Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 877: Chiến đấu kịch liệt (3)




Ngụy Tuấn lặng lẽ gật đầu một cái, hắn nhìn về phía đang lặng lẽ lau đi khóe miệng vết thương đứng lên Triệu Vô Cực híp mắt nói:
“ Thất điệp bích ba chưởng lại bị ngươi biến hóa thành dạng này quả thật cũng đủ ghê gớm.
Ngươi vậy mà có thể đồng thời từ hai tay đánh ra Thất điệp bích ba chưởng, ngươi quả thật làm ta rất ngạc nhiên!”
Triệu Vô Cực thở ra một hơi nói:
“ có gì đáng ngạc nhiên lắm sao?”
Triệu Vô Cực cảm giác, cái này rất bình thường a, không có gì ghê gớm
Hắn còn có thể trực tiếp hai tay phân biệt đánh ra hai cái Thiên địa biến đây, chỉ có Phong duệ biến là hắn không làm được mà thôi.
Ngụy Tuấn lắc đầu nói:
“ Thất điệp bích ba chưởng mỗi lần xuất chưởng đều cần đại lượng linh lực, nếu không phải là nội công hùng hậu hạng người chỉ sợ là không thể nào gánh vác lên được cái này tiêu hao.
Nếu ta đoán không nhầm, chỉ sợ ngươi đã sớm nhận được truyền thừa môn phái, Thanh Vân Tông chúng ta trấn tông công pháp Tử Hà thần công rồi chứ?
Nhưng ta có chút không hiểu, tại sao Tử Hà thần công linh lực là màu tím, ngươi sử dụng võ kĩ tất cả đều là kim sắc?”
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên môt cái cười lạnh:
“ hiếu kì sao? Lát nữa ngươi có thể tới chỗ Diêm Vương gia hỏi một chút, hắn nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời vừa ý!”
Ngụy Tuấn ánh mắt cũng trở nên sắc bén:
“ muốn chết! Hoàng Văn Trác, cùng lên!”
“được!”
Hoàng Văn Trác cố nén đau nhức cầm lên kiếm xông tới.
Vừa rồi chỉ một cái sơ ý hắn liền để Triệu Vô Cực chiếm được ưu thế dựa vào thân pháp biến ảo khôn lường đả thương bản thân, khiến bọn hắn mất đi to lớn tiên cơ.
Nhưng Triệu Vô Cực đồng thời cũng ngạnh kháng của Ngụy Tuấn một đạo kiếm khí, hắn không tin đối phương có thể thoải mái như hắn đang thể hiện ra.
Chắc chắn đối phương cũng đã bị nội thương, chỉ là đang gượng chống mà thôi.
Bởi vậy bọn hắn tuy mất đi tiên cơ, nhưng lợi thế vẫn còn rất to lớn, trận chiến này vẫn còn nằm trong tay của bọn hắn, tùy bọn hắn điều khiển.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hai tay đan chéo ở trước mặt, cong thành ưng trảo nói:
“ đã như vậy, ta cũng muốn nghiêm túc!”
Hắn vừa nói xong Ẩm huyết thủ sáo bên trên cũng lóe lên huyết sắc quang mang, giống như là ở bên trên mọc ra hai đôi mắt vô cùng yêu dị.
Triệu Vô Cực trên tay linh lực mãnh liệt phun trào, bọc lại của hắn ưng trảo, hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đối mặt với đang xông tới Ngụy Tuấn cùng Hoàng Văn Trác hắn không hề có chút nào sợ hãi trực tiếp xông lên ngạnh kháng.
Ngụy Tuấn trên thân kiếm linh lực mãnh liệt rung động, một kiếm đâm thẳng mà tới, như là độc xà xuất động nhắm thẳng hắn yết hầu.
Triệu Vô Cực không chút chần chờ, tay trái giơ lên, trực tiếp nắm lấy kiếm của đối phương.
Ngụy Tuấn thấy hắn hành động, trong lòng cười lạnh, trên tay càng tăng thêm lực lượng đâm tới.
Muốn dùng thủ sáo bọc lên linh lực ngạnh kháng kiếm của hắn? ngây thơ!
Ngụy Tuấn không hề có biến chiêu ý tứ, Triệu Vô Cực cũng không hề sợ hãi bắt lấy, hai bên trực tiếp va chạm vào nhau.
Triệu Vô Cực trên tay linh lực hộ tráo bọc lại Ẩm huyết thủ sáo gặp phải đối phương sắc bén kiếm mang lập tức cản lại, nhưng sau đó hắn trực tiếp yếu thế, linh lực hộ tráo nhanh chóng bị đối phương cắt ra.
