Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 586: Tuý Xích Bích




Rốt cuộc một tiếng thở dài, hắn ngước lên nhìn trăng trên cao. Những tia sáng rốt cuộc cũng le lói chiếu xuống một nửa khuôn mặt không còn bị nón vàng che lại. Người này không phải là Hoàng Minh thì còn là ai vào đây nữa.
Hắn ở Mễ Nhĩ thành đã được mười tháng, rốt cuộc nhàm chán dạo quanh thành trì. Hôm nay là tuần lễ tại Vân Nhai tháp, hắn làm sao có thể bỏ lỡ. Hơn nữa, hắn cũng muốn tơi nơi không khi náo nhiệt một chút, chỉ là tham quan mà thôi. Chính là lúc chiều rảnh rỗi chờ đợi lại mua đứt một chiếc du thuyền cũ. Hắn nằm dài tại gốc cây, xem như một nơi kín đáo chờ đợi giây phút Vân Nhai Tháp mở ra. Không nghĩ rốt cuộc là lại bị Lập Phi quấy nhiễu. Hiện tại nàng ta lại còn dám phi hành đuổi theo, điều này chứng tỏ thân thế nàng ta không nhỏ, hơn nữa, lại còn có ba tên công tử kia theo đuổi, hiển nhiên là thiên kim tiểu thư của gia tộc nào đó.
Từng chiếc là bị gió cuốn bay lên, từng lá từng lá rơi xuống mặt hồ. Hoàng Minh có cảm giác nhớ nhà, nhớ nữ nhân của hắn, lại càng nhớ cô công chúa nhỏ Hoàng Mẫn. Hắn cũng rất lâu rồi chưa có cảm xúc muốn hát như vậy. Một chiếc lá vàng rơi trên vai hắn, Hoàng Minh mỉm cười lấy ra đàn guitar. Đây chính là người bạn tâm giao của hắn từ những ngày đầu tại thế giới này. Cũng là cùng hắn bao lần làm ra những trận oanh động lớn.
Hoàng Minh mỉm cười, hắn không hề hay biết, nụ cười này của hắn đã khiến một thiếu nữ mười tám tuổi ngây ngẩn.
Từng âm thanh nhẹ nhàng thanh thuý rốt cuộc đã xuất hiện. Hoàng Minh như quên đi mọi thứ xung quanh. Trong đầu hắn, trước mắt hắn chỉ là một bầu trời nhung nhớ. Toàn trường mấy ngàn người lúc đầu cũng vẫn là ồn ào, chủ yếu là tập trung vào mấy chiếv du thuyền muốn xem xem ba vị đại công từ sẽ làm gì khi cập bến Vân Nhai tháp. Chỉ là chính vào lúc này, những âm thanh nhẹ nhàng, manh theo chiều sâu khiến ai cũng ngẩn ngơ.
Từng nốt nhạc được Hoàng Minh vận dụng vào đó linh lực của mình. Âm thanh vang xa, một khúc nhạc buồn man mác. Chỉ từ những giai điệu đầu tiên đã khiến cho người ta phải rung động tâm can.
Phía bên dưới Vân Nhai Tháp, một đôi mắt rực sáng bất ngờ mở ra. Một thân hình thon dài lập tức di chuyển nhanh chóng bơi lên phía trên.
- Rít, Phì phì!
Một âm thanh bén nhọn kèm theo đó là một cột nước nhỏ phun lên mặt nước. Cột nước này xuất hiện làm ai cũng bất ngờ cùng kinh ngạc.
Hoàng Minh đối với cột nước này cũng không có một chút đề phòng, cột nước ở phía sau lưng hắn xông lên khỏi mặt nước làm bay chiếc nón vành kia của hắn. Một mái tóc màu bạch kim trắng như tuyết cứ thế hiển lộ. Hoàng Minh giống như một lãng tử chất chứa sự cô đơn. Hắn vẫn không hề có chút phản ứng nào, vẫn nhẹ nhàng chú tâm vào việc chơi đàn của mình.
- Trời ạ, là Hải Độn Thuỷ Ngư!
Lập tức có người chợt tỉnh ngộ mà kêu lên. Lập tức những ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía hắn làm hắn sợ hãi mà rụt cổ lại. Đây là chuyện gì, Hải Độn Thuỷ Ngư xuất hiện mà không ai để ý sao?
Ngay lúc này, rốt cuộc Hoàng Minh cũng cất lên tiếng hát, giọng của hắn trầm ấm, bi thương dạt dào tình cảm. Hắn hát, cả thế giới này như dừng lại, không một ai muốn ồn ào, bởi vì bọn hắn đang được thưởng thức, đang mê mẩn.
- Lá rơi chồng chất đã thành từng lớp
Ta cũng đã bước qua tuổi thanh xuân
Nghe thấy tiếng nước mắt ai rơi từ kiếp trước
Một lần duyên phận được kết bằng một sợi dây
Ta cả đời này vẫn mãi chờ
Một đời chỉ có 1 lần chân thật
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người
Ta vung kiếm quay người mà máu rơi đỏ như màu đôi môi
Nhớ lại kỷ niệm chốn hồng trần từ kiếp trước
thứ làm ta tổn thương không phải là lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người
Ta quất ngựa xuất chinh, tiếng vó ngựa như tiếng nước mắt rơi
Ánh trăng trên phiến đá xanh chiếu rọi vào sơn thành này
Tiếng nói của nàng vang vọng khắp đoạn đường ta đi
Tình cảm ta dành cho nàng là chân thành nhất
Thành Lạc Dương nằm cạnh gốc cây cổ thụ
Những kỷ niệm xưa như kéo dài mãi
Nàng hỏi tiếng tim ai vừa đập rộn ràng
Ta uống một bình rượu để giải hận
Ánh mắt ngàn năm ấy của nàng làm ta say sưa trong những vết thương Xích Bích
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người
Ta vung kiếm quay người mà máu rơi đỏ như màu đôi môi
Nhớ lại kỷ niệm chốn hồng trần từ kiếp trước
thứ làm ta tổn thương không phải là lưỡi đao mà là linh hồn chuyển thế của nàng
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người
Ta quất ngựa xuất chinh, tiếng vó ngựa như tiếng nước mắt rơi
Ánh trăng trên phiến đá xanh chiếu rọi vào sơn thành này
Tiếng nói của nàng vang vọng khắp đoạn đường ta đi
Tình cảm ta dành cho nàng là chân thành nhất.
Từng lời bài hát như một vệt ấn kí khắc sâu vào tâm linh của mỗi người có mặt tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.