Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 220: Vua sát thủ xuất hiện




Buổi chiều ánh mặt trời đã dần dịu lại, không còn cái nắng gắt làm người ta nóng nực nữa. Trên khán đài dòng người vẫn tấp nập, tiếng nói huyên nào vô cùng. Xuất hiện nhiều tư chất khá ổn, các tông môn vẫn là dùng lời lẽ để tranh đoạt đấy.
- Kiều Phong, đệ lên trước đi, xem lão ăn mày kia có đến không?
Hoàng Minh nói. Kiều Phong gật đầu. Hắn chậm chạp xếp hàng vào một tông môn cấp 6. Nơi này hiện không có nhiều người kiểm tra lắm. Thế nên, chỉ một chốc, đã đến lượt Kiều Phong tiến lên rồi. Kiều Phong chậm rãi tiến lên. Hắn đặt tay lên vật tròn kia, bỗng chốc kinh ngạc khi thiên địa tạo hóa công tự động vận chuyển. Ngay sau đó một màu đỏ chói trên đầu hắn lại xuất hiện, toàn bộ cảnh huyên náo lại một lần nữa mất đi. Toàn bộ người ở xung quanh sợ hãi vô cùng. Có kẻ không nhịn được mà thốt ra.
- Ta xxx, ngày hôm nay lại xuất hiện kẻ thứ ba tư chất màu đỏ?
Câu nói này khiến toàn bộ những người xung quanh quay về hiện thực.
Bịch bịch bịch, ngay lập tức nhiều bóng người từ đâu bay tới, hạ xuống ngay cạnh bục kiểm tra này. Những bóng người này, không phải ai khác chính là các tông chủ của các phái lớn còn lại chưa rời đi. Bọn hắn vẫn đang hi vọng lại có kì tích xuất hiện. Và đúng là kì tích lại xuất hiện rồi. Buổi chiều hôm nay lại xuất hiện một thiếu niên tư chất màu đỏ nữa. Thật sự các vị tông chủ này còn không thể tin vào mắt mình. Hạ vị diện thật sự biến đổi rồi sao? Xuất hiện thiên tài lớp lớp như vậy?
- Thiếu niên, ngươi tên gì?
Hàng Vô Ưu lên tiếng hỏi.
- Ta là Kiều Phong!
Kiều Phong trả lời.
- Kiều Phong sao, ngươi đã thấy rồi đấy. Ngươi là một nhân tài, vốn dĩ chúng ta sẽ tranh thủ nói ra lợ ích lớn nhất của tông môn chúng ta, cố gắng đón ngươi về. Thế nhưng, trưa nay chúng ta đã có giao ước, nếu xuất hiện thiên tài nữa. Chúng ta sẽ để cho hắn tự chọn lựa. Thế nên bây giờ, ngươi có thể chọn lựa một tông môn!
Thiết tông chủ nói. Ánh mắt có chút mong chờ.
Đúng vậy! Trưa hôm nay bọn hắn đã bàn bạc qua rồi. Hiện tại nếu tranh chấp thì sẽ vô cùng hỗn loạn. Thế nên thông qua bỏ phiếu, đã đồng ý cách là để bọn hắn tự lựa chọn tông môn.
Mặc dù không nghĩ là sẽ có kì tích, xuất hiện thêm thiên tài, thế nhưng bọn hắn vẫn trông mong. Vậy mà, thật sự chiều hôm nay lại xuất hiện một thiếu niên tư chất màu đỏ nữa.
- Nói đi, ngươi muốn tới tông môn nào?
Linh tông chủ mặc dù tông môn nữ tử, thế nhưng cũng không nhịn được ý muốn mời chào.
- Ấy ấy, Linh tông chủ, đây là nam hài mà, Tông môn ngươi không phải là nữ tu sao?
Thiết Tông chủ lên tiếng hỏi. Linh tông chủ ngay lập tức lên tiếng nói.
- Hừ, ai nói là không có nam tử. Đệ tử kí môn cùng ngoại môn của chúng ta vốn rất nhiều.
- Ngươi không định để thiếu niên này thành đệ tử ngoại môn đấy chứ?
Thiết tông chủ lại lên tiếng trêu tức.
- Ngươi, tên họ Thiết kia, muốn chọc tức bổn tông chủ?
Linh tông chủ hừ lạnh một tiếng nói.
- Không dám, không dám, ta chỉ là hơi thắc mắc thôi!
Thiết Tông chủ tỏ ra vô cùng vô ý, vô ý mà thôi.
- Tiểu bối, hiện tại ngươi có thể cân nhắc, nếu không rõ các tông môn thế nào, chúng ta có thể nói cho ngươi hay. Mỗi tông môn đều có thế mạ h riêng.
Thổ tông chủ mặt mày hiền lành nói. Toàn bộ những người khác đều gật đầu. Các tông môn thấp hơn đều không dám lên tiếng. Bọn hắn biết, nơi này nếu có thiên tài, chỉ sợ không đến lượt bọn hắn.
Kiều Phong đang định mở miệng, thì một tiếng nói vang vọng Hoa Sơn núi. Âm thanh khàn khàn, thế nhưng vô cùng lọt tai. Dường như tiếng nói phát ra ở một nơi xa xôi nào đó vậy, ai ai cũng nghe rõ từng từ, như là được ai đó nói ngay sát bên cạnh vậy!
- Tiểu Tử, đến lúc theo ta bái sư rồi!
Âm thanh vang vọng, toàn bộ các vị tông chủ đều biến sắc. Mồ hôi lạnh chảy ra, thật không ngờ bọn hắn lại có vẻ mặt như vậy. Vẻ mặt của sự sợ hãi. Đúng vậy, là sợ hãi. Vì giọng nói kia, thật sự mang đến cho bọn hắn nỗi sợ hãi kinh hoàng.
- Lão bất tử đó, lão còn sống?
Hoan tông chủ híp hai mắt nhỏ lại, gương mặt hơi tái đi.
Đám tông chủ khác trong đầu cũng là câu hỏi này. Thế nhưng không ai dám buột miệng nói ra. Không chỉ bọn hắn, những vị trưởng lão của của các tông môn khác cũng sợ hãi không thôi, nhiều người còn run run ngã ngồi xuống mặt đất.
Giọng nói này đã từng vang một lần. Toàn bộ Trung Vị Diện đều được nghe qua. Tiếng nói mà không ai dám quên. Tiếng nói của tử thần!
Ngay sau đó, một khí tức bao trùm toàn bộ núi Hoa Sơn, sát khí bao phủ toàn bộ đỉnh núi. Một bóng dáng xuất hiện trên trời. Bóng dáng ấy chầm chậm bay xuống, không gian như chìm vào tĩnh lặng. Vô số người ở hạ vị diện đã bất tỉnh nhân sự. Đối đầu với sát khí hung mãnh như, có lẽ ngất đi là sự lựa chọn đúng đắn. Bóng người kia càng gần càng rõ hơn, là một lão nhân đã có tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.