Hệ Thống Hồng Nương

Chương 45:






Chương 45


"Hẹn chịch?"


Giọng Jessica nhướng cao, hắn lặp lại hai chữ này, ánh mắt quan sát Mai Sơ Viễn một vòng.


Vị sứ giả dị tộc này ăn mặc khá là bảo thủ, nhưng cho dù đã mặc quần áo rộng thùng thình kín mít, Jessica vẫn có thể nhìn ra vóc người gầy mà săn chắc bên dưới bằng ánh mắt tinh tường. Lại thêm chân dài eo mảnh, đúng là rất quyến rũ.


Nhưng, thứ quyến rũ nhất là khuôn mặt của vị sứ giả dị tộc này.


Ma cà rồng cho dù là nam hay nữ đều cực kỳ đẹp, ai cũng xinh đẹp quyến rũ, nhưng đường nét khuôn mặt họ đều rất sắc.


So ra thì tướng mạo vị sứ giả dị tộc này không thuộc quan niệm thẩm mỹ của ma cà rồng. Y quá xinh đẹp quá dịu dàng, mắt mày dài mảnh, sắc môi nhạt, đẹp thì có đẹp nhưng sẽ không giống như Alice, chỉ một ánh mắt là đủ khiến người ta choáng ngợp.


Nhưng y lại có đôi mắt màu xanh ngọc, tựa như vẽ rồng thêm mắt, thêm vài phần đẹp đẽ rạng ngời.


Lần đầu tiên Jessica nhìn thấy sứ giả dị tộc, ánh mắt đầu tiên là bị dòng máu ngọt dưới làn da thu hút, nhưng ánh mắt thứ hai là bị tướng mạo y thu hút.


Dù gì thì, ngoại hình đẹp thì không phân giới hạn.


Nhưng, vì đặc thù thân phận nên giờ vẫn không thám thính được sức mạnh, đa phần huyết tộc đều đè nén ham muốn kia trong bụng.


Cũng không thể mất mạng vì "háo sắc" mà, đúng không?


Nhưng, hôm nay trong miệng thiếu niên này lại xuất hiện từ này, thế thì hay rồi.


Cũng không biết, vị sứ giả dị tộc này, khi cởi sạch quần áo, động tình khó nhịn, sẽ như thế nào...


Mắt Jessica sáng rực lên, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng mà hỏi: "Có người nói với ngươi thế à? Nam hay nữ thế? Ngươi có đồng ý không?"


"Cũng có thể coi là nói rồi." Mai Sơ Viễn chầm chậm đáp, như đang cân nhắc.


"Nam hay nữ?"


Jessica suýt nữa là sấn tận mặt Mai Sơ Viễn, bị Mai Sơ Viễn tránh đi một cách hoàn mỹ, y nghi ngờ hỏi: "Vấn đề này quan trọng lắm à?"


"Thực ra cũng không quan trọng." Jessica nhún vai, mặt lộ nụ cười kỳ cục, "Đằng nào cũng chơi giống nhau, chỉ là điểm sướng không giống mà thôi."


"Thế nên là... nam hay nữ thế?" Jessica vẫn không chịu thôi, hắn muốn biết là vị đồng bào nào dũng cảm thế, dám mời mọc cả vị này.


"...Nữ." Mai Sơ Viễn ngần ngừ một chốc rồi vẫn trả lời. Vốn là y nhìn thấy Cifer, nhớ lại chuyện hôm ấy nên thuận miệng hỏi một câu, nhưng giọng Jessica lại khiến y cảm thấy bất an.


Nhưng cũng thực sự muốn biết nghĩa của hai chữ này.


Jessica chống cằm, lộ vẻ suy nghĩ, bụng thì lục hết những ma cà rồng nữ từng tiếp xúc với Mai Sơ Viễn ra điểm danh một lượt.


Nếu thực sự muốn điểm lại thì huyết tộc nữ tiếp xúc gần với vị sứ giả này nhất có lẽ là hầu gái của gia tộc Ellen. Hầu gái của gia tộc Ellen ai cũng chân dài ngực to, đều xinh đẹp, đặc biệt là Ansaiah, khí chất đặc biệt nhất.


Jessica không nhịn được mà chép miệng: "Thế ngươi có đồng ý không?"


Mai Sơ Viễn: "???"


"Ngươi không đồng ý à?" Jessica nâng giọng.


Mai Sơ Viễn chớp mắt.


"Thế không được đâu nha." Jessica chống cánh tay lên bàn đá, "Con gái đã nhiệt tình mời ngươi như vậy, nếu ngươi không đồng ý, nàng sẽ nghi ngờ ngươi đó."


"Nghi ngờ?" Mai Sơ Viễn cau mày.


Jessica nhướn mày, mỉm cười vẻ thô tục và tự tin mà đàn ông đều hiểu: "Đương nhiên là... nghi ngờ phương diện kia của ngươi rồi."


"..."


"Chắc không phải ngươi chưa thử bao giờ chứ? Thế thì chơi đùa nhiều vào, có cái mặt đẹp thì khá là tiện đấy, chỉ nhìn khuôn mặt này của ngươi đã muốn bám lấy rồi."


Đôi mắt bích tựa như dòng suối xanh, trong vắt hoàn mỹ, lông mày Mai Sơ Viễn lại cau chặt vào nhau, y mím môi, ngần ngừ lên tiếng: "...Có thể nói rõ thêm một chút không?"


"Nói rõ hả?"


Mai Sơ Viễn gật đầu.


Jessica gõ mặt bàn, nhả chữ rõ ràng: "Làm tình, quan hệ trên giường... ngươi muốn rõ thêm chút nữa thì là, cởi quần áo, ôm, hôn, giao hợp~"


Từng chữ từng chữ phun ra, đôi mắt xanh của Mai Sơ Viễn như mặt hồ khuấy lên, nổi từng gợn sóng, sau đó dâng mây mù trắng xóa. Trên gương mặt trắng nõn nhuộm sắc hoa đào mùa xuân.


Là lời Alice nói...


Ý Alice là vậy sao?


Vậy thì phản ứng khi đó của y có phải ngốc lắm không? Alice sẽ không nghĩ y kém cỏi chứ?


Mai Sơ Viễn cắn môi theo bản năng, ngượng ngùng xấu hổ.


"Rốt cuộc là ai mời ngươi thế? Có thể thỏa mãn tính tò mò của ta một chút không?" Sau khi dừng lại, Jessica đứng thẳng dậy, trông vô cùng phong độ, nho nhã mê người, "Chuyện này cũng chẳng lỗ, đúng rồi, ngươi có chấp nhận đàn ông không? Ngươi xem ta này, nếu có thể chấp nhận thì hay là thử xem sao?"


Thẳng thắn, và tùy tiện. Tất cả chỉ vì tận hưởng thú vui, chẳng hề coi chuyện này là chuyện riêng tư.


Cho dù là Jessica hay là Cifer, đều có chung thói này. Không chỉ họ, toàn bộ ma cà rồng đều như vậy cả.


Mai Sơ Viễn ngẩn ra, y nghe được tư tưởng hoàn toàn khác biệt từ lời nói của Jessica.


"Thế là..." Y hỏi khẽ, "Chuyện này, các ngươi có thể làm tùy tiện à?"


"Chắc vậy, cơ mà còn phải xem có ưng không đã."


"..."


Rèm mi nhẹ rung, đôi mắt xanh trong lấm tấm chấm sáng. Y hỏi: "Ý của hẹn chịch, cũng bao gồm cả người lạ à?"


"Giải quyết nhu cầu sinh lý mà." Jessica muốn hỏi tiếp xem vị sứ giả dị tộc này có chấp nhận đàn ông không, dù gì thì y thực sự rất quyến rũ, vóc dáng đẹp, máu lại còn ngọt...


Nhưng, cuối cùng Jessica vẫn nhịn, hắn không phải kẻ ngu, tất nhiên là có thể nhận ra vị sứ giả dị tộc này không dễ gần lắm.


"Các ngươi đều vậy à?" Mai Sơ Viễn chầm chậm hạ mắt, che đi cảm xúc trong ánh mắt.


Chuyện như vậy, ở quê y cũng không phải không có, nhưng so sánh ra thì vẫn bảo thủ hơn, không đến nỗi "toàn dân" thế này.


"Ờ..." Jessica chọn nói thật, "Tuy không phải tuyệt đối, nhưng mà đa phần đều vậy cả."


"...Alice." Nhẹ đọc lên một cái tên, giọng Mai Sơ viễn mang vài phần ấm ức, "...Cũng vậy?"


Alice?


Jessica sững ra, hắn chưa bao giờ nghe nói Alice phong lưu đa tình, nhưng dạo này Alice tìm một lần cả mớ tình nhân, trông chẳng hề giống "bảo thủ" tí nào.


Thế là, Jessica nhún vai: "Ừ, nàng ta cũng vậy."


"..."


Mai Sơ Viễn hoàn toàn câm nín.


Thật lâu sau, y ôm xấp chữ mẫu xoay lưng bỏ đi, bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều.


Bỏ lại Jessica đần thối một mình.


"Giận rồi à?"


Nghĩ lại một lượt những lời vừa nói xong, Jessica giật mình.


Tuy Mai Sơ Viễn không nói là ai, nhưng y chỉ nhắc mỗi một mình Alice, thế là vấn đề rõ ràng rồi.


"Hẹn chịch..." Hắn nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của Mai Sơ Viễn ban nãy, đột nhiên hiểu ra, một việc vô cùng đáng sợ.


