Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 991: Thư Viễn




Triệu Vô Cực rời đi luyện khí phong, trong lòng khổ sở không biết có nên tiếp tục bế quan luyện đan kiếm một ít điểm cống hiến hay không, lúc này Bạch Vô Thường truyền tin phù lại tới.
“Vô Cực, tông môn đang cần bổ sung một nhóm Trúc cơ đan, là đan vân Trúc cơ đan.
Từ lúc trở về, ngươi chưa nhận tông môn nhiệm vụ đúng không? Nội môn đệ tử tuy có thể không làm tông môn nhiệm vụ,nhưng một số đặc biệt người sẽ nhận được tông môn chuyên môn phân phối xuống nhiệm vụ, bắt buộc phải đi làm, bởi vì nhiệm vụ đó hợp với người nào đó nhất hoặc chỉ người đó mới làm được.
Đương nhiên điểm cống hiến ban xuống cũng sẽ nhiều hơn gấp mấy lần bình thường.
Ngươi thân là thiên tài luyện đan sư, được hưởng không ít đặc quyền của môn phái đương nhiên cũng phải vì môn phái ra sức nha.
Tới phường thị lĩnh dược tài chuẩn bị bế quan luyện đan đi thôi, nhiệm vụ đã được ban xuống, ngươi chỉ cần hoàn thành nữa là được.
Ngoài ngạch đan dược luyện ra đều là của ngươi, nghe nói ngươi vừa tiêu hết điểm cống hiến phải không? Bây giờ hẳn là cần điểm cống hiến rồi chứ? hắc hắc!”
Triệu Vô Cực nghe xong một lượt truyền tin phù sắc mặt có chút đen.
Hắn cảm giác, mình ngày hôm nay hành động giống như đã sớm bị sư gia biết trước đồng thời tính toán kĩ, hắn lúc nào liền cần điểm cống hiến môn phái đồng dạng.
Thôi được rồi, dù sao cũng đang cần, hai bên tình nguyện mà thôi.
Triệu Vô Cực nhanh chân hướng về phường thị đi tới, nhận lấy số lớn dược tài, sau đó liền bế quan.
Một cái này bế quan liền trọn vẹn một tháng, Triệu Vô Cực ổn định một lò 4 viên đan vân Trúc cơ đan, một lò 8 giờ, một ngày nếu không ngủ tối đa ba lò mở ra.
Tông môn nhiệm vụ ban xuống cho hắn chỉ cần hắn một lò ra được hai viên đan vân Trúc cơ đan liền đầy đủ, ba lò chỉ có thể thất bại một lò, còn lại thành phẩm, tất cả về hắn.
Đây là chuyên môn nhiệm vụ, chỉ phát riêng cho Triệu Vô Cực.
Bởi vì bất kì luyện đan sư nào ở Thanh Vân Tông, cho dù cầm được dược tài, cho bọn hắn luyện cái trăm lò ngàn lò chỉ sợ cũng không luyện ra nổi đan vân.
Bởi vậy Triệu Vô Cực chuyên chúc nhiệm vụ ban xuống, bọn hắn cũng tính toán ra được Triệu Vô Cực cực hạn ở đâu, sau đó trừ hao đi Triệu Vô Cực khả năng thất thủ, cuối cùng cho ra số đan dược cần thiết.
Bởi vì là chuyên chúc nhiệm vụ ban xuống cho Triệu Vô Cực, bởi vậy hoàn thành nhiệm vụ này Triệu Vô Cực cũng liền bỏ túi 2000 điểm cống hiến, nếu đặt ở ngoại môn quả thật là một cái thiên văn sổ tự con số.
Nhưng ở Triệu Vô Cực chỗ này, quả thật không đủ dùng
Hắn theo phường thị trở lại, Triệu Vô Cực mang dư thừa đan dược tất cả đều bán đi, trong tay cầm một số lớn điểm cống hiến đến tìm của hắn sư gia, vừa vặn mua được 100 đài linh bảo máy dệt, một lần nữa hắn lại biến thành người nghèo.
Triệu Vô Cực cũng nhân cơ hội này xin sư gia của hắn giúp hắn cải tiến một chút cũ máy dệt để có thể tăng tốc chế tác, tạo hình ra các loại mới váy mà hắn thiết kế.
