Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 879: Vĩnh biệt




Triệu Vô Cực lời vừa ra, bên trong cơ thể hắn linh lực bỗng nhiên sôi trào mà lên, linh lực từ trong đan điền như một dòng lũ mạnh mẽ lao ra tràn ngập trong cơ thể, khí thế của hắn nhanh chóng kéo lên.
Triệu Vô Cực trên vai nặng nề cảm giác cũng bị hắn trực tiếp kháng lên, hắn trong giây phút này cũng xuất hiện ảo giác, giống như cho dù trên vai hắn đè lên có là một tòa đại sơn hắn cũng có thể gánh lên được vậy.
Triệu Vô Cực ngẩng đầu nhìn về phía cái kia treo trên đỉnh đầu mình cự kiếm trong ánh mắt chiến ý chi hỏa hừng hực đốt lên, linh lực hộ tráo của hắn hoàn toàn tan ra, giống như là một ngọn kim sắc hỏa diễm bắt đầu ở quanh cơ thể hắn đốt lên.
Đất đá vốn bị khí thế của cự kiếm ép đến nằm chặt trên mặt đất lúc này cũng bắt đầu rung động
Lấy Triệu Vô Cực làm trung tâm vị trí một mét phạm vi, đất đá vụn bắt đầu nhao nhao rung động sau đó hướng về không trung phương hướng bay lên.
Tuy chúng bay lên cao độ chỉ có chưa đến nửa mét, nhưng phối hợp với Triệu Vô Cực khí thế tạo nên cảm giác hắn giống như là tâm điểm của khu vực này, là tâm điểm của mảnh này thiên địa, tất cả mọi thứ đều nghe theo hắn hiệu lệnh bị hắn khống chế trong lòng bàn tay.
Triệu Vô Cực trên người linh lực điên cuồng kéo lên trong nháy mắt đạt tới đỉnh phong, trên tay phải ngón trỏ của hắn bỗng nhiên hiện lên hai cái kim sắc vòng tròn nằm nghiêng xoay quanh, chính là công đức chi quang.
Cái này khai sơn kiếm một chiêu kiếm pháp tuy ý cảnh vô cùng mạnh mẽ ghê gớm mùi vị trấn áp mười phần nồng đậm, nhưng đối mặt với Triệu Vô Cực sống lưng thẳng tắp chiến ý đại thịnh lại tỏ ra không có bao nhiêu hiệu quả đáng nói.
Mà Triệu Vô Cực đòn phản công cũng không phải là cái gì yếu ớt chiêu thức, chính là hắn đơn thể công kích mạnh mẽ nhất một chiêu hiện giờ, Phong duệ biến!
Triệu Vô Cực cả người vốn đang cháy hừng hực hỏa diễm chi quang bỗng nhiên ngưng đọng lại một cái, toàn bộ như là bị hắn tay phải đầu ngón trỏ trực tiếp hấp thu, toàn bộ linh lực như là gặp phải một cái động không đáy bị cuốn vào, mất hút.
Triệu Vô Cực lúc này trên người cũng không hề còn lại chút nào linh lực hộ tráo, bây giờ nếu có tu sĩ đán lến hắn hiển nhiên vô cùng dễ dàng thành công tổn thương hắn, nhưng đồng thời cũng sẽ phải gánh chịu Hoàng Văn Trác một đạo khai sơn kiếm này
Triệu Vô Cực trên tay chi chuyển vô cùng chậm chạp nặng nề, nhưng là hắn đang mang lên cả ngàn cân vật nặng, một chỉ hướng Hoàng Văn Trác đầu kia cự kiếm chỉ ra.
Phốc!
Một đạo kim sắc cự chỉ so với Hoàng Văn Trác cự kiếm không hề thua kém một chút nào độ lớn theo hắn một chỉ này vung ra thành hình, hướng về bầu trời bắn tới, giống như là muốn đem thiên cọc ra một cái lỗ thủng đồng dạng.
Phong duệ biến vốn là một môn chỉ pháp chuyên dùng để đối phó các loại sắc bén kiếm chiêu, nó không chỉ duệ mà còn có thể phong duệ, ý tứ chính là dùng sắc bén đối sắc bén, dùng bản thân sắc bén trực tiếp đánh gãy đối phương sắc bén, tinh túy đều ở một chữ duệ.
Chỉ cần là kiếm chiêu công kích tới, lại không phải là nghiền ép chiến thắng tư thái, Triệu Vô Cực hoàn toàn dám cùng bất kì người nào đo sức một trận, xem rốt cuộc là bọn hắn kiếm pháp càng mạnh hay bản thân chỉ pháp càng mạnh.
“hừ, không ngờ hắn ý chí lại có thể mạnh mẽ đến như vậy!”
Ngụy Tuấn thấy cảnh này âm thầm cắn răng một cái, hắn lúc này cũng không thể không công nhận Triệu Vô Cực đối với uy áp từ một chiêu khai sơn kiếm này sức kháng cự vô cùng to lớn.
