Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 140: - Mỹ thuật nhân sinh (13)




Edit: Min
Cảnh Dương ở trong phòng vẽ tranh vẽ tác phẩm mới nhất, hắn đặt tên cho bức tranh này là《 Người Cá 》, lấy linh cảm từ từ thế giới trước.
Sau khi Reber lên làm quốc vương rất nhiều năm, chỉ cần có đủ thời gian thì y sẽ dẫn hắn ra biển du ngoạn. Lúc hắn ở trong biển du ngoạn, có đôi khi Reper sẽ xuống biển với hắn, có đôi khi lại ở trên thuyền nhìn hắn. Nội dung trên bức tranh chính là hình ảnh hắn tự do bơi lội ở trong biển.
Dạo gần đây Cảnh Dương thường xuyên mơ thấy các sự kiện xảy ra ở mấy đời trước, có lẽ là bởi vì ký ức của mấy đời trước rõ ràng nhất, nên số lần mơ thấy cũng nhiều một chút. Cho nên hắn vẽ riêng bức tranh này muốn tặng cho Thôi Viêm, bồi thường cho năm bức tranh đã bị mẹ y lấy kia.
Thôi Viêm mở cửa phòng vẽ tranh đi vào, ôm eo Cảnh Dương, cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái, sau đó nhìn bức tranh đã sắp hoàn thành nói “Hoàn thành nhanh như vậy?”
“Ừm.” Cảnh Dương một bên tiếp tục kết thúc một bên nói “Anh làm xong việc của mình rồi hả? Còn chưa có đến buổi chiều đâu, anh lại nén công việc của mình cho cấp dưới rồi bỏ của chạy lấy người nữa à?”
“Nếu mọi chuyện đều bắt tôi phải tự tay làm, tôi còn phát tiền lương cao như vậy mời bọn họ làm gì? Không phải cấp dưới là để cấp trên chia sẻ công việc sao?” Thôi Viêm nói rất đương nhiên.
“Vậy chuyện kia thì sao? Tiến triển tới đâu rồi?” Cảnh Dương trong khoảng thời gian này vẫn luôn chuyên tâm vẽ tranh, hắn biết Ngô Tu Viễn cuối cùng cũng có động tác, nhưng bởi vì Thôi Viêm nói bây giờ không cần phải xen vào, cho nên sau khi hắn giao đoạn video lén ghi hình cho y liền không chú ý đến chuyện này nữa.
“Đang trong giai đoạn tiến hành, rất nhanh sẽ cho hắn một bài học.” thái độ của Thôi Viêm rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại không hề bình tĩnh, Ngô Tu Viễn viết đoạn văn vu khống Cảnh Dương, khiến y vô cùng tức giận. Đặc biệt là lúc Cảnh Dương nói với y, ban đầu đúng là hắn định đợi sau khi tốt nghiệp sẽ kết giao với Ngô Tu Viễn, nhưng mà còn chưa tốt nghiệp thì đã xảy ra chuyện Tô Mạch sao chép tranh của hắn rồi, còn chuyện hắn phát hiện Ngô Tu Viễn và Tô Mạch yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa, nếu không thì rất có thể sẽ thật sự kết giao với anh ta.
Thôi Viêm chỉ cần tưởng tượng đến Cảnh Dương thiếu chút nữa đã kết giao với Ngô Tu Viễn, đồng thời sẽ không gặp được mình, y liền tức đến đau tim, ngay cả hô hấp cũng không thể tiến hành bình thường. Ngô Tu Viễn này, y nhất định phải khiến anh ta trả cái giá thật thảm thiết!
Thôi Viêm tạm thời đem việc phải đối phó Ngô Tu Viễn đè ở đáy lòng, đặt sự chú ý lên bức tranh mà Cảnh Dương đang vẽ kia, ở trong nước biển xanh thẳm trong veo, có một người cá đẹp đến rung động lòng người. Y không biết có phải bởi vì Cảnh Dương vẽ quá tốt hay không, y có một loại cảm giác là người cá trong bức tranh sắp bơi ra ngoài rồi, hơn nữa hình ảnh bơi lội còn vô cùng rõ ràng xuất hiện trong đầu y, vô cùng chân thật, thật đến nỗi giống như đã thật sự xảy ra vậy.
Cuối cùng Cảnh Dương cũng vẽ hoàn thành bức tranh《 Người Cá 》, lúc này mới chú ý tới Thôi Viêm đang thất thần, không biết tư duy đã đi vào cõi thần tiên nào rồi.
Cảnh Dương dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt y nói “Nghĩ đi đâu vậy?”
Thôi Viêm nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn Cảnh Dương nói “Không có, chỉ là cảm thấy nội dung của bức tranh này có chút quen thuộc, cũng may là tôi không biết giống như đã tận mắt nhìn thấy khi nào.”
Thôi Viêm dùng sức hôn một cái lên mặt của Cảnh Dương trên nói “Nhất định là em vẽ quá tốt, cho nên tôi mới có cảm giác như vậy, cũng giống như bức tranh《 Thánh Quang 》kia vậy, tôi vừa nhìn thì chẳng những có cảm thấy tràn đầy năng lượng, hơn nữa còn có hình ảnh vô cùng chân thật xuất hiện ở trong đầu.”