Người nói hai chữ này với Mai Sơ Viễn chắc chắn là Alice, không sai vào đâu được!


Bên chỗ Giang Lăng thì thỏa thuận với Cifer rất nhanh, hôn ước đã coi như không còn tồn tại, Cifer trả lại Ansaiah hoàn chỉnh nguyên vẹn, Giang Lăng cũng trả Anral lại.


Vừa hay, Cifer cũng ở đây. Hắn có thể trực tiếp đưa thiên sứ của mình về.


Giang Lăng tống Cifer ra cửa xong, dặn hầu gái dẫn Anral sang.


Thế là, trong phòng khách chỉ còn Giang Lăng đang ngồi chơi và Ansaiah đứng thẳng tưng.


Trong mắt Ansaiah là cảm xúc mạnh mẽ, không chờ Giang Lăng nói gì đã quỳ thụp xuống sàn.


"Ansaiah thực hiện nhiệm vụ thất bại, xin chủ nhân trách phạt." Khi nói câu này, trên mặt cô là vẻ xấu hổ lúng túng.


Một giây sau, Giang Lăng lại giơ tay xoa tóc cô, không dịu dàng gì mấy nhưng đủ khiến người ta yên lòng. Cậu nói: "Cái này không trách ngươi được, là ta suy tính không chu toàn."


Nói xong, cậu cười: "Ngươi không sao là tốt rồi."


Ansaiah cắn môi, không đứng dậy, chỉ kéo góc váy Giang Lăng.


Hệ thống đánh giá Giang Lăng năm sao: Giả nai 666.


Cô hầu không để mọi người đợi lâu, dẫn Anral đến ngay.


Anral lúc này cúi gằm đầu, vừa thấy Giang Lăng liền quỳ luôn xuống, cổ tay mảnh dẻ chống trên sàn run rẩy.


"..."


Chắc là nghe bảo phải về, sợ quéo lại rồi...


Giang Lăng kết luận, vốn định an ủi đôi câu, nhưng lời đến môi rồi lại quay ngoắt 180 độ.


"Cifer đang ở bên ngoài chờ cô, cô đi thu dọn đồ đạc rồi theo hắn về đi." Giọng lười biếng và hờ hững.


"Tôi không muốn về, cầu xin người, tôi nguyện ngày ngày dâng hiến máu của mình." Anral cúi gằm người, giọng nghẹn ngào.


"Nhưng mà ta không cần." Giang Lăng không chút nể mặt.


"Alice đại nhân..."


"Không ai có thể giúp ngươi cả đời. Với cả..." Giang Lăng dừng lại, "Người yếu đuối đến mức không vực dậy được, không đáng để thương hại và giúp đỡ."


Câu nói này khá là lạnh lùng.


Cánh tay Anral cứng đờ, cô không biết phải làm sao.


Cô đúng là yếu đuối, nhưng cô cũng không có sức mạnh để phản kháng lại, cô còn có thể làm thế nào được? Trừ việc cầu xin hoặc chết, không còn cách nào khác.


"Được rồi, ngươi đi đi." Anral hẵng còn đang nghĩ lung tung, Giang Lăng đã vứt câu cuối cùng, "Nếu còn không đi, ta sẽ gọi người hầu xách cô về."


Anral ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng và nước mắt.


Nhưng, ánh mắt của Ansaiah đã dồn hết vào người Alice, cô hầu gái cung kính chờ lệnh của Alice bất cứ lúc nào. Chỉ có một ánh mắt hướng về cô, đó chính là Alice, lạnh lẽo, khiến Anral sợ hãi vô cùng.


Mai Sơ Viễn từng nói, Alice rất dịu dàng, Anral luôn nghĩ vậy. Nhưng, cho dù cô tự nguyện dâng hiến máu mình, cũng không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào.


Trước ánh mắt lạnh lùng đó, Anral váng vất lùi lại vài bước, khó khăn nuốt nước bọt.


Đúng lúc đó, thiếu niên mang đôi mắt xanh bước vào phòng khách.


Mắt Anral hiện lên hi vọng.


Mai Sơ Viễn lại hạ mắt, không biết đang nghĩ gì, đến khi lướt qua Anral mới ngước lên: "...Alice đã giúp ngươi một lần, có lẽ ngươi có thể dựa vào chính mình rồi."


"Tôi..." Anral giơ tay che mặt, ngăn những giọt lệ đang sắp sửa rơi xuống, "Tôi có thể làm được gì..."


Cô có làm được gì đâu?


Mai Sơ Viễn không trả lời ngay mà hỏi: "Alice, nàng thấy thế nào?"


Giang Lăng ngẩn ra rồi cười: "Nếu Cifer thích ta thì chuyện ta có thể làm hơi bị nhiều. Giết một lũ Cifer cũng không thành vấn đề."