Keng~
Hỏa hoa tung tóe, một cái rợn người âm thanh vang lên.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to nhìn về Ẩm huyết thủ sáo vị trí, hắn linh lực tráo bảo vệ bao tay vậy mà không thể chống nổi đối phương kiếm mang, trực tiếp bị đối phương cắt ngang?
Luyện khí kì đỉnh phong kiếm mang, quả nhiên sắc bén!
Nhìn mũi kiếm ở trước cổ họng của mình nửa mét dừng lại, mũi kiếm truyền đến từng đợt sắc bén cảm giác, Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống
Vẫn là không thể ngạnh kháng, đáng chết!
hắn còn chưa kịp mắng xong một câu, từ bên cạnh Hoàng Văn Trác trực tiếp công tới một kiếm huyễn hóa ra ba đường công kích, thượng trung hạ nhắm vào hắn cổ họng eo cùng đầu gối.
Triệu Vô Cực cực tốc biến chiêu, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy kiếm của Ngụy Tuấn không thả, dưới chân hơi lùi một cái hướng Ngụy Tuấn kéo tới phía trước, đồng thời lấy kiếm của đối phương đón đỡ Hoàng Văn Trác tấn công.
Ngụy Tuấn lúc trước đã được Hoàng Văn Trác nhắc nhở Triệu Vô Cực lực lớn vô cùng, hắn lúc này đã sớm nhìn rõ Triệu Vô Cực động tác, dưới chân linh lực chuyển vận muốn đứng vững Triệu Vô Cực lực kéo, tạo tiền đề cho Hoàng Văn Trác tấn công.
Nhưng mà hắn cái này một trụ lại không thể cho ra cái gì tác dụng,bởi vì từ đằng trước mũi kiếm của hắn truyền tới một cỗ cự lực như là bị một đầu yêu thú cắn lấy không buông, lại dùng sức lôi kéo hắn về phía trước.
Nếu mã bộ là tạo thế như đại thụ lạc địa sinh căn bám chặt, Triệu Vô Cực chính là một cái người nhổ cây, đem Ngụy Tuấn vừa mới sinh ra một tí xíu rễ cây trực tiếp chặn ngang kéo đứt nhổ lên khỏi mặt đất.
Ngụy Tuấn không tự chủ được liền bị hắn kéo tới, Triệu Vô Cực dùng chính kiếm của hắn nhanh chóng đóng đỡ Hoàng Văn Trác kiếm chiêu.
Hoàng Văn Trác bị Triệu Vô Cực đỡ được, hắn nghiên răng nghiến lợi:
“ Ngụy Tuấn, còn không mau thoát ra!”
Ngụy Tuấn lúc này cũng trực tiếp hiểu rõ Triệu Vô Cực lực lượng có bao nhiêu mạnh mẽ, hắn linh lực phun trào, trên thân kiếm quang hoa đại phóng, khiến Triệu Vô Cực bắt buộc phải buông tay ra.
Triệu Vô Cực thấy vậy cũng không miễn cưỡng nắm chắc đối phương kiếm, như vậy linh lực cắt chém vào, hắn Ẩm huyết thủ sáo chỉ sợ cũng sẽ nhận vô cùng lớn tổn thương.
Hắn thả tay ra, trên tay linh lực lần nữa bao bọc lại, một chưởng đánh ra cùng Hoàng Văn Trác kiếm đối đầu.
Keng~
Kim loại va chạm âm thanh vang lên, hỏa hoa bắn tung tóe, Triệu Vô Cực cùng Hoàng Văn Trác trong nháy mắt giao thủ mấy chục chiêu.
Triệu Vô Cực nhận ra, đối phương kiếm cho dù bọc lên linh lực tạo thành kiếm mang sắc bén nhưng nếu hắn không giống như vừa rồi muốn cầm lấy kiếm đối phương, như vậy đối phương cũng rất khó lòng đánh tan của hắn cương khí.
Thế là hắn bắt đầu cùng hai người tiến vào cận thân chiến đấu hình thức.
Triệu Vô Cực tốc độ xuất chiêu cùng phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, hắn nội ngoại kiêm tu lợi thế bắt đầu ở chỗ này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Cho dù là Ngụy Tuấn cùng Hoàng Văn Trác cảnh giới cao hơn hắn, được linh lực bổ trợ tốc độ, lúc xuất kiếm đến tốc độ cũng không hề nhanh hơn hắn bao nhiêu, Triệu Vô Cực một lúc cùng hai người chiến đấu tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn không hề hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Giao thủ hơn trăm chiêu, hai người vậy mà không thể làm gì được Triệu Vô Cực khiến cho Hoàng Văn Trác hết sức đó mắt, hắn đối với Ngụy Tuấn rống to:
“ ngươi cản hắn một chút, ta muốn dùng tuyệt chiêu!”
