Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 206: Nỗi Lòng




Chỉ còn ba ngày nữa là tới Sinh Vân Tuyển. Toàn bộ hạ vị diện đã xôn xao cách đây cả tháng rồi. Mấy năm qua đi, đến hẹn lại đến. Thập đại tông môn của Trung vị diện lại một lần nữa bắt tay xuống hạ vị diện tìm kiếm một vài nhân tài. Mặc dù hạ vị diện là nơi thấp kém, linh khí yếu ớt, tỉ lệ xuất hiện thiên tài là rất ít. Thế nhưng cứ cách vài năm bọn họ lại tổ chức một lần, nếu không có thiên tài, cũng có thể kiếm về một ít tiểu thiên tài làm đệ tử kí danh hoặc đệ tử ngoại môn, thay máu đi những kẻ không chút năng lực nào của tông môn. Mấy trăm năm nay đây cũng là quy luật tất yếu của hai vị diện. Theo chân Thập đại tông môn cũng có hơn mười mấy tông môn bảy sáu sao đi theo, tiếp đó cũng là rất nhiều tông môn thấp hơn, đông như trẩy hội. Họ cũng muốn tìm một vài thiếu niên, biết đâu tìm được thiên tài nào đó.
Hạ vị diện thiếu niên anh tài vô cùng hào hứng, thậm chí thiếu niên thiếu nữ người phàm thậm chí còn chiến gấp ba lần. Căn bản Sinh vân tuyển, chỉ là tìm kiếm những thiếu niên có tư chất tốt, thân thể tốt. Chứ không nhất thiết là tu sĩ mới được tham gia. Hàng vạn người tiến về nơi tổ chức Sinh Vân tuyển năm nay được thông báo. Sinh Vân tuyển năm nay được diễn ra tại Hoa Sơn.
Nói về Hoa Sơn, nơi này nghe nói hàng vạn năm trước chỉ là một mảnh đồng bằng, thế nhưng có hai vị đại năng, đánh một trận tơi bời, đất trời rung chuyển. Không ai rõ trận chiến ấy ai là người thắng, chỉ biết sau trận chiến ấy, núi Hoa Sơn bỗng chốc hình thành. Núi Hoa Sơn cũng như tên gọi, nơi này ẩn chứa rất nhiều vết tích mà cuộc đại chiến để lại. Người ta còn nói những vết nứt ngang núi, hay những vực thẳm sâu hun hút kia đều là do vũ khí của hai vị đại năng đó đánh nhau để lại. Núi Hoa Sơn cực kì rộng, thế nhưng ở chính giữa núi lại co một mặt phẳng kì quái dựng đứng. Cũng không ai có can đảm đụng đến nó hay dám khắc lên đó dấu vết gì. Nghe nói trước kia từng có một vị thánh thần cảnh dùng kiếm định khắc một dấu chém. Thế nhưng ngay lập tức bị phản chấn đánh cho phun huyết tại trận. Đến Thánh thần cảnh giới còn như vậy, kẻ nào dám liều mạng. Truyền kì cứ lưu lại đến bây giờ, cũng không ai dám có ý nghĩ gì khác cả. Tất nhiên là cũng có vài kẻ không sợ chết nói sẽ chém vào. Thế nhưng người ta đều chứng kiến sự bỏ mạng mà thôi..
Trong Khi vạn người đang hướng về Hoa Sơn thì tại Phú Quốc đảo, một bữa tiệc khá linh đình đầu tiên được diễn ra tại đảo. Hôm nay toàn đảo tổ chức liên hoan một chút, nếu không muốn nói là tiệc chia tay. Một bữa ăn mà không hề có phân cấp. Chỉ cần là người ở đảo đều được đi lại nói chuyện rôm rả. Chỉ thấy Trương Vô Kỵ hàng ngày mặt mũi như sát thần chỉ hướng tây không ai dám nhìn hướng đông. Bây giờ hắn đang tụm cả đám cấp dưới mà chơi trò uống rượu oản tù tì. Không chỉ hắn, Đến cả Chu Du cũng ra sức hô hào bên góc cuối sảnh. Đoàn Dự còn hưởng thụ hơn, hai tay hắn ôm hai mĩ nữ, chính là Mễ Mễ cùng An An ra sức trêu đùa cùng ăn hoa quả. Hoàng Minh lắc đầu. Hắn uống vào một ngụm rượu nho. Đây có lẽ là loại rượu hắn bỏ công ra nhất cả tuần nay. Vị nho rất tuyệt. Hắn sinh thời đều thích ăn nho. Nho xanh hay nho chín hắn đều thích. Đến rượu hắn cũng chọn là rượu nho. Ở bên cạnh hắn là Cao Trang đang chậm rãi bóc vỏ một trái cây màu xanh. Hoàng Minh cất tiếng hỏi:
- Phụ mẫu rời đi có nói gì với nàng không? 
Nghe Hoàng Minh hỏi, Cao Trang ngẩng lên mỉm cười.
- Ai bảo huynh bế quan cho lắm vào, phụ mẫu thấy Huynh bế quan hơn nửa tháng nay, lo lắng chuyện gia tộc nên đã rời đi rồi. 
- Vậy à!
Hoàng Minh gật đầu. Cũng tốt, trước khi đi cũng nên quay lại vấn an hai người cùng gia gia một lần. Chuyến này đi không biết là bao lâu mới trở lại.
- Mẫu Thân có nói cho ta về Điêu thuyền cùng Linh San!
Cao Trang bỗng lên tiếng, giọng nàng có chút gì đó hơi khác.
- Vậy à, nàng thấy sao? 
Hoàng Minh chậm rãi thăm dò. 
Đút miếng hoa quả nhỏ vào miệng, khẽ nhai một chút rồi nuốt xuống, nàng chậm rãi nói nửa thực nửa đùa. 
- Ta rất muốn xem xem hai nàng đẹp hay không? 
Hoàng Minh có chút hơi run da đầu. 
- Tại sao lại đẹp hay không? 
Đáp lại hắn là một ánh mắt đầy ý tứ của Cao Trang, nàng nhìn hắn một lúc rồi quay mặt sang hướng khác nói:
- Ta biết nam nhân ưu tú đều sẽ có rất nhiều hồng nhan, thế nhưng, ta là vị hôn thê của huynh, ta cũng không rõ huynh coi ta là gì, một vị hôn thê hay một công cụ tùy ý sai bảo!
Hoàng Minh hơi ngẩn ra, hắn nghe trong đó có chút buồn bã, có chút trách cứ, một chút cô đơn. Hắn đúng là thật sự không hề để ý cảm nhận của nàng thời gian qua. Hắn chỉ bận rộn vào mọi việc mà quên đi, người con gái này ở bên hắn, âm thầm giúp đỡ hắn xây dựng một đại trận. Để dựng đại trận này chắc hẳn nàng đã mất rất nhiều công sức thu xếp mọi việc. Vậy mà hắn vẫn chưa nói một tiếng cảm ơn nàng, thậm chí là một lời hỏi thăm nàng có ổn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.