Hệ Thống Hồng Nương

Chương 22:







Chương 22


"Tỷ tỷ."


Khi Giang Lăng lại mở mắt ra, Mai Cửu rướn sát ngay trước mặt cậu, dưới rèm mi dài, đôi con ngươi như đầm nước xanh, ánh lại gương mặt nhợt nhạt của Giang Lăng một cách rõ ràng.


Giang Lăng sững người, giơ tay lên theo bản năng, hai ngón tay bấu lấy má Mai Cửu mà véo.


"Ư——" Mai Cửu hít sâu một hơi.


Giang Lăng giờ mới tỉnh táo lại, lập tức bỏ tay ra, rụt vào trong chăn bông.


"Giờ là canh mấy rồi?" Giang Lăng hỏi nghiêm túc.


"Giờ là giờ thìn."


Giang Lăng hơi bất ngờ: "Ta đã ngủ cả một ngày rồi?"


Sau đó, cậu xốc chăn lên, chống người dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ vì để thông gió nên cửa sổ để hở một khe nhỏ, ánh sáng trắng tuyết lọt vào trong phòng, Giang Lăng bỗng cảm thấy chói mắt.


Giang Lăng chớp chớp mắt rồi mở cửa sổ ra, không khỏi sững người, tuyết lớn tựa lông ngỗng bay lượn nơi chân trời, bao trùm cả trời đất trong một màu trắng bạc, vài gốc mai đang chầm chậm nở bông, hương mai nhè nhẹ mơ hồ truyền vào chóp mũi.


"Tuyết rơi rồi." Giang Lăng cảm khái.


Gió lạnh xốc vào qua vạt áo, Giang Lăng lạnh đến run người, Mai Cửu vội vàng cầm một chiếc áo choàng dày nặng sang, tỉ mỉ buộc lại dây thắt.


Bên rìa áo choàng có viền một lớp lông trắng tuyết, dán vào cổ Giang Lăng, mềm mại và thoải mái, nhưng Giang Lăng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Đang nghĩ thế thì Mai Cửu giơ tay khép chặt cánh cửa sổ lại, sau đó lại dùng mu bàn tay áp vào trán Giang Lăng.


"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Có vẻ như đã yên tâm, nơi mắt mày dài mảnh của Mai Cửu hiện lên nét cười mềm mại, "Tối qua Phó thái y đến, ông ấy nói tỷ bị cảm lạnh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không được để gió lạnh thổi vào, phải mặc áo thật dày, phải uống thuốc đúng giờ..."


Vừa nói, Mai Cửu vừa xòe ngón tay đếm.


"...Ừ, ta biết rồi."


"Tỷ tỷ, tỷ sốt cả một đêm, sau này phải để ý nhiều vào đấy."


Mai Cửu cằn nhằn cử nhử nói một thôi một hồi, sau đó lại kéo Giang Lăng về giường rồi ra ngoài một chuyến, khi quay lại bưng về một bát thuốc nóng hừng hực và một bát cháo kê.


Giang Lăng ăn vài miếng cháo kê ấm bụng trước, Mai Cửu bèn xách một cái ghế con sang.


Y dùng thìa sứ múc nước thuốc đen sì, cẩn thận thổi một hơi trước rồi đưa đến bên môi Giang Lăng.


Giang Lăng ngoan ngoãn nuốt: "Ngươi không cần làm thế này đâu, ta tự uống được."


"Có phải hơi nóng quá không?" Mai Cửu cắn môi nhìn chằm chằm vào cái thìa sứ trắng nhỏ bé.


"Cái này thì không..."


"Thế là ta sai chỗ nào rồi sao?" Mai Cửu vô cùng nghi hoặc, cẩn thận dè dặt hỏi, "Hồi nhỏ, khi ta ốm, mẫu thân ta đều chăm sóc ta như vậy."


Mẫu thân Mai Cửu chính là Ngọc Cơ phu nhân.


Vào đêm khuya giữa trời đông, đã nhảy hồ tự sát...


Giang Lăng bỗng nghĩ đến lời Phó thái y, ánh mắt nhìn Mai Cửu liền trở nên khác lạ, sau khi ngẫm nghĩ, Giang Lăng cong mắt, cười với Mai Cửu.


"Không sai chỗ nào hết, ngươi làm rất tốt."


Sau đó Giang Lăng há miệng, ra hiệu cho Mai Cửu tiếp tục đút cho cậu ăn, cậu hoàn toàn không ngại ngần, đồng thời tỏ ra vô cùng thỏa mãn.


Đuôi mày góc mắt và cả toàn thân Mai Cửu đều ngập trong ý cười, y ừ một tiếng nhỏ rồi vui vẻ tiến đến trước mặt Giang Lăng, như thứ mình đút không phải là thuốc mà là kẹo hồ lô dùng để dỗ trẻ con.


Sau khi đút hết bát thuốc, Mai Cửu bèn tìm mứt hoa quả bưng đến trước mặt Giang Lăng, mong chờ nhìn Giang Lăng: "Thuốc đắng, có muốn ăn chút mứt quả không?"


Thực ra Giang Lăng cũng không cần, cậu không sợ đau cũng chẳng sợ đắng. Nhưng cậu vẫn gật một cái.


Lập tức, trong mắt Mai Cửu ngập tràn ánh sao, đầu ngón tay trắng mịn quệt mứt quả đưa đến bên môi Giang Lăng, cười nói: "Tỷ tỷ, há miệng."


Như cảm thấy chưa đủ, y khẽ "a" một tiếng, há miệng như làm mẫu.


"A——"


"...A."


Giang Lăng tay nhanh mắt nhanh, nhét luôn miếng mứt quả vào miệng Mai Cửu, khi Mai Cửu ôm miệng mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, Giang Lăng xoa đầu y, cười: "Thích ăn mứt quả thì cứ nói, cho ngươi cả đấy, nhưng đừng ăn nhiều quá, cẩn thận sâu răng."


"Ta đâu có." Miệng Mai Cửu ngập trong thứ vị ngọt ngậy, y lúng búng phủ nhận.


Giang Lăng tựa vào thành giường, khuôn mặt bị lụa mỏng che đi một nửa, giọng dù có hơi yếu nhưng vẫn rất vui vẻ.


"Tiểu quốc sư à, đợt trước không phải ngươi trốn ta mãi sao? Hôm nay tự nhiên lại dám đến Hiệt Phương đình của ta rồi?"


Mai Cửu sững ra, sau đó rụt cái tay đang cầm đĩa lại, giọng nói mang vẻ do dự: "Lúc ấy tỷ tỷ ngất đi, khi ta đưa tỷ về, lính tuần tra nhìn thấy, ta vừa mới bước vào Hiệt Phương đình thì Giang thừa tướng... phụ thân tỷ liền đến."


"Sau đó?"


"Phó thái y đến bắt mạch kê thuốc cho tỷ, khi tình hình tỷ tốt hơn, phụ thân tỷ nói đa tạ thời gian này ta luôn chăm nom tỷ. Sau đó nói bệ hạ bệnh nặng liệt giường, ông ta bận quá, nên mong ta có thể ở đây trông..."


"..."


"Ta cảm thấy như vậy không thỏa cho lắm, nhưng mà..." Mai Cửu cúi đầu, chỉ lộ ra đỉnh đầu toàn tóc mềm mại, nửa sau câu nói nghẹn lại trong cổ họng.


Giang Lăng không để ý đến vẻ do dự của y, trong đầu toàn là mẹ kiếp.


"Giang thừa tướng rốt cuộc là tính làm gì?" Giang Lăng luôn là người rất có ý kiến riêng, hiếm khi lại do dự, cơ bản toàn là tự ngồi nghĩ việc của mình, chắc chắn cái gì rồi thì sẽ rất cố chấp.


Hôm nay lại phá lệ đi hỏi Tiểu Hồng, cái hệ thống cậu coi là ngốc nghếch thô kệch.


Hệ thống rất mừng rỡ, hệ thống rất đắc ý.


Kinh thư lật mấy trang sách ào ào trước mặt Giang Lăng, cười hê hê hê: "Nếu anh là một thằng con trai, xấu một chút, Mai Cửu nhỏ hơn chút nữa thì sẽ không có vấn đề gì cả."


"Ta giới tính gì giờ mi vẫn không rõ à?" Giang Lăng cười lạnh.


"Giờ anh là nữ phụ ác độc!" Hệ thống hùng hồn.


"..."


"Hê hê hê, chắc là Giang thừa tướng tính tặng anh cho tiểu quốc sư rồi."


Điều hệ thống nói không khác điều Giang Lăng nghĩ, nhưng Giang Lăng vẫn chỉ muốn chửi, nếu là Giang Lăng thực sự, giờ chắc đã khóc lóc phá tung lên rồi.