“được!”
Ngụy Tuấn ứng một tiếng, linh lực lần nữa bùng nổ, hướng về Triệu Vô Cực phát ra thế công như vũ bão.
Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn nhìn thấy Hoàng Văn Trác đang đứng ở phía sau Ngụy Tuấn một kiếm chỉ thẳng lên trời, đại lượng linh lực đang từ trên người hắn vận chuyển ngưng tụ vào thân kiếm, thân kiếm theo đó liền bắt đầu sáng lên, tỏa ra kinh người linh lực ba động.
Hiển nhiên đối phương không hề nói dối, hắn thật sự muốn ra đại chiêu.
Hoàng Văn Trác cùng Ngụy Tuấn kiếm pháp cũng không tệ, đáng tiếc bọn hắn cũng không phải giống như Triệu Vô Cực có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biến chiêu không hề biết vận dụng, chỉ là dựa vào linh lực tăng phúc mà xuất kiếm tốc độ nhanh lại dựa vào số lượng ưu thế cùng Triệu Vô Cực giao phong mà thôi.
Nếu là một đánh một, Triệu Vô Cực sớm đã có thể từ trên chiêu thức đạt được ưu thế, từ đó đối với đối phương triển khai thế công như vũ bão rồi.
Ngụy Tuấn đối với Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng:
“ sao vậy, nhìn ngươi có vẻ rất gấp gáp a! chờ Hoàng Văn Trác tuyệt chiêu chuẩn bị xong, cũng là lúc ngươi phải chết!”
Triệu Vô Cực không nói gì, một trảo thẳng tắp mò tới, như là hùng ưng vồ mồi muốn bắt lấy Ngụy Tuấn cổ họng.
Ngụy Tuấn vốn đã vào trạng thái chiến đấu, sao có thể để Triệu Vô Cực một chiêu đơn giản như vậy đắc thủ, hắn một kiếm từ phía dưới vung lên, hướng cổ tay Triệu Vô Cực chém tới, muốn đoạn hắn kinh mạch.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Vô Cực thân hình bỗng nhiên hoa một cái, chân trái bước ra một bước, hoa sen nở rộ, hắn hướng Ngụy Tuấn bên thân lướt ngang đồng thời một trảo vung tới cũng biến đổi hướng về hắn tay trái vai bắt lấy, muốn tung ra cầm nã thủ.
Ngụy Tuấn bị Triệu Vô Cực biến chiêu đánh cho chân tay luống cuống vội vang từ bỏ thể công hoành kiếm đón đỡ, nhưng Triệu Vô Cực lại một lần nữa biến trảo thành chưởng đối với hắn kiếm mạnh mẽ tung ra một chưởng.
ầm!
Ngụy Tuấn trực tiếp bị Triệu Vô Cực một chưởng bức lui ra tận mười mét mới dừng lại được thân hình, sắc mặt bởi vì khí huyết cuồn cuộn mà có chút ửng đỏ, nhưng hiển nhiên vẫn không sao.
Chỉ có đơn đả độc đấu với Triệu Vô Cực hắn mới nhận rõ, Triệu Vô Cực thực lực có bao nhiêu ghê gớm.
Nếu cứ để cho đối phương trưởng thành thêm một quãng thời gian nữa, chỉ sợ không ai trong luyện khí kì có thể đánh bại được hắn a.
Triệu Vô Cực thành công bức lui Ngụy Tuấn, hai tay lần nữa cong lại, từ trên xuống kéo một cái, hình thành mười đạo trảo kình đánh ra.
Kim sắc trảo kình vô cùng sắc bén phạm vi tấn công lại rất rộng, hoàn toàn bao phủ hết Ngụy Tuấn tránh né vị trí, hắn muốn sống, chỉ có thể cùng Triệu Vô Cực ngạnh kháng.
Ngụy Tuấn thấy Triệu Vô Cực triển khai thế phản công mạnh như vậy vội vàng vung kiếm cùng hắn trảo kình đối kháng.
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Văn Trác bên kia cũng thành công ngưng tụ linh lực đến tột cùng, hắn chuân bị đã lâu tuyệt kĩ cũng đã sẵn sàng.
Lúc này Hoàng Văn Trác ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực tràn đầy điên cuồng cùng cừu hận, hắn ha ha ha cười to, cầm trên tