Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 132: - Mỹ thuật nhân sinh (5)




Edit: Min
Thôi Viêm thực hiện lời hứa làm trường học hủy bỏ tội danh của Mộc Cẩn, Cảnh Dương cũng đến trường đi học bình thường. Cảnh Dương suy nghĩ là nếu hắn đã đóng học phí, mặc kệ có phải là khoá của Ngô Tu Viễn hay không, nên đi học thì vẫn đi thôi.
Nhưng mỗi lần đi học, ánh mắt của Ngô Tu Viễn đều chăm chú nhìn hắn, lúc giảng dạy luôn cố tình tiếp cận hắn, khiến Cảnh Dương rất không thoải mái. Cho nên hắn suy nghĩ lại, dù sao cho dù không lên lớp đi học thì nội dung hắn cũng sẽ biết, đến trường đi học cũng chỉ vì có thể thuận lợi tốt nghiệp mà thôi, dù sao đây mới là nguyện vọng của Mộc Cẩn. Chẳng qua vì không muốn tiếp tục bị Ngô Tu Viễn ghê tởm, Cảnh Dương quyết định sẽ không đi học khoá của anh ta.
Cuộc thi rất quan trọng mà lần trước Mộc Cẩn muốn tham gia kia, Cảnh Dương lại lần nữa vẽ một bức tranh nộp lên dự thi, nhưng lần này hắn không có thông qua Ngô Tu Viễn để nộp tranh lên. Hắn nói chuyện mình muốn tham gia cuộc thi cho Thôi Viêm, cũng nói với y là mình xảy ra một ít mâu thuẫn với giáo viên, lo lắng vị giáo viên kia sẽ động tay chân, Thôi Viêm liền trực tiếp cho người đem tranh của hắn giao cho ban giám khảo.
Sau khi Cảnh Dương học xong liền đi thẳng về cổng lớn của trường học, Thôi Viêm nói hôm nay sẽ đến đón hắn, kêu hắn ở cổng lớn chờ, y sẽ đến ngay lập tức.
"Mộc Cẩn." Ngô Tu Viễn đuổi theo từ phía sau.
Cảnh Dương không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của anh ta.
"Tại sao mấy ngày nay em lại không đi học khóa của thầy?" Ngô Tu Viễn vừa đi vừa nói chuyện "Thầy biết em còn đang giận thầy, nhưng khóa thì vẫn phải đi học chứ, nếu không người thiệt sẽ là em, bởi vì giận dỗi với thầy mà không đi học, có phải quá ngây thơ rồi không?"
Ngô Tu Viễn thấy Cảnh Dương không để ý tới mình, tiếp tục nói "Thầy biết chuyện kia là thầy không đúng, bây giờ em không tha thứ cho thầy cũng không sao hết, nhưng học tập là học tập, em vất vả như vậy cũng muốn tiếp tục đi trường học, còn không phải là vì học tập sao? Bây giờ em đang rảnh, hay là để thầy phụ đạo cho em, giúp em bổ sung lại kiến thức mấy ngày nay em không đi học có được không?"
Cảnh Dương căn bản là không muốn để ý tới anh ta, loại người như anh ta, càng để ý thì anh ta càng hăng hái, cách đối đãi tốt nhất chính là làm lơ tồn tại của anh ta.
Đi tới cổng lớn mà vẫn chưa nhìn thấy xe của Thôi Viêm, nhìn thời gian, nghĩ y sắp tới rồi, Cảnh Dương liền đứng ở một bên chờ.
"Mộc Cẩn, em chuẩn bị đi nơi nào? Để thầy lái xe đưa em đi. Sau khi dọn khỏi nhà của Tô Mạch, bây giờ em ở đâu?" Hình như Ngô Tu Viễn một chút cũng không quan tâm Cảnh Dương không để ý tới mình, nói một mình không ngừng nghỉ, anh ta đã hạ quyết tâm muốn đi theo hắn để biết bây giờ hắn ở đâu, anh ta mới có cơ hội tới cửa.
"Thầy!."