Tuy hắn ở ngoại vi kiếm chiêu nhưng cũng có thể cảm nhận được từ trên thân kiếm tỏa ra khí thế mạnh mẽ vô cùng, đổi lại là hắn đứng ở Triệu Vô Cực vị trí, chỉ sợ đã sớm bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thực lực mười phần chỉ phát ra được bảy tám phần, đâu giống như Triệu Vô Cực chiến ý chi hỏa vô cùng nồng đậm.
Hoàng Văn Trác cắn răng rống to:
“ Triệu Vô Cực, ngươi cho dù cố gắng phản kích đến thế nào cũng vô dụng mà thôi, tất cả chỉ là vùng vẫy giãy chết.
Ngươi đi chết đi cho ta!
Khai sơn kiếm! Rơi!”
Hoàng Văn Trác trên thân kiếm linh lực lóe lên một cái treo trên Triệu Vô Cực đỉnh đầu cự kiếm cũng như là nhận được của hắn mệnh lệnh, trực tiếp mang theo khai sơn chi thế rơi xuống.
Triệu Vô Cực cũng không hề chần chờ, linh lực như là một tòa núi lửa muốn bộc phát phun trào mà ra, vung lên ngón trỏ đồng thời rống to:
“Vô Cực bảo điển - Phong duệ biến!”
Kim sắc cự chỉ cùng Hoàng Văn Trác cự kiếm trong nháy mắt xông ra, ở giữa trời va chạm vào cùng nhau.
Hai luồng to lớn linh lực mạnh mẽ đối nghịch nhau, quấn lấy nhau, giảo sát lẫn nhau không ai chịu thua kém ai
Hoàng Văn Trác kiếm tuy sắc bén, nhưng Triệu Vô Cực Phong duệ biến cũng không kém phần.
Triệu Vô Cực bởi vì cường độ linh lực ngưng tụ thành chỉ cương so với Hoàng Văn Trác càng mạnh, bởi vậy hắn cái này một chỉ tuy là từ dưới đẩy ngược lên phía trên, nghịch thiên mà lên, nhưng lại không hề có chút nào yếu thế, có thể cùng đối phương ngạnh kháng vào một chỗ.
Nhưng cảnh giới cách biệt vẫn còn ở đó, đối phương nếu là dùng hoàng giai thượng phẩm võ kĩ Triệu Vô Cực còn có thể chiếm một chút tiện nghi, đằng này đối phương dùng là hoàng giai cực phẩm võ kĩ, vậy thì hắn liền ăn thiệt thòi.
Triệu Vô Cực hai hàm răng cắn chặt, một dòng máu theo khóe miệng hắn rỉ ra, cho thấy Triệu Vô Cực lúc này đang gánh chịu áp lực vô cùng to lớn.
Hoàng Văn Trác tuy chiếm thượng phong, nhưng hắn cũng không vui vẻ gì, ngược lại sắc mặt âm trầm bất định bởi vì hắn cảm giác rõ ràng, chung cực sát chiêu của hắn cái này khai sơn kiếm đánh xuống đang vô cùng cố sức, cản lực Triệu Vô Cực gây ra vô cùng to lớn.
Triệu Vô Cực vốn đã dựa vào mình linh lực ngạnh kháng chống lên Hoàng Văn Trác đại thế, nhưng lúc này giao thủ, hắn một lần nữa lại cảm nhận được, áp lực đang không ngừng gia tăng, khiến hắn hai tay như rót chì, hai chân cũng đang phát run lên, áp lực to lớn vô cùng.
Bên miệng hắn máu tươi càng lúc càng chảy ra mạnh hơn, tay phải huyết nhục cũng theo đó xuất hiện mấy đạo tơ máu dạng vết nứt, huyết nhục như muốn vỡ ra, bên trong tràn ra máu tươi.
Ngụy Tuấn nhìn cảnh này, hắn nhận ra Hoàng Văn Trác đang chiếm thượng phong, nhưng trong lòng một lo lắng cảm giác vẫn luôn tồn tại.
Bởi vì từ trước tới nay, Triệu Vô Cực luôn khiến cho hắn kế hoạch thất bại trong gang tấc, đối phương luôn có được thần kì thủ đoạn phản công khiến cho Ngụy Tuấn ăn không ít thiệt thòi, bởi vậy chưa tận mắt nhìn thấy Triệu Vô Cực chết đi hắn luôn cảm giác không yên tâm.
Tay phải siết chặt kiếm, Ngụy Tuấn nhìn lên trên trời đạo kia cực kiếm cùng Triệu Vô Cực kim sắc cự chỉ, bây giờ nếu như tùy tiện xông vào chiến trường phạm vi, không cẩn thận bị hai người đại chiêu đánh tới, sẽ vô cùng nguy hiểm, nhẹ thì trọng thương nặng thì trực tiếp mất mạng.
Nhưng nhìn Triệu Vô Cực đang đau khổ chống đỡ mà chưa hề thua cuộc, hắn cắn răng một cái, dưới chân thân pháp triển khai, hướng về Triệu Vô Cực phương hướng lao tới.
Triệu Vô Cực cùng lúc bị hai người vây công, hắn sao có thể không để ý Ngụy Tuấn được.
Cho dù bây giờ đang cùng Hoàng Văn Trác đối chiêu tình thế vô cùng nguy hiểm nhưng hắn vẫn luôn phân ra một tia ý thức chú ý Ngụy Tuấn bên này đề phòng bị đối phương đánh lén lúc tối hậu quan đầu.
Vừa thấy đối phương động, Triệu Vô Cực trong lòng thầm mắng một tiếng.
Tình huống xấu nhất chính là như vậy, hắn bị một người dùng đấu linh lực dữ chân lại bị một người đánh lén, nếu là đồng cảnh giới thì còn dễ nói, nhưng đối phương cảnh giới cao hơn hắn bốn cái tiểu cảnh giới, muốn trong nháy mắt thoát ra vô cùng khó khăn.
Nhìn Ngụy Tuấn cẩm kiếm thân ảnh đang ngày càng gần, Triệu Vô Cực cuối cùng cắn răng một cái, trên người linh lực bỗng nhiên lần nữa mạnh mẽ sáng lên rống to:
“ nát cho ta!”
trên người hắn linh lực điên cuồng hao tổn hướng về kim sắc cự chỉ lao tới, khiến cho kim sắc cự chỉ điên cuồng lấp lóe sáng lên, cùng Hoàng Văn Trác cự kiếm đối kháng càng kịch liệt hơn.
Hoàng Văn Trác đồng tử co rụt lại, đối phương vậy mà còn dư lực? hắn làm sao có thể làm được? đây là chuyện không thể nào a!
Bản than mình chính vượt đối phương bốn tiểu cảnh giới đây, đối phương vậy mà còn chưa ra tay toàn lực, còn để lại một tia sao?
Nếu Triệu Vô Cực biết hắn ý nghĩ sẽ trực tiếp lắc đầu nói cho hắn biết, hắn thực đã ra toàn lực.
Chỉ là Tử Hà Bất Diệt thần công hồi phục linh lực nhanh chóng đặc tính khiến cho hắn linh lực như trường giang nước chảy liên tiếp không ngừng.
Chỉ cần cho hắn một chút thời gian rất nhanh sẽ có mới linh lực được tái tạo ra.
Nếu không phải Ngụy Tuấn muốn chặn ngang một cước đem hắn đánh giết, Triệu Vô Cực cũng không cần gấp gáp như vậy phân thắng bại mà có thể kéo Hoàng Văn Trác cùng hắn liều tiêu hao, đến lúc đó hắn có thể từ từ mài rơi đối phương cảnh giới lợi thế, dựa vào mình tốc độ khôi phục vô cùng nhanh chóng linh lực mà thủ thắng.
Nhưng nếu hắn đã muốn tham gia đánh lén, dùng thủ đoạn trực tiếp đánh ra một cái kết quả trận đấu, vậy thì Triệu Vô Cực không thể tiếp tục dây dưa thêm.
Triệu Vô Cực dựa vào chính mình một chút linh lực hồi phục lại cái này lợi thế mới có thể lần nữa bùng nổ sức mạnh cùng Hoàng Văn Trác đối kháng, hai người chiến đấu vốn đang ở thế cân bằng, bỗng nhiên bị Triệu Vô Cực một đoàn này mới gia nhập sức mạnh làm mất đi thế cân bằng vốn có.
Ầm!
một cái kinh thiên nổ to âm thanh vang lên, giữa trời cự kiếm cùng kim sắc cự chỉ nhao nhao hóa thành quang điểm, tiêu tán giữa thiên địa.
Linh lực bị cái này vụ nổ đánh tan hóa thành sóng xung kích quét ngược tứ phương, trong nháy mắt thổi bật gốc mấy cái tiểu thụ, so với thiên nhiên bão còn mạnh đủ để thấy được xung kích to lớn như thế nào.
Mà Triệu Vô Cực cùng Hoàng Văn Trác cũng trực tiếp bị đánh bay ngược mà ra, hai người sắc mặt tái nhợt, miệng lớn phun máu tươi.
Triệu Vô Cực cảm giác hai mắt tối sầm như muốn ngất đi, nhưng hắn không dám
ở đại chiến thời khắc, ngất đi cũng đồng nghĩa với sinh mạng của hắn chỉ sợ sẽ kết thúc ở chỗ này, thời điểm này.
nhưng lúc này một đạo kiếm quang lóe lên, bên tai hắn Ngụy Tuấn rét lạnh như độc xà âm thanh vang lên:
“ kết thúc ở đây thôi, vĩnh biệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.