được yêu cầu và nhanh chóng để bọn họ ở lại.
“Dường như có những tin đồn xung quanh một học viên cấp cao lập nhóm với một số học viên cấp thấp.”
Quinn sau đó để ý thấy đồng hồ của Mono có số 6 hiển thị trêи đó.
“Điều đó chống lại quy định?”. Vorden hỏi.
Mono bắt đầu cười to.
“Không hẳn vậy nhưng có một vài luật bất thành văn tại học viện.” Mono đi đến chỗ Quinn. “Cậu thấy khoảnh khắc cậu bắt đầu đối xử với thứ rác rưởi này như thể chúng có ích cho xã hội, chúng bắt đầu nghĩ chúng quan trọng.”
Hiện tại Mono đứng đủ gần Quinn, Quinn có thể sử dụng kỹ năng quan sát nhưng khi cậu mệt, thông tin trêи màn hình xuất hiện mờ ảo, trông có vẻ màn hình mô tả trạng thái bị tan chảy và tất cả các thông tin không thể đọc được.
“Có lẽ vì mình đang ở dưới ánh sáng mặt trời?” Quinn nghĩ.
“Hãy nhìn thứ dơ bẩn này.” Mono nói, “Tôi chỉ cách cậu ấy vài bước và không có một chút gì sợ hãi trong mắt cậu ta. Cậu biết rằng tôi vui mừng rằng chiến tranh bắt đầu bởi vì nó giúp giải thoát khỏi những người như tên này và chỉ có những người mạnh mới được tồn tại.”
Máu Quinn bắt đầu sôi sục, cậu ghét chiến tranh và cách nó lấy đi mọi thứ từ cậu bao gồm cả ba mẹ. Cậu không còn quan tâm rằng cậu có thể đánh được hay không, tất cả những gì cậu muốn là đấm Mono vào mặt.
Với khoảng cách này thậm chí nếu cú đấm của Quinn có chậm thì vẫn đánh trúng. Quinn không thể kìm nén cơn giận lại nữa và đã ném ra một cú đấm nhưng trước khi Quinn tung xong xú đấm thì Mono đã bước lùi lại làm cho cú tấn công của Quinn bị hụt.
Vorden đã nắm lấy cơ hội và nắm lấy Mono. Tuy nhiên, lần nữa Mono lại tiếp tuc di chuyển trước khi Quinn băt đầu hành động làm Vorden nắm hụt.
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để ai đó chạm vào khi tôi không biết năng lực của người đó là gì,” Mono nói. “Tôi không đến để đánh nhau với các cậu, hôm nay tôi đến để đưa ra cảnh cáo, có vài người ở trường thậm chí không phải quân đội có thể với đến và nếu các cậu tiếp tục hành động như thế này, họ sẽ nhảy vào.”
Chỉ nói thế, Mono lại quay vế phía cầu thang và hướng về tòa nhà của học viên năm hai.
“Các cậu có nghĩ anh ấy nghiêm túc không?” Peter hỏi, “Tớ biết rằng ở trường họ không thích kiểu như vậy nhưng dường hư tình huống xấu đi hơn khi chúng ta ở trường quân đội, tại sao giáo viên không làm gì để chặn đứng nó lại.”
“Bởi vì nó làm theo đúng mong muốn của họ.” Quinn đáp lại, “Kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu làm cho kẻ yếu đi theo hướng tìm kiếm năng lực mạnh hơn, nhưng nếu cậu là kẻ yếu và không có gia đình hỗ trợ thì cậu sẽ đi đâu để có năng lực?”
“Quân đội”, Vorden trả lời.
“Chính xác, giáo viên và trường không làm gì vì nó có lợi cho họ. Sau khi trải nghiệm những thứ tồi tệ này khoảng hai năm thì lý trí của các cậu sẽ bị vỡ vụn. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để có được dị năng và sự bảo vệ, và quân đồi cung cấp cho cậu những điều đó.” Quinn nói.
Sau đó Quinn nhìn Vorden.
“Có lẽ tốt nhất chúng ta nên tuân theo mong muốn của họ và chia tách nhau ra kể từ bây giờ.”
“Tại sao tớ nên nghe họ!” Vorden đáp trả lại.
Sự bùng nổ khiến Quin ngạc nhiên khi Vorden chống trả lại lời đề nghị của cậu.
“Xem nào, tờ hiểu Vorden rằng cậu có thể nghĩ cậu đang giúp tớ và Peter nhưng có lẽ cậu không hiểu vì cậu chưa bao giờ bị bất lực như chúng tớ. Khi chúng ta phá luật của họ thì họ sẽ không tìm cậu, mà là tớ và Peter.”
Quinn ghét phải nói điều này với Vorden, sau tất cả, Vorden là người đầu tên có dị năng cấp cao mà không phân biệt cấp độ và sự hiện diện của Vorden đã giúp ích rất nhiều. Bất cứ khi nào Quinn và Peter đi vòng quanh, các học viên cấp cao không làm gì họ bởi vì có Vorden.
Như điều này chỉ thu hút sự chú ý của những con cá to, thứ mà Vorden và Quinn không thể xử lý, ít nhất là chưa thể.
“Được rồi, làm theo cách của họ!” Vorden nói với sự giận giữ khi cậu ấy vùng vằn quay trở lại ký túc xá.
“Có lẽ chúng ta nên giải thích với cậu ấy tốt hơn,” Peter nói.
“Không, có lẽ theo cách này ổn hơn,” Quinn đáp lại.
Mặc dù có vẻ Vorden rời đi trong giận dữ. Thậm chí ở đây dường như mọi người đang nói cho cậu ấy nên sống như thế nào, ai cậu ấy co thể hoặc không thể kết bạn.
Vorden cũng không muốn Quinn bị tổn thương vì thế cậu ấy biết đó là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng Vorden sẽ không để những người này đi mà kiểm soát cuộc sống của mình. Vorden sẽ truy đuổi họ đến cùng.
+++++Để có thể đọc được các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé
https://uriworkshop.wordpress.com/
++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.