Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 889: Trở lại




Ầm!
Một tiếng to lớn bạo tạc vang lên, gốc cây trực tiếp bị Từ Tiểu Bạch một kiếm chặt đứt, Ngụy Tuấn cũng theo đó bay ngược mà ra hai tay đan trước ngực miệng phun máu tươi quần áo rách nát tàn tạ cả người huyết nhục mơ hồ.
Ngụy Tuấn trúng một kiếm của Từ Tiểu Bạch, nếu không phải hắn bây giờ sử dụng ma công, có ma công hộ thể chỉ sợ đã bị Từ Tiểu Bạch trực tiếp một kiếm chém đứt đôi người.
Nhưng Từ Tiểu Bạch lôi đình chi kiếm có phá ma phá tà thuộc tính, một kiếm này lúc chém ra, Ngụy Tuấn đã lập tức phát giác, tuy tránh né là không kịp nhưng hắn toàn lực vận công chống đối Từ Tiểu Bạch một đạo kinh thiên kiếm khí này mới bảo trụ được một cái mạng.
May mắn Từ Tiểu Bạch trước đó chiến đấu đã gần như hao hết của hắn linh lực cùng thể lực, nếu không hắn ở trạng thái toàn thịnh một kiếm này cho dù Ngụy Tuấn có bao nhiêu bản lĩnh cũng sẽ bị đối phương giây sát, một kiếm chém đứt đôi người chứ đừng nói chuyện sử dụng linh lực chống lại.
Nhưng cho dù là thành công giữ được một cái mạng, Ngụy Tuấn cũng đã bị trọng thương.
Hai tay hắn bảo vệ trước ngực mình chỗ yếu hại đã bị Từ Tiểu Bạch lôi đình kiếm khí đánh trúng, quần áo sớm nổ tung tan nát thàn từng mảnh nhỏ, hai tay cháy đen, một số chỗ còn lộ ra cả bị đốt đen xương cốt.
Không chỉ hai tay, hắn khắp người cũng đều bị Từ Tiểu Bạch một chiêu bôn lôi phá quân trảm đánh cho rách nát.
Máu tươi không hề như là huyết vụ tung bay bởi vì chúng đã sớm bị lôi điện nướng chín bốc hơi, Ngụy Tuấn cả người cũng theo đó xì xì ra từng đạo khói trắng không khí tràn đầy một mùi thịt cháy mùi vị khiến người ta buồn nôn vô cùng.
Từ Tiểu Bạch đắc thế không tha người, trực tiếp múa kiếm xông tới.
Vừa rồi Triệu Vô Cực một cước đá trọng thương Ngụy Tuấn nhưng không kết liễu được đối phương mà vội vàng đến cứu viện hắn để cho Ngụy Tuấn có cơ hội lật bàn đã dạy cho hắn một cái bài học đắt giá.
Khi nào đối thủ chưa thật sự chết đi, như vậy chiến đấu còn chưa kết thúc, nhất định không được thả lỏng, phải toàn lực ra tay!
Hơn nữa Ngụy Tuấn ma công vô cùng quỷ dị, đến nguyên lí xuất chiêu như thế nào hắn cũng không rõ, nếu để Ngụy Tuấn có cơ hội đánh ra mấy chiêu khác càng lợi hại hơn, hắn cùng Triệu Vô Cực chỉ sợ đều phải chơi xong.
Hắn không biết Triệu Vô Cực là làm sao phát hiện ra Ngụy Tuấn ẩn nấp vị trí, nhưng Triệu Vô Cực đã đến đèn cạn dầu trạng thái, nếu ép buộc hắn chiến đấu chỉ sợ Triệu Vô Cực sẽ phải trả giá cực lớn.
Bởi vậy vì cả Triệu Vô Cực tính mạng cùng hắn tính mạng, hắn nhất định không thể cho Ngụy Tuấn bất kì cơ hội thở dốc cùng lật bàn.
Ngụy Tuấn còn đang bay ngược thời khắc, Từ Tiểu Bạch cả người lóe lên lôi đình chi quang đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, một kiếm nhắm thẳng tim hắn vị trí đâm ra.