Ngô Tu Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mạch đang đứng ở phía sau nhìn bọn họ, anh ta lập tức nhìn phản ứng của Cảnh Dương, phát hiện hắn không có bất cứ phản ứng gì, đối mặt với tình cảnh như vậy, anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Tô Mạch nhìn ra anh ta xấu hổ, nhưng cũng không có ý định muốn rời khỏi, nếu cậu ta đi, vậy thì ngay từ đầu cậu ta sẽ không mở miệng kêu Ngô Tu Viễn.
Ngô Tu Viễn lại lần nữa quay đầu nhìn Tô Mạch, thấy vẻ mặt ấm ức của cậu ta cùng đôi mắt còn rưng rưng sắp khóc, trong lòng lập tức có chút không đành lòng. Mấy ngày nay anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn thích Mộc Cẩn nhiều hơn một ít, dù sao Mộc Cẩn đẹp hơn Tô Mạch, cũng thoạt nhìn sạch sẽ thuần khiết hơn Tô Mạch. Nếu Tô Mạch đã có thể dụ dỗ mình, ai biết cậu ta có đi dụ dỗ người khác hay không, mà với tính cách quái gở lãnh đạm của Mộc Cẩn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhìn thấy xe Thôi Viêm đã tới, Cảnh Dương bước lên phía trước hai bước, chờ xe y dừng hẳn hắn mới mở cửa xe ngồi vào trong, lúc Ngô Tu Viễn và Tô Mạch còn chưa lấy lại tinh thần, xe đã chạy đi rồi.
Ngô Tu Viễn ngây ngốc nhìn theo chiếc xe đã đi xa, có chút phản ứng không kịp, tuy anh ta không thấy rõ người lái xe là ai, nhưng có thể chạy chiếc xe kia tuyệt đối phải là người đặc biệt giàu có.
Tô Mạch đi đến bên cạnh Ngô Tu Viễn nói "Thì ra sau khi Mộc Cẩn dọn khỏi nhà của em là đi kiếm những người giàu có, cũng đúng, lấy bề ngoài của cậu ấy, khẳng định là có người sẽ tự nguyện vung tiền cho cậu ấy."
Mặc dù Tô Mạch không nói rõ là Cảnh Dương bị người bao nuôi, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng, tất nhiên là Ngô Tu Viễn nghe ra được.
Ngô Tu Viễn siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên rất khó coi, anh ta muốn thuyết phục mình đừng có tin lời của Tô Mạch, nhưng lại nhịn không được nghĩ đến phương diện kia.
"Có lẽ chỉ là người quen mà thôi, đừng có nghĩ người khác bất kham như vậy." Không biết lời này Ngô Tu Viễn là đang nói với chính mình, hay là nói với Tô Mạch nữa.
"Em làm bạn với Mộc Cẩn lâu như vậy, chuyện gì cậu ấy cũng nói với em, nhưng từ trước đến nay cậu ấy chưa từng nhắc qua là mình có một người bạn giàu có như vậy." Tô Mạch ngoài mặt thì nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Ngô Tu Viễn nỗ lực để mình bình tĩnh lại, xoay người muốn đi vào trong trường học.
Tô Mạch lập tức bắt lấy tay của Ngô Tu Viễn "Thầy!"
Ngô Tu Viễn nhanh chóng hất tay cậu ta ra, sau đó nhìn bốn phía xem có ai đang nhìn bọn họ hay không, nơi này chính là cổng lớn của trường học, nếu như bị học sinh hoặc là giáo viên khác nhìn thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Tô Mạch bị anh ta hất ra cũng không thèm để ý, thầy trò lôi kéo ở cổng trường đúng là không tốt lắm, cậu ta dùng giọng điệu cầu xin nói "Thầy, hôm nay thầy đến chỗ em có được không? Em có chút việc muốn nói với thầy."
"Có chuyện gì, ở trường học có thể nói." Ngô Tu Viễn nói.
Tô Mạch hơi tới gần một chút, mềm giọng nói "Mặc dù em rất nhớ thầy, trong khoảng thời gian này đều không ngủ ngon, rất hy vọng thầy có thể ôm em một cái. Nhưng mà em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với thầy, những việc này không tiện để nói ở trường học."