“Thật sao?” Cảnh Dương mỉm cười nói “Có lẽ anh và em giống nhau, đều gặp qua hình ảnh này ở trong mơ.”
“Gặp trong mơ?” Thôi Viêm hỏi “Tranh mà em vẽ, đều xuất hiện ở trong giấc mơ của em sao?”
“Đúng vậy,” Cảnh Dương nói “Người chỉ cần ngủ rồi, mỗi ngày đều sẽ nằm mơ, nhưng mà trong tình huống bình thường, nếu không phải giấc mơ đặc biệt gì, rất nhiều người đều không nhớ rõ hình ảnh trong trong giấc mơ của mình mỗi ngày, nhưng em lại nhớ rất rõ ràng, không có chi tiết nào là không nhớ rõ.”
Cảnh Dương không nói sở dĩ hắn có thể nhớ rất rõ mỗi một chi tiết trong giấc mơ, là bởi vì những chi tiết đó đều đã thật sự xảy ra.
“Thế nhưng khi muốn vẽ người cá, nửa người trên hẳn đều là nữ mới đúng, tại sao người cá mà em vẽ này, mặc dù đẹp đến không thể tưởng tượng, nhưng nửa người trên lại rất giống nam vậy?.” Thôi Viêm nghi hoặc nói.
“Không phải giống, lúc hắn xuất hiện ở trong giấc mơ của em hoàn toàn là nam.” Cảnh Dương nói “Không có ai quy định người cá nhất định chỉ có thể là nữ mà? Có lẽ ở trong vũ trụ trong một không gian khác, ở nào đó trên hành tinh, có chủng tộc người cá toàn là nam sinh sống thì sao?”
“Chỉ có nam thì phải sinh sản thế hệ sau như thế nào?” Thôi Viêm cảm thấy bên trong tư tưởng kỳ diệu đáng yêu của Cảnh Dương có chút buồn cười.
“Bởi vì bọn họ là người cá mà, cho dù chỉ có nam thì cũng có thể sinh sản thế hệ sau thôi.” Cảnh Dương nghiêm túc nói.
Thôi Viêm nhìn mặt Cảnh Dương, cảm thấy hắn thế này thật sự là quá đáng yêu, nhịn không được ôm chặt hắn vào lòng hôn môi hắn.
Bây giờ Tô Mạch không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều trốn ở trong phòng, chú ý phản ứng trên mạng đối với đoạn văn mà Ngô Tu Viễn viết kia. Ban đầu cậu ta còn cho rằng trên mạng lại sẽ nhấc lên một trận chửi rủa, cho dù không chửi kịch liệt thì ít nhất cũng không nên yên tĩnh giống như bây giờ. Chẳng lẽ là cư dân mạng đột nhiên trở nên thánh mẫu, có thể chịu đựng tất cả những gì mà Ngô Tu Viễn nói trong đoạn văn sao? Nhưng người trên mạng chửi cậu ta, cho đến bây giờ một chút cũng không hề giảm bớt!
Về đoạn văn Ngô Tu Viễn viết vạch trần gương mặt thật sự của Mộc Cẩn kia, phản ứng trên mạng đúng là không có mãnh liệt như vậy, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Thôi Viêm đã áp xuống những truyền thông muốn châm ngòi thổi gió, không có chuyện thì bịa đặt một chút cũng muốn giành được nhiệt độ kia. Để cho bọn họ chỉ đưa một ít tin về đoạn văn kia mà thôi, chứ không phải gióng trống khua chiêng và châm chọc mỉa mai mang oai dư luận.
Một nguyên nhân khác là bởi vì cư dân mạng đã bị vả mặt quá nhiều rồi, dưới tình huống không có chứng cứ rõ ràng, lại không có người cố ý chế tạo châm ngòi thổi gió, bọn họ đã học được sự kiên nhẫn chờ đợi chuyện xảy ra kế tiếp.
Ngô Tu Viễn nói Mộc Cẩn câu dẫn  anh ta đều chỉ là lời nói của một bên, hơn nữa những thứ mà anh ta gọi là chứng cứ đó, cũng hoàn toàn không thể chứng minh cái gì, coi như mấy thứ kia thật sự là Mộc Cẩn tặng anh ta đi, cũng đều là vật phẩm rất tầm thường, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào liên tưởng đến chuyện khác.
Đến nỗi những tấm card mà Mộc Cẩn viết cho anh ta, mặt trên cũng đều là những từ ngữ giữa bạn bè thường xuyên sẽ viết chúc, ngôn ngữ càng có rất nhiều học sinh sẽ viết để bày tỏ lòng tôn kính cùng cảm kích đối với giáo viên. Hơn nữa số lượng cũng không nhiều, mỗi một tấm card đều sẽ nhắc tới ngày lễ, có thể nhìn ra là chỉ có ngày lễ thì Mộc Cẩn mới đưa.
