Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

Chương 43: Tôi Không Muốn Làm Bác Sĩ Phụ Sản





Mục Vân Đông vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy biển người tấp nập ở lầu sáu, không ít sản phụ và người nhà tụ tập ở trên lối đi nhỏ, mọi người vây quanh Trần Khang Thời cãi cọ ầm ĩ.
"Viện trưởng Trần, anh nói xem khi nào thì thần y kia tới, vợ của tôi không chờ được nữa.
""Đúng vậy, viện trưởng Trần, có bác sĩ tốt như vậy vì sao không cho anh ta đến khoa phụ sản, có phải các người muốn lừa mọi người đi mổ bụng, để lừa tiền của chúng tôi hay không.
"Một đám người ríu rít, ồn ào đến mức đầu của Trần Khang Thời cũng to ra, một ít bác sĩ cũng ra tới không ngừng khuyên, dù sao cũng không có tác dụng gì.
Mục Vân Đông cũng không ngờ rằng, họ lại coi anh là bác sĩ phụ sản.
Đột nhiên có người nhìn thấy Mục Vân Đông thì nhao nhao vây quanh lại:"Bác sĩ Mục, anh là bác sĩ Mục trong video ngày hôm qua.
""Thật sự là anh ta, bác sĩ Mục đến rồi, mau mau mau, vợ tôi đau đến không chịu nổi, mau mang con của nhà chúng tôi ra ngoài đi.
""Không được, không được, chúng tôi trước, chúng tôi đều đã đau cả đêm.
""Nhao nhao cái gì, bác sĩ Mục tới rồi, anh ta lợi hại như vậy, một căn phòng bệnh theo trình tự là không được rồi.
"Đối mặt với một đám người cãi cọ ầm ĩ, đầu của anh đã muốn nứt ra, cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, cũng không thể mở ra tiền lệ này, bằng không sau này mình thật sự sẽ trở thành bác sĩ phụ sản.
"Mọi người không cần ồn ào, nghe tôi nói này.
"Mục Vân Đông tách đám người ra, nhảy lên đài hộ vệ, anh vận chuyển đại pháp ngự khí, nhất thời khí thế cả người đột biến, từ một cậu thanh niên vốn là ánh mặt trời biến thành một người với dung nhan nghiêm túc, ánh mắt trang trọng.
Anh đứng ở trên đài, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra, quần áo trên người không gió tự động, xôn xao.
Giọng nói của anh vừa mở miệng đã truyền khắp toàn bộ khoa phụ sản, như sấm bên tai.
"Các vị, nghe tôi nói này, đầu tiên tôi không phải là bác sĩ khoa sản chuyên nghiệp, không thể tùy tiện thi triển thuật di dời ngày hôm qua, tiếp theo, trẻ con vẫn phải sinh sản tự nhiên mới phù hợp với quy luật tự nhiên, đối với thân thể của trẻ con mới có chỗ tốt.

""Nếu như các người muốn có một đứa trẻ khoẻ mạnh thông minh thì cứ theo quy luật tự nhiên, nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, đừng có tiếp tục vọng tưởng cái gì mà thuật di dời không cần chịu khổ từ từ, đây là chuyện không phù hợp với quy luật tự nhiên.
"Lúc Mục Vân Đông nói chuyện đã phát huy khí tràng cường đại của mình đến mức tận cùng, giọng nói của anh cũng không lớn lắm, nhưng sóng âm kia theo khí tràng cường đại của anh nhộn nhạo lan ra, xuyên thấu màng nhĩ của mỗi người, chấn nhập trái tim của mỗi người.
Mọi người lại cảm thấy anh nói tương đối có đạo lý.
"Được, Mục thần y nói rất đúng, chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, tự nhiên sinh nở, sau này không quấy rầy Mục thần y nữa.
""Chúng tôi cũng vậy.
"Mọi người đều phụ hoạ, Mục Vân Đông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ đại pháp ngự khí này quả thật là thần kỳ, làm màu thật có uy áp.
Trần Khang Thời và bác sĩ khoa phụ sản cũng vỗ vỗ ngực, rốt cuộc cũng đã thu phục, đồng thời bọn họ rất là buồn bực, bọn họ đã nói mấy lần rồi, vì sao lại không có ai nghe lọt chứ?Mục Vân Đông nhảy xuống khỏi đài hộ vệ, anh sợ mọi người lại dây dưa nữa, vội vàng đi thang máy xuống lầu, Trần Khang Thời cũng theo ở phía sau tới đưa tiễn.
"Bác sĩ Mục, vẫn là anh có biện pháp, bằng không cũng không biết sẽ loạn tới khi nào.
""Tôi nói này, viện trưởng Trần, bệnh viện của các người sao lại thường xuyên có những chuyện lung tung rối loạn như vậy, các bác sĩ ở đây không thể làm việc đúng chỗ.
"Trong lòng Trần Khang Thời chửi thầm còn không phải do anh làm ra, nhưng ông không dám nói ra.
Hai người xuống thang máy tới lầu một, Mục Vân Đông vẫy vẫy tay tạm biệt Trần Khang Thời:"Được rồi, viện trưởng Trần, chuyện tôi đã xử lý xong rồi, tôi đi trước.
"Hai người còn chưa đứng lên đã nghe thấy trong bãi đậu xe ở lầu một truyền đến một loạt âm thanh dồn dập:"Đứng lại, đừng chạy, bắt lấy anh ta.
""Bãi đậu xe còn có trộm à?"Mục Vân Đông buồn bực.
"Tôi cũng không biết?"Trần Khang Thời buông tay.
Đợi đến khi giọng nói đến gần, chỉ thấy vài bác sĩ đang đuổi theo một đứa trẻ 15 đến 16 tuổi.
"Viện trưởng Trần, hỗ trợ bắt lấy đứa trẻ kia.

"Có bác sĩ nhận ra Trần Khang Thời.
Mục Vân Đông cũng tiến lên hỗ trợ, đợi khi đứa trẻ kia đi qua, Mục Vân Đông ra tay, hai tay của anh bắt lấy vai của đứa trẻ, đột nhiên ấn nó lên một chiếc xe bên cạnh, đồng thời dùng chân đè lên eo của đứa trẻ.
Sức của Mục Vân Đông rất lớn, cậu bé rất nhanh không thể động đậy, nhưng lại nhe răng, không ngừng tru lên.
Những bác sĩ mắt thấy vậy thì muốn đi vào bên cạnh, đột nhiên cậu bé quay đầu, hung hăng cắn Mục Vân Đông một cái.
"A!"Mục Vân Đông ăn đau, buông lỏng tay ra, cậu bé lập tức chạy về phía trước.
"Cậu là chó à? Cắn sâu như vậy.
"Mục Vân Đông tức giận, đột nhiên anh phát hiện vết thương bị cắn lại có khí đen bay lên.
"Miệng vết thương có độc?"Mục Vân Đông kinh ngạc không thôi, không có do dự lập tức sử dụng thuật nhổ ổ bệnh rút những khí đen này ra, miệng vết thương mới chậm rãi khôi phục.
Mấy bác sĩ còn đang đuổi theo đứa bé trai, tốc độ của nó rất nhanh, mấy bác sĩ tuổi già kia căn bản đuổi không kịp.
"Đứa nhỏ này có vấn đề.
"Không có thời gian để suy nghĩ dư thừa, Mục Vân Đông triển khai Phong Thần Bộ đuổi theo, rất nhanh lại lần nữa đuổi theo đứa trẻ.
Lại lần nữa thi triển động tác giống vậy, ấn cậu ta lên trên một cây cột, lần này vì phòng cậu ta lại cắn người, Mục Vân Đông ấn đầu của cậu ta xuống.
Một hồi lâu sau, vài bác sĩ mới thở hổn hển chạy lên.
"Cái thằng nhỏ này, sao lại có thể chạy như vậy chứ?"Một bác sĩ thở phì phò nói.
"Cảm ơn anh, đưa đứa trẻ cho chúng tôi đi.

"Một bác sĩ khác nói.
Mấy tên bác sĩ lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói đứa trẻ lại, còn nhét khăn lông vào trong miệng nó, nếu như ở nơi khác thì đây chính là đứa trẻ bị bắt cóc.
"Bệnh của đứa nhỏ này không đơn giản, chỉ sợ các người không trị được.
"Mục Vân Đông lo lắng nói.
Chỉ là Mục Vân Đông thật lòng, theo mấy tên bác sĩ kia thấy thì đó là trào phúng trần trụi.
"Anh là ai chứ, dựa vào cái gì nói chúng tôi không trị được.
""Các người là người của khoa nào vậy?"Mục Vân Đông hỏi.
"Khoa tinh thần.
"Một bác sĩ trả lời.
"Hả, nhưng mà bệnh của đứa nhỏ này thật sự không phải đơn giản là tinh thần có vấn đề như vậy.
"Buồn cười, bị cắn một cái miệng vết thương cũng phun ra khí đen, bị chó cắn cũng không khoa trương như vậy, cho nên anh cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn có vấn đề.
"Anh là ai chứ, dựa vào cái gì nói cậu ta không phải có vấn đề về tinh thần?"Tên y sinh kia tức giận nói.
Lúc này, viện trưởng Trần vẫn luôn đi theo mới chạy đến bên cạnh bọn họ.
"Viện trưởng Trần, vị này là ai vậy?"Vị bác sĩ kia lại hỏi.
"Vị này chính là Mục thần y bác sĩ đặc biệt của bệnh viện chúng ta, chuyên trị một số chứng bệnh khó giải quyết.
"Viện trưởng Trần thở hổn hển nói.
"Bác sĩ đặc biệt? Bệnh khó giải quyết?"Mấy tên bác sĩ kinh ngạc không thôi:"Từ khi nào bệnh viện chúng ta có một nhân vật như vậy, chúng tôi cũng không biết.
""Ha ha, các người không biết cũng coi như là bình thường, anh ta không thường ngồi khám ở bệnh viện.

"Viện trưởng Trần giải thích nói.
"Anh ta chỉ đến đây khi bệnh viện của chúng ta có bệnh nhân đặc biệt phức tạp.
""Thật hay giả? Trâu bò như vậy!"Đến bây giờ, bác sĩ trước mắt vẫn không tin vị bác sĩ trẻ tuổi này lại là bác sĩ đặc biệt.
"Là thật hay giả để tôi chữa khỏi cho đứa nhỏ này, các người sẽ biết.
"Mục Vân Đông cũng không phải là một hai muốn tìm hiểu rõ ràng với bọn họ, chỉ là bệnh của đứa nhỏ này làm cho anh cảm thấy kỳ quái.
"Anh làm rõ ràng, chúng tôi là khoa tinh thần, anh có trâu bò đến đâu thì cũng không thể xem được bệnh gì.
"Tên y sinh ban đầu kia nói.
"Ai, giao lưu với các người thật lao lực.
"Từ khi anh làm bác sĩ đặc biệt tới nay, đến nơi nào gặp ai cũng đều là nghi ngờ.
Thôi, ai bảo danh tiếng của anh còn chưa đủ.
Không lãng phí thời gian với bọn họ nữa, trực tiếp lấy kim châm ra, trị xong rồi chạy nhanh đi, anh không muốn ở đây lại bị người của khoa phụ sản bắt được.
"Anh muốn làm gì?"Nhìn thấy kim châm trên tay Mục Vân Đông, mấy tên bác sĩ kinh ngạc nhìn anh.
"Chữa bệnh đó!""Anh muốn chữa bệnh cho đứa trẻ này ở đây à? Đến bây giờ chúng tôi còn chưa điều tra ra chứng bệnh của đứa trẻ này, anh cũng chưa chẩn bệnh đã chữa bệnh cho nó, có phải quá qua loa hay không.
"Tất cả bác sĩ đều không thể tưởng tượng nhìn Mục Vân Đông.
"Tôi đã xem qua.
"Mục Vân Đông nở nụ cười nhàn nhạt.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.