Đầu tiên là làm gậy đánh uyên ương chia rẽ con gái, xong lại gả con gái cho bố của người con gái yêu, lợi dụng đủ kiểu xong, Chiêu Dương đế rớt đài rồi, lại định tống con gái cho tiểu quốc sư...


"Một lão cha khốn nạn, lão ấy coi con gái mình như gái ngành à?"


Cuối cùng Giang Lăng cũng đã biết Giang thừa tướng là loại người gì, mối "tình thân" này lại nhạt nhẽo thêm không biết bao nhiêu.


Giang Lăng đang cáu, Mai Cửu lại kéo khẽ tóc Giang Lăng.


Giang Lăng vừa quay lại liền trợn trừng mắt lên, Mai Cửu vội buông tay, trong ánh mắt mang ba phần kinh ngạc, ba phần dịu dàng, ba phần ngoan ngoãn, và một phần thất vọng.


"Tỷ tỷ..."


Giang Lăng bị ánh mắt này nhìn, lửa giận lập tức tan rã như băng tuyết.


"Ta phải đi rồi..." Mai Cửu nhẹ nhàng lên tiếng.


"..."


"Chắc sang xuân mới về."


Giang Lăng suýt thì tưởng y sẽ không về nữa, nghe thấy câu này thì chớp chớp mắt, cũng chẳng cảm thấy có gì to tát.


Mai Cửu cúi đầu, hàng mi dài mảnh đen sì run run, trong đôi ngươi xanh trong lưu lại chấm sáng lấm tấm.


"Ta sẽ về thật nhanh." Mai Cửu ngẩng đầu, nở nụ cười mềm mại và ỷ lại với Giang Lăng, "Nếu nhanh nhất thì khi ta về, có lẽ hoàng thành vẫn còn đang mưa tuyết."


Giang Lăng bị nụ cười này chọt trúng, đột nhiên hiểu ra vì sao Mai Cửu nghe Giang thừa tướng nói vậy xong, trong lòng cảm thấy không thỏa nhưng vẫn ở lại, y ở lại để cáo biệt.


Đứa trẻ này có lẽ rất lưu luyến cậu, trước khi đi vẫn muốn đến ở lại với cậu thêm.


"Có chuyện quan trọng lắm à?"


Mai Cửu ngần ngừ gật gật đầu.


"Không làm thì sẽ hối hận cả đời?"


Câu hỏi này Mai Cửu có thể trả lời, y liếm môi, ánh mắt chắc chắn: "Ta không biết ta có hối hận hay không, cả đời quá dài, nhưng nếu ta không làm, có lẽ ta... vẫn sẽ mơ thấy ác mộng."


"Ha ha." Giang Lăng cười vô tâm.


Gương mặt quyến rũ trời sinh giãn ra, tựa như có thể mê hoặc đến tận xương: "Vậy thì làm cho tốt."


Giang Lăng lại xoa tóc Mai Cửu: "Tiểu quốc sư, đừng để bản thân phải hối hận."


Mai Cửu thận trọng gật đầu.


Giang Lăng lại hỏi: "Khi nào đi?"


"...Hôm nay." Sau khi cạy được ra hai chữ, Mai Cửu vội vàng trả lời, "Bây giờ toàn bộ hoàng cung đều do Đoan vương và phụ thân tỷ nắm giữ, giờ mà ta không đi, mấy ngày nữa sẽ rất khó đi."


"Hiểu."


"Cơ mà tỷ tỷ cũng đừng lo, giờ không có ai có thể làm khó tỷ hết." Ai ở đây chỉ Chiêu Dương đế, nghe nói độc trong người Chiêu Dương đế đã phát tác, ngày đêm kêu la, đau đến không muốn sống.


Mai Cửu nghiêm túc nói: "Ta nghe sư phụ bảo, ngoài Đông Hải có tiên sơn, tiên nhân tụ hội, có vô số linh đan diệu dược, thế nên, bệnh của tỷ tỷ chắc chắn sẽ tốt lên."


"Được."


"Tỷ tỷ, đồ trong này tỷ cầm lấy đi, ta phải đi rồi." Giống như trước đây, Mai Cửu để một đống đồ ở đầu giường Giang Lăng rồi định cúi đầu rời đi.


Khi ngón tay y đã đặt trên khung cửa, chuẩn bị mở ra, Giang Lăng gọi y lại.