Rất nhiều người khi ở vẫn còn là học sinh, cũng đều sẽ tặng mấy món quà nhỏ cho giáo viên trong ngày lễ, viết tấm card tỏ vẻ chúc phúc và lòng cảm kích của mình. Chắc là cũng có cố tình lấy lòng, nhưng nếu nói đưa mấy món quà nhỏ, viết một tấm card chính là đang dụ dỗ giáo viên, không ít cư dân mạng đều cảm thấy có thể là do Mộc Cẩn quá đẹp, nên làm Ngô Tu Viễn tự mình sinh ra chứng ảo tưởng. Dù sao thì trên thế giới này đúng là sẽ có chuyện như vậy, bạn mỉm cười lễ phép với ai đó một chút, người đó liền cảm thấy là bạn thích người đó.
Hơn nữa học viện Mân Sơn đã nói là sẽ điều tra chuyện này, đồng thời sau khi điều tra rõ ràng sẽ công bố chân tướng, cho nên cư dân mạng cũng không gấp gáp, tất cả chờ học viện Mân Sơn công bố kết quả điều tra lại bình luận sau.
Tô Mạch dùng đôi mắt đỏ bừng trừng mắt màn hình máy tính, từ sau khi Ngô Tu Viễn viết đoạn văn kia, cậu ta liền không có cách nào ngủ được. Thế nhưng vài ngày đi qua, cậu ta chẳng những không chờ được kết quả mà mình muốn, ngay cả bình luận chửi Mộc Cẩn có thể chửi đến cậu ta cảm thấy hài lòng cũng không có.
Tô Mạch càng nghĩ càng giận, rốt cuộc cậu ta cũng không chịu đựng được tâm trạng tức giận sắp bốc hoả trong lòng, dùng sức quăng mạnh con chuột, đứng lên hung tợn đá vào một chân của cái bàn, đi đến mép giường ngã nằm xuống gối.
Tại sao lại như vậy?! Không nên như vậy! Dựa vào cái gì cậu ta bị vạch trần liền rơi vào kết cục chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh? Mà Mộc Cẩn cũng bị vạch trần gương mặt thật, lại không có một chút ảnh hưởng nào?!
Tô Mạch dùng sức cắn xé cái gối cùng đấm mạnh lên giường để phát tiết, trong lòng ảo tưởng là đang tay đấm chân đá Mộc Cẩn, bây giờ cậu ta thật sự hận không thể cắn chết Mộc Cẩn ngay lập tức. Chuyện này không thể cứ để như vậy, mặc kệ là dùng biện pháp gì, cậu ta cũng không thể để yên cho Mộc Cẩn! Cậu ta nhất định phải trả thù thành công, nhất định phải bắt Mộc Cẩn thừa nhận thống khổ giống như mình bây giờ!
Sau khi phát tiết một trận, Tô Mạch lại đột nhiên ngồi dậy, cậu ta nghĩ, chuyện này, còn phải tiếp tục kêu Ngô Tu Viễn đi làm mới được, hiện tại cái gì mình cũng không làm được, duy nhất có thể làm chính là uy hiếp Ngô Tu Viễn thay mình đi làm. Mình cần phải kêu Ngô Tu Viễn hình dung Mộc Cẩn càng bất kham hơn, lần này khiến cho Ngô Tu Viễn tự mình ra mặt nói chuyện với những phóng viên, hiệu quả khẳng định còn tốt hơn so với viết đoạn văn.
Gần đây Ngô Tu Viễn luôn ở nhà, cũng hoàn toàn không thể nào tốt được, cha anh ta mắng to anh ta một trận, nói là làm chuyện này có hại mà không có lợi, quả thực chính là ngu đến cực điểm. Cha anh ta còn nói, coi như học sinh Mộc Cẩn kia thật sự có dụ dỗ anh ta đi, anh ta cảm thấy không công bố chân tướng là không thể bình ổn sự không cam lòng ở trong lòng, thì cũng phải có chứng cứ thực tế có thể chứng minh Mộc Cẩn thật sự có làm như vậy, chứ không phải lấy một chút đồ vật liền coi như chứng cứ.
Ngô Tu Viễn đối mặt với quở trách của cha là có khổ mà không nói được, ngược lại là anh ta muốn có thể lấy ra chứng cứ thực tế để chứng minh, nhưng mà những lời này đều là bị Tô Mạch buộc soạn ra, hơn nữa anh ta theo đuổi Mộc Cẩn lâu như vậy, Mộc Cẩn vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn với anh ta, không hề có hành động vượt rào ở bất cứ phương diện nào, làm sao anh ta có thể lấy ra chứng cứ thực tế đây.
“Cậu lại gọi cho tôi làm gì? Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi, cậu còn muốn gì nữa?” Ngô Tu Viễn trở lại phòng của mình, khoá trái cửa phòng. Bây giờ chỉ cần anh ta nhìn thấy tên của Tô Mạch thì trong lòng liền gắt gỏng lên, thấy Tô Mạch lại gọi cho mình, mặc kệ là cậu ta có mục đích gì, anh ta đều cảm thấy rất phiền, hơn nữa anh ta còn dự cảm được, lần này Tô Mạch gọi điện tới, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì, sau khi bắt máy, ngữ khí của anh ta vô cùng kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.