Luyện khí kì tu sĩ, nhục thân vô cùng yếu đuối, cho dù là nội ngoại kiêm tu tu sĩ chỉ cần bị đâm trúng tim ắt hẳn phải chết.
Mà Từ Tiểu Bạch một kiếm này sức xuyên thấu cùng phá hủy vô cùng to lớn, hắn chỉ cần đâm trúng, Ngụy Tuấn không thể nào sống được.
Ngụy Tuấn lúc này toàn thân đau nhức, đau đến hắn muốn ngất đi, nhưng sinh mệnh nguy cơ khiến hắn không dám chút nào thả lỏng tinh thần ngất đi, bởi vì ngất đi lúc này cũng đồng nghĩa với tử vong.
Cả người hắn huyết dịch cùng lượng nước trong cơ thể gần như bị Từ Tiểu Bạch một đạo kiếm khí đốt đến muốn bốc hơi gần hết, cả đầu não của hắn cũng bị giật đến choáng váng toàn thân tê liệt.
Nếu là một cái giang hồ võ giả, chỉ sợ trúng cái này điện giật đã trực tiếp bị giật chết, may mắn hắn cũng không phải là phàm nhân mà là tu sĩ, sức sống vô cùng bền bỉ, lại đang sử dụng ma công, bởi vậy mới không trực tiếp bị Từ Tiểu Bạch đánh chết.
Đối mặt với Từ Tiểu Bạch thiểm điệm một kiếm đâm tới, Ngụy Tuấn ở giữa không trung không chỗ mượn lực đã gần như rơi vào tuyệt cảnh.
“rống!”
Ngụy Tuấn không cam lòng rống to một tiếng, mạnh mẽ cố nén cảm giác tê liệt do bị Từ Tiểu Bạch bôn lôi kiếm pháp gây nên, mạnh mẽ lắc người một cái, tránh né đi yếu hại trái tim vị trí.
Phốc!
Từ Tiểu Bạch mũi kiếm đâm tới, trực tiếp đem vai trái của Ngụy Tuấn đâm xuyên, ánh mắt hắn tràn đầy lăng lệ thần sắc, muốn rút ra kiếm trực tiếp đem Ngụy Tuấn đánh giết.
Ngụy Tuấn bỗng nhiên bạo khởi, tay phải hắc khí phun trào trực tiếp đem Ngụy Tuấn kiếm nắm lấy, mặc cho trên thân kiếm kiếm mang sắc bén cùng lôi điện nổ đôm đốp hắn vẫn không hề buông tay.
“tại sao bọn hắn có thể tìm ra vị trí ẩn nấp của ta? tại sao?”
Ngụy Tuấn trong lòng gào thét, hắn không hiểu nổi tại sao bản thân đã thu liễm tự thân khí tức vẫn bị Từ Tiểu Bạch tìm ra cuối cùng bị dồn đến một bước đường cùng này.
Theo một kiếm này đâm vào, hắn đã thua, thật sự thua.
Ma công của hắn ở luyện khí kì cũng không phải chỉ có mấy chiêu này, nếu như tiếp tục chiến đấu hắn còn có thể cùng Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực đại chiến mấy trăm hiệp, nhưng tất cả theo một kiếm này đâm tới, mọi việc liền kết thúc, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào lật bàn.
Phốc!
Ngụy Tuấn lại phun ra một ngụm máu tươi, lòng bàn tay của hắn bị lôi điện trên kiếm của Từ Tiểu Bạch đánh đến cháy đen, huyết dịch còn chưa kịp rơi ra đã bị nướng chín bốc hơi.
Hắn nhìn về Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“ Từ Tiểu Bạch, Triệu Vô Cực, các ngươi được lắm.
Hôm nay Ngụy Tuấn ta thua các ngươi, nhưng các ngươi nếu nghĩ chỉ dựa vào cái này mà giết được ta, vậy thì không thể nào.
Giang sơn còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta thù hận sau này ta nhất định sẽ từng chút từng chút trả lại cho các ngươi!”
Nói xong, hắn thân thể bỗng nhiên nổ tung, hóa thành từng đám hắc hồng hai màu ma khí hướng về bốn phía tán loạn sau đó nhanh chóng tan biến trong núi rừng.
Nếu không phải ở đây còn nằm ba cái xác chết cùng một cỗ ma khí linh lực ba động, Từ Tiểu Bạch chỉ sợ sẽ cảm giác vừa rồi cùng Ngụy Tuấn đại chiến chỉ là một cái ảo giác.
Nhìn đối phương tan biến rời đi, Từ Tiểu Bạch không chút nào buông lỏng cảm giác, ánh mắt vẫn chú ý cảnh giác nhìn bốn phía.
Triệu Vô Cực từ phía sau đi tới nói:
“ không cần nhìn, hắn đã đi rồi! Khụ khụ!”
Nói xong hắn cũng không nhịn được ho mạnh mấy cái, trạng thái linh lực hóa hình nhanh chóng rút lui, một cảm giá suy yếu nhanh chóng truyền tới.
Từ Tiểu Bạch thấy thế cũng giải trừ trạng thái linh lực hóa hình, vội vàng chạy tới đỡ lấy Triệu Vô Cực lo lắng hỏi:
“ ngươi có sao không? Còn chịu nổi sao?”
Triệu Vô Cực thở dài nói:
“ ta bây giờ cảm giác vô cùng suy yếu, nhưng chúng ta không thể dừng ở đây quá lâu, nhất định phải nhanh chóng trở lại môn phái.
Ngụy Tuấn tuy trọng thương, nhưng hắn nếu trở lại tìm được cứu viện, như vậy chúng ta cho dù tránh né cũng không thể tránh né được.
Lần này nếu trở lại, hắn nhất định sẽ toàn lực ra tay, chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Vừa rồi ta cảm nhận được hắn đã hướng Thanh Vân Tông trở lại, theo ta suy đoán chỉ có thể có hai trường hợp xảy ra mà thôi.
Một chính là hắn muốn tìm cứu viện giải quyết chúng ta, hai chính là hắn cảm giác mọi chuyện đã bại lộ, buốn mang theo của mình thứ quan trọng tẩu thoát!”
Từ Tiểu Bạch nghe xong lập tức cảm giác một cỗ khó hiểu đồng thời đối với Triệu Vô Cực năng lực lại một lần nữa cảm thán.
Rõ ràng vừa rồi hắn không hề phát hiện ra Ngụy Tuấn ẩn nấp vị trí cùng lúc hắn bỏ trốn phương hướng bỏ chạy, vậy mà Triệu Vô Cực lại có thể đơn giản phát hiện ra được đối phương hành tung, chỉ riêng ở chỗ này đã hơn hẳn hắn một bậc.
Tuy rất muốn hỏi Triệu Vô Cực là làm sao nắm bắt được Ngụy Tuấn hành tung, nhưng tu sĩ mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn không tiện hỏi rõ bởi vậy chỉ có thể đổi một cái khác chủ đề:
“ ngươi trạng thái còn được sao? Chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
“ ta tuy rất suy yếu, nhưng dựa vào đan dược chống đỡ, trở về Thanh Vân Tông cũng không có vấn đề gì.
Nếu dọc đường gặp cái gì bất trắc, chỉ sợ ngươi phải một mình chống đỡ rồi!
Ngụy Tuấn trọng thương dùng bí pháp bỏ trốn, tốc độ cũng không nhanh, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo trở lại Thanh Vân Tông, mang chuyện này một lần làm cho xong!”
Từ Tiểu Bạch nhìn Triệu Vô Cực sắc mặt trắng bệch rất muốn để cho hắn nghỉ ngơi một lát, nhưng Triệu Vô Cực nhất quyết phải trở lại Thanh Vân Tông, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài mang lên Triệu Vô Cực cùng đi.
Triệu Vô Cực trong khóe mắt lóe lên tàn nhẫn quang mang:
“ Ngụy Tuấn, lần này ngươi chết chắc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.