Váy áo mới Triệu Vô Cực cũng chỉ sử dụng vải thường mà thôi, cùng loại với may Thanh Vân Tông ngoại môn đệ tử y phục loại kia, bởi vậy cái này chính là đại chúng sử dụng, Triệu Vô Cực có thể thuê số lượng lớn nữ đệ tử tiến tới đảm nhiệm.
Vải thường nguồn cung cấp Thanh Vân Tông liền có sẵn, bởi vậy hắn tạm thời cũng không cần quá lo lắng nguồn cung ứng vải vóc.
Cuối cùng chỉ còn một bước nữa mà thôi, chính là quảng cáo.
Quảng cáo ở thời đại này bởi vì trao đổi tin tức bị hạn chế, bởi vậy Triệu Vô Cực cũng không thể giống như hiện đại như vậy ở trên TV tiến hành quảng cáo.
Hắn chỉ có thể lùi cầu một bước, sử dụng hình ảnh cùng tờ rơi đến làm quảng cáo.
Trải qua một hồi lâu hỏi thăm, Triệu Vô Cực cuối cùng cũng tìm được ở Thanh Vân Tông một cái kì hoa phù hợp với yêu cầu của hắn.
Người này họ Thư tên Viễn, sử dụng linh bảo là bút, hắn cũng không phải học kiếm tu truyền thừa giống như Thanh Vân Tông đa số đám người mà là ở trong một lần thám hiểm bên ngoài tìm được một phần từ thượng cổ nho đạo truyền thừa, từ đó liền cải vì kiếm tu trở thành nho đạo tu sĩ.
Thư Viễn trước đó cũng không phải cái gì nổi bật kiếm tu, hắn đối với kiếm đạo cũng không phải là có to lớn thiên phú, chỉ có thể làm một cái bình thường trúc cơ kì đệ tử mà thôi, kẹt ở trúc cơ kì tam trọng đã lâu
Nhưng sau khi có được nho đạo truyền thừa, hắn cải biến phương hướng tu luyện của mình, nhanh chóng đột phá trúc cơ kì tứ trọng, sau đó thực lực cũng dần dần tăng lên.
Phải nói một chút, thế giới này cũng có cái gọi là đạo đức kinh, tứ tự kinh cái gì.
Bởi vậy nho đạo tu sĩ vẫn có thể tích lũy được một thân hạo nhiên chính khí, đáng tiếc nho đạo thất truyền đã lâu, bởi vậy Thư Viễn cho dù có được truyền thừa, con đường phía trước cũng gập ghềnh khó đi, đều là mò mẫm qua sông tiết tấu.
Nhưng cho dù như vậy cũng khá hơn hắn tự mình tu luyện kiếm đạo, Thư Viễn nếu tu kiếm đạo cuối cùng cũng chỉ có thể làm một cái bình thường nội môn đệ tử mà thôi, đâu được như bây giờ, cảnh giới tăng lên, ở Thanh Vân Tông cũng là một cái kì hoa, được nhiều người biết tới.
Hắn bình thường thích làm nhất chính là đọc sách viết chữ vẽ tranh, tích lũy của mình hạo nhiên chính khí, bút tru thiên tà.
Nghe rất ghê gớm, nhưng cũng chỉ là một cái nho nhỏ trúc cơ kì ngũ trọng nội môn đệ tử mà thôi.
Triệu Vô Cực tìm đến đối phương lúc, Thư Viễn quả thật rất kinh ngạc.
Hắn tuy có chút danh khí, nhưng Triệu Vô Cực dạng này thiên kiêu quang manh tỏa ra bốn phía theo lí mà nói sẽ không bao giờ chủ động tìm hắn, nhưng lúc đối phương rõ ràng tìm tới hắn, không biết rốt cuộc có chuyện gì.
“ Thư sư huynh tốt, lần đầu gặp mặt, sư đệ có lễ!”
Triệu Vô Cực lễ phép lên tiếng, Thư Viễn vội vàng chắp tay nói:
“ không dám, Triệu sư đệ nổi tiếng đệ nhất thiên tài luyện đan sư của Thanh Vân Tông chúng ta, có thể gặp được sư đệ là ta vinh hạnh. Không biết sư đệ đến đây có việc gì không?”