"Khoan đã!"


Mai Cửu quay lại.


Giang Lăng khoanh tay nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng: "Tâm Hải cư là chỗ mẹ ngươi từng ở, đúng không?"


"Ừ." Mai Cửu gật đầu, "Ta hay sang đó xem."


"Ta có nghe Phó thái y nói chuyện của Ngọc Cơ phu nhân." Giang Lăng dịu giọng, mặt lại tỏ ra bối rối mấy phần: "Có phải ngươi coi ta là mẹ ngươi không?"


"..."


Mai Cửu im lặng hồi lâu, giọng kiên định vô cùng: "Trước đây có, sau này thì hết rồi."


Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Lăng, tất cả đều quá trùng hợp như bị một đôi tay sắp xếp, người trước mắt này đột nhiên hòa lại với hình tượng của mẹ y.


"Tỷ còn nhớ buổi tối hôm ở Hiệt Phương đình, tỷ đã nói gì với ta không?"


Giang Lăng đương nhiên là nhớ, cậu làm Mai Cửu khóc, thiếu niên kia như con thú con tựa vào vai cậu mà khóc không ra tiếng.


"Mẫu thân ta níu lấy ta mà khóc rất nhiều lần, khóc đến nhòe cả trang điểm..."


Ngọc Cơ phu nhân là đóa hoa xinh đẹp mà quần hùng trên thảo nguyên theo đuổi, đóa hoa diễm lệ vô cùng, tính tình dịu dàng, không thể trở thành phi ưng xòe cánh bay lượn.


"Hôm ấy khi tỷ tỷ nói với ta, tỷ vô cùng mạnh mẽ, vô cùng kiên cường." Mai Cửu ngại ngùng cười, "Thế nên ta không coi tỷ như mẫu thân ta nữa."


Giang Lăng bỗng cảm thấy mặt nóng lên, được khen kìa.


"Khụ khụ." Ho mấy tiếng như che giấu, Giang Lăng vốn chỉ có một vấn đề, đột nhiên lại muốn hỏi thêm câu nữa, một câu hỏi đã bám lấy cậu rất lâu.


Mắt Giang Lăng hướng đến độ thiện cảm trên đỉnh đầu Mai Cửu, trừ hôm uống say, độ thiện cảm vọt lên mức độ yêu nhất thân nhất một cách kỳ cục ra, rồi lại trở về điểm cũ.


[-100]


Dưới con số đẫm máu, tiểu quốc sư vẫn vô hại như thường.


Giang Lăng hỏi: "Có phải ngươi hận ta? Hay là có lúc vô cùng vô cùng ghét ta? Hay là cảm thấy ta là đồ tiện nhân yêu diễm gì đó?"


Mấy chữ cuối cùng Mai Cửu nghe không hiểu, nhưng vẫn hoảng hốt xua xua tay: "Ta đâu có... tỷ tỷ, sao lại nói vậy?"


Giang Lăng cười chẳng chút để tâm:"Có lúc ánh mắt ngươi nhìn ta, giống như rất ghét ta?"


Mai Cửu kinh ngạc: "Có, có hả?"


"Chắc chắn có!"


"...Ta không có!" Mai Cửu đáp, sau đó trả lời vô cùng chắc chắn, "Nếu như thực sự có, ta chắc chắn là đang hận chính mình."


Khi Mai Cửu đẩy cửa đi, mấy gốc mai đang nở hoa, hương thơm nhè nhẹ, nhị hoa đỏ tựa máu.


Mấy hôm sau.


Khả Hãn Hồ tộc nghênh đón hai vị quý nhân.


Đạo nhân cầm phất trần và thiếu niên dùng nón lá dày nặng che khuất khuôn mặt.


Vị thủ lĩnh cười sảng khoái: "Thanh Trần Tử, và cậu cháu ngoan của ta, chờ hai người lâu lắm rồi đấy."


Thiếu niên kéo thấp vành mũ, giọng thấp và lạnh nhạt: "Cậu."


Khả Hãn cũng chẳng để ý, đằng nào cũng không phải đứa trẻ lớn lên bên mình, hắn vung tay, ngón tay mang lớp chai dày chỉ vào bản đồ trên bàn.


Hắn chỉ thẳng vào vị trí đế đô, hạ thấp giọng: "Chờ Thiên Chiêu loạn một cái, chúng ta sẽ lập tức xuất binh."


Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt xanh, cười khẽ: "Giết chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.