"Ừ." Mai Sơ Viễn gật đầu, không nói gì nữa.


Còn Anral thì ngẩng đầu lên nhìn hai người, lờ mờ hiểu được ý mà hai người đang nói.


Giang Lăng nghiêng đầu: "Đúng rồi, ngươi theo Cifer về rồi mà gặp Rona thì nhớ hỏi thăm nàng ta, rằng khi nào thì có thể đến gặp ta được."


"..."


"Dù gì thì nàng ta cũng là tình nhân của ta mà."


Mai Sơ Viễn mím môi.


Anral sững người: "Tôi, tôi biết rồi."


Sau khi Anral chậm chạp đi rồi, Giang Lăng tựa vào thành ghế, hoàn toàn không cảm thấy mình đã nói điều gì kỳ cục.


Đến tận khi Mai Sơ Viễn ngước mắt, đôi con ngươi xanh trong lăn tăn gợn sóng: "Tình nhân?"


Chương 46


"..."


Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng Mai Sơ Viễn, nụ cười trên môi Giang Lăng cứng đờ.


Cậu căn bản không quan tâm đến "quan hệ tình nhân", trong mắt cậu, các cô gái ma cà rồng xinh đẹp này đều là người giao dịch. Hai chữ "tình nhân", trừ lúc nghe có mùi mờ ám ra, thực tế thì vô cùng bạc bẽo lạnh lùng.


Nhưng, cậu đột nhiên phát hiện, cậu thiếu niên này có vẻ rất để ý.


"...Ansaiah, ngươi đi tống đám Cifer đi đi." Giang Lăng đuổi Ansaiah đi theo bản năng. Cậu cảm thấy hơi sai sai, không muốn để nhiều người biết.


Ansaiah lập tức gật đầu, ánh mắt len lén đá qua đá lại giữa hai người, vẻ mặt suy tư.


Tiếng bước chân xa dần, mãi đến khi Ansaiah cẩn thận đóng cửa lại rồi, Giang Lăng vẫn đang nghĩ nên trả lời thế nào.


"Kí chủ, anh toi rồi." Hệ thống ở một bên cà khịa, "Ai bảo anh lừa gạt tình cảm của người ta, giờ biết mặt chưa?"


"Đừng ồn, để ta nghĩ xem nên ngả bài thế nào." Giang Lăng hất kinh thư sang một bên.


Không sai, chính là ngả bài.


Giang Lăng nghĩ, để y nghĩ cậu là người phóng túng thì chắc sẽ biết khó mà lui. Dù gì thì y không giống người có thể chấp nhận kiểu như vậy.


Hơn nữa, Giang Lăng vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc là Mai Sơ Viễn có thích mình không. Dù gì thì sau khi thân mật xong, thiếu niên này rất có khả năng làm vậy là vì chịu trách nhiệm.


Giang Lăng còn đương ngẫm, Mai Sơ Viễn chầm chậm bước đến, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Giang Lăng, tay chống lên tay vịn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Mấy người?"


"..."


Giang Lăng im lặng, trừ Rona, Irene, Lucy ra, người khác cậu đều không nhớ, cái này bảo cậu trả lời kiểu gì được?


"Có mấy tình nhân?" Đôi mắt xanh ngọc lộ vẻ không thể tha thứ.


Giang Lăng ngập ngừng, nói thật: "Ta không nhớ."


Ba chữ đơn giản, Giang Lăng liền phát hiện cậu thiếu niên đang đứng rất sát mình này lập tức trắng bệch mặt, trong con ngươi cũng ngập đầy hơi nước như sắp khóc đến nơi.


Giang Lăng thót tim.


Cậu sờ sờ mặt Mai Sơ Viễn, không thể tin nổi: "...Ê, không phải ngươi sắp khóc rồi đấy chứ?"


Mai Sơ Viễn chớp mắt, tay níu tay áo Giang Lăng, mím môi, khi Giang Lăng đang nghi ngờ không biết y có khóc không, Mai Sơ Viễn nhả từng chữ rõ ràng, hỏi: "Nàng có hẹn chịch bọn họ không?"


"..."


Giang Lăng há hốc.


Khoan đã, sao y biết được từ này?


Mai Sơ Viễn len lén chạm vào ngón tay Giang Lăng, len lén nắm lấy, chầm chậm đan tay với Giang Lăng, y kiên nhẫn hỏi: "Nàng có cùng bọn họ, cởi quần áo, ôm, hôn, sau đó giao..."


Jessica dùng từ "giao hợp", nhưng Mai Sơ Viễn không nói ra, chỉ có thể cắn môi: "Là ai cũng được, chỉ cần ưng mắt?"


Mỗi chữ y nói ra, Giang Lăng đều cảm giác như mình nghe nhầm, mãi đến cuối cùng, câm nín nhìn cậu thiếu niên đang chờ cậu trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.