Thư Viễn là sư huynh, nhưng hắn biết hắn có bao nhiêu cân lượng.
Cùng Triệu Vô Cực dạng này thiên tài đệ tử lại có hậu trường vô cùng cứng chắc người, hắn nếu dám kiêu ngạo, đối phương chỉ cần thả lời ra một câu, sẽ có người đến đạp bằng cửa của hắn.
Một tháng trước Triệu Vô Cực bế quan luyện đan, nếu không phải là tông môn nhiệm vụ, chỉ sợ đã sớm có người chen đến trước cửa động phủ của hắn cầu hắn luyện đan rồi.
Đây chính là luyện đan sư thân phận cao quý chỗ, người cầu đan luôn luôn không thiếu, sẽ có người nhận hắn ân tình, sẵn sàng vì hắn hiệu lực chỉ cầu một khỏa để đột phá bình cảnh đan dược.
Triệu Vô Cực lấy ra một cái ấm trà cùng bộ chén, tìm ghế ngồi xuống, vô cùng tự nhiên rót hai chén trà nói ra:
“ sư huynh cải tu nho đạo không biết đã lâu chưa? đối với “họa” không biết có am hiểu không?”
Thư Viễn gật đầu nói:
“ Ta cải tu nho đạo đã hơn mười năm, đối với Họa cũng có thâm nhập nghiên cứu.
Sư đệ chẳng lẽ muốn tìm ta vẽ thứ gì sao?”
cầm kì thư họa chính là nho gia bốn thứ thiết yếu, bất kể là dùng để tu luyện vẫn là để trang bức không thể thiếu được.
Bởi vậy Triệu Vô Cực bây giờ cuối cùng một khâu quảng cáo muốn dùng chính là hình ảnh thức quảng cáo, cần người vì hắn vẽ tranh quảng cáo, bởi vậy Thư Viễn chính là hắn lựa chọn người.
Triệu Vô Cực lên tiếng:
“ sư huynh có thể cho ta xem một cái nào đó bức họa sư huynh vừa ý không?”
“có thể!”
Thư Viễn cũng không làm màu, trực tiếp đem ra cho Triệu Vô Cực một bức sơn hà đồ.
Bên trong có núi có sông, phong cách vẽ chính là cổ mặc.
Triệu Vô Cực nhíu mày, vẽ không tồi, đáng tiếc không phải thứ hắn cần.
Triệu Vô Cực bỗng nhiên gấp lại bức họa đối với Thư Viễn nói:
“ sư huynh vẽ rất tốt, đáng tiếc không phải là thứ ta đang cần.
ở chỗ sư đệ đây có một loại phương pháp vẽ mới, không biết sư huynh có hứng thú hay không?”
Thư Viễn nghe vậy ánh mắt liền sáng lên:
“ sư đệ cũng biết Họa sao? Ngươi cũng yêu thích nó?”
Triệu Vô Cực lắc đầu:
“không, sư đệ không biết Họa, chỉ là trong lúc du lịch gặp được một cái kì nhân dùng phương thức Họa này nên ghi nhớ xuống thôi.
Ta lúc này liền cần, bởi vậy mới tìm sư huynh.
Ta tin tưởng, trong Thanh Vân Tông chúng ta không ai vẽ tốt hơn sư huynh, chỉ cần ngươi nắm được cái này Họa phương thức, ngươi nhất định sẽ có thể phát huy ra của nó ‘thần’!”
Thư Viễn nghe vậy hơi nhíu mày một cái, phương thức Họa mới?
đối với người theo đuổi nho đạo như hắn mà nói, chỉ cần là thứ mới nhưng lại có liên quan đến đạo của mình, hắn nhất định cực kì hứng thú.
Chỉ có điều, Triệu Vô Cực sao bỗng nhiên đối với hắn tốt như vậy?
Thư Viễn vốn không tin trên trời có tự nhiên rơi xuống đĩa bánh, hắn nghi ngờ nói:
“ cái này không tốt lắm đâu, vô công bất thụ lộc,...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.