Ngô Tu Viễn trầm mặc, vừa rồi anh ta mới hứa với Cảnh Dương là tuyệt đối sẽ không lén gặp Tô Mạch nữa, nhưng mà bây giờ anh ta lại bắt đầu dao động rồi.
"Thầy, chẳng lẽ thầy đã chán ghét em đến nỗi không muốn đơn độc ở chung với em sao?" Giọng điệu của Tô Mạch ai oán, ánh mắt bi thương nhìn Ngô Tu Viễn, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.
"Đi thôi, đến chỗ của em." Cuối cùng Ngô Tu Viễn vẫn không thể chống cự được thỉnh cầu của Tô Mạch, đi đến chỗ ở với cậu ta.
Thôi Viêm đưa máy tính bảng cho Cảnh Dương "Đây là sau khi trải qua mấy vòng bình chọn, chọn ra mấy bức tranh tương đối ưu tú, bức 《 Thánh Quang 》kia của em, cùng bức 《 Từ Ân 》của vị bạn học kia của em, có khả năng đạt được giải nhất vô cùng lớn."
Cảnh Dương lướt máy tính bảng, nhìn mấy bức tranh bên trong, đều là những tác phẩm không tồi, không hổ là cuộc thi có uy tính nhất cả nước. Thôi Viêm có thể có được mấy nội dung tin tức này, là bởi vì mẹ y đang ở nước ngoài cũng là một trong những vị giám khảo. Mấy ngày nữa mẹ y sẽ về nước tham dự cuộc bình chọn cuối cùng.
"Nếu tôi nói với anh, ngoại trừ bức 《 Thánh Quang 》 này, thì cấu tứ và linh cảm của bức 《 Từ Ân 》này vốn dĩ cũng thuộc về tôi, anh có tin không?" Cảnh Dương quay đầu nhìn y hỏi.
"Hửm?" Cảnh Dương nói làm Thôi Viêm cảm thấy có chút ngoài ý muốn "Sao lại thế này?"
"Tôi và bạn học kiêm bạn thân, cũng chính là người vẽ bức tranh này, vốn dĩ là ở chung ở nhau, trước kia cậu ta nhiều lần đạo linh cảm của tôi, nhưng mà tôi đều không có để ý, lần này cậu ta trực tiếp sao chép bức tranh của tôi, hơn nữa còn cầm đi dự thi. Tôi giận quá liền xé bức tranh của cậu ta, sau đó trường học liền ghi tội cho tôi."
"Cho nên cậu liền dọn ra ngoài?" Thôi Viêm hỏi.
"Đúng vậy." Cảnh Dương nói.
"Trừ bức tranh do chính mình vẽ ra, cậu có chứng cứ nào khác có thể chứng minh là cậu ta sao chép tác phẩm của cậu không? Ví dụ như chứng minh cậu có bản nháp cấu tứ của bức tranh kia trước cậu ta chẳng hạn." Thôi Viêm nghĩ, nếu hắn không có chứng cứ, chuyện này liền có chút khó khăn.
"Tôi có chứng cứ, chứng cứ này sẽ trực tiếp chứng minh là cậu ta sao chép bức tranh của tôi, nhưng tôi không muốn phải lấy ra ngay bây giờ, chờ sau khi cuộc thi chấm dứt, tôi sẽ ở thời cơ thích hợp nhất lấy chứng cứ ra. Đến lúc đó anh phải giúp tôi, khiến trường học phải công khai nghiêm túc xử lý chuyện này, bằng không rất có thể sẽ bị người của cậu ta đè chuyện này xuống."
Thôi Viêm quay đầu nhìn nhìn hắn, cười nói "Tuân lệnh."
Đến nhà của Thôi Viêm, Cảnh Dương đến phòng của y tắm rửa trước, sau đó mặc áo choàng tắm đi đến phòng vẽ tranh.
Cảnh Dương đang muốn cởϊ áσ choàng tắm ra, thì Thôi Viêm đi đến phía sau hắn nói "Để tôi."
Cảnh Dương muốn nói cởi cái áo choàng tắm mà thôi, có cái gì mà phải hỗ trợ, nhưng hắn không ngăn cản cũng không từ chối, để Thôi Viêm chậm rãi giúp hắn cởϊ áσ choàng tắm ra.
Thôi Viêm ném áo choàng tắm qua một bên ghế, bàn tay vịn bả vai của Cảnh Dương, vuốt ve từ từ xuống cánh tay của hắn.
Ban đầu Cảnh Dương cũng không có không nói cái gì, cũng không có muốn phản kháng, sờ sờ cánh tay mà thôi, hắn vẫn có thể chịu được. Nhưng khi y sờ đến nơi càng ngày càng quá mức, Cảnh Dương nhịn không được đẩy tay y ra, lại bị ôm chặt lấy từ phía sau.
Thôi Viêm siết chặt hai tay, chôn mặt ở cổ Cảnh Dương, hít sâu mùi hương trên cơ thể hắn. Bây giờ y thật sự rất muốn đem người trong lòng ngực này đè ở dưới thân hôn toàn bộ cơ thể hắn, sau đó yêu thương hắn thật tốt, nhưng lại lo lắng hắn không muốn, sợ mình không khống chế được quá mức thô bạo ép buộc hắn, sẽ dọa đến hắn, cũng sẽ làm hắn bị thương.
Cảnh Dương cảm nhận được hơi thở nóng rực trên cổ, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, có một loại cảm giác du͙ƈ vọиɠ phun trào, nhưng hắn lại nói với mình, phải rụt rè, phải rụt rè!
"Tôi nói rồi, tôi chỉ bán nghệ, không bán thân." Cảnh Dương có cảm giác mình cũng đã động tình, mặc dù cơ thể này còn chưa quen, nhưng linh hồn của hắn sớm đã quen cùng người này giao hòa rồi. Miệng hắn thì nói cự tuyệt, nhưng thật ra hắn cũng vô cùng khát vọng được yêu thương.
Thôi Viêm chặn ngang bế Cảnh Dương lên, Cảnh Dương còn tưởng rằng y muốn hành động, còn nghĩ xem là có nên cự tuyệt hay không. Nhưng mà sau khi Thôi Viêm đặt hắn lên giường sô pha, ngoại trừ dán sát vào nhìn hắn, thì sau đó chỉ là không ngừng vuốt ve gương mặt của hắn mà thôi.
Cảnh Dương nhìn thẳng y, cảm thấy hình như trong mắt y đang có một ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu đốt linh hồn của hắn. Cảnh Dương chịu không nổi ánh mắt của y, không dám lại nhìn thẳng y, liền nghiêng đầu qua một bên.
"Khát nước không?" Thôi Viêm đột nhiên hỏi.
Cảnh Dương sửng sốt một chút, bị y hỏi như vậy mới phát hiện đúng là mình có chút miệng khô lưỡi khô, liền gật gật đầu.
Thôi Viêm đứng dậy đi ra ngoài, Cảnh Dương nằm ở trên giường sô pha, ngón tay cọ xát thảm nhung dưới thân, làn da bại lộ ở trong không khí so với lúc mặc quần áo còn mẫn cảm hơn.
Cảnh Dương cho rằng Thôi Viêm là đi rót ly nước cho mình, không nghĩ tới y sẽ cầm một chai rượu vang đỏ cùng hai cái ly rượu tiến vào, ý đồ muốn chuốc say hắn cũng quá rõ ràng rồi đó.
Thôi Viêm rót một ly rượu, cầm ở trong tay quơ quơ, sau đó đưa tới trước mặt Cảnh Dương "Uống không?"
Cảnh Dương ngồi dậy, nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn ly rượu kia, duỗi tay muốn lấy ly rượu thì Thôi Viêm lại rụt ly rượu về.
"Thật sự muốn uống?" Thôi Viêm nghiêm túc hỏi.
"Tôi khát nước, nếu không cho tôi uống cái này, vậy đi cho tôi một ly nước đi." Cảnh Dương tỏ vẻ mình thế nào cũng được.
"Uống cái này cũng có thể giải khát." Thôi Viêm lại đem ly rượu đưa cho hắn.
"Tửu lượng của tôi tốt, anh đừng có mơ muốn chuốc say tôi." Cảnh Dương nhận lấy liền uống một hơi cạn sạch.
Thôi Viêm lại rót cho hắn một ly nữa "Hả? Lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu chính là say đến đi đường cũng không được, trực tiếp ngã xuống trước xe của tôi."
"Đó là ngoài ý muốn, tôi bị người ta bỏ thuốc nên mới như vậy." Ly thứ hai Cảnh Dương mới bắt đầu chậm rãi nhấm nháp, rượu này thật sự rất không tệ, mặc dù động cơ của Thôi Viêm bất lương, nhưng cũng may là y không có bỏ thứ gì khác vào rượu, nếu không liền chà đạp hư chai rượu này.
Thôi Viêm cũng rót cho mình một ly "Rượu này thế nào?"
"Dễ uống." Cảnh Dương uống xong một ly, lại đem cái ly đưa tới trước mặt Thôi Viêm, kêu y rót cho mình một ly nữa.
Cảnh Dương uống hết ly này tới ly khác, một chai rượu vang đỏ rất nhanh liền thấy đáy, đầu của hắn cũng bắt đầu choáng váng. Hắn không ngờ độ rượu sẽ lớn như vậy, khó trách y muốn cho mình uống rượu vang đỏ này. Mặc dù Cảnh Dương biết Thôi Viêm là có cái chủ ý gì, nhưng hắn cũng không thèm mở hệ thống chống đỡ men say, cứ như vậy mặc kệ mình chìm vào hôn mê giữa, bởi vì sau khi uống rượu này xong, hắn cũng càng muốn hơn.
Nhìn thấy cơ thể Cảnh Dương có chút lắc lư, Thôi Viêm lập tức đỡ lấy eo của hắn, nhưng hắn đang uống rượu nên rượu liền chảy xuống theo khóe miệng của hắn.
Thôi Viêm lấy ly rượu trong tay của hắn đi, nâng cằm hắn lên "Say rồi sao? Quỷ rượu nhỏ."
Cảnh Dương ôm cổ y, đối miệng liền muốn hôn lên, nhưng bởi vì hoa mắt nhắm không ngay nên đã hôn lên mặt y.
Thôi Viêm vịn đầu của Cảnh Dương, ngậm lấy bờ môi của hắn dùng sức liếʍ ʍúŧ, đầu lưỡi luồn vào trong miệng trêu đùa đầu lưỡi của hắn, hút lấy vị rượu thơm ngọt trong miệng của hắn, sau đó theo dấu vết rượu chảy ra từ khóe miệng hắn lúc nãy, từ từ hôn đi xuống.
"Ưm ~" Cảnh Dương ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong duyên dáng của cái cổ, hắn cảm thấy bụng dưới của mình nóng hừng hực, vô cùng trống rỗng, ngón tay luồn vào tóc của Thôi Viêm, dùng hành động cơ thể nói cho y biết mình muốn được nhiều hơn.
"Bảo bối, biết kế tiếp tôi muốn làm cái gì không?" Thôi Viêm trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, nựng mặt của Cảnh Dương hỏi.
"Em muốn......." Cảnh Dương nâng lên chân, cọ xát cơ thể của Thôi Viêm.
Thôi Viêm cười nói "Được, tôi em thỏa mãn em."
Thôi Viêm đặt Cảnh Dương nằm thẳng lại, thấy ánh mắt mê mang mê người của hắn, nhịp tim lại nhịn không được tăng tốc. Bàn tay to rộng chạy loạn trên cơ thể của hắn, cảm thụ xúc cảm non mềm làm y yêu thích không buông tay kia.
Thôi Viêm hôn cái bụng dưới bằng phẳng mềm mại của hắn, sau đó, xuống chút nữa, chính là nơi làm y thèm nhỏ dãi đã lâu, vô cùng yêu thích.......
...........................
Min: sau chương này thì cả nhà muốn xưng hô "tôi-em" hay "anh-em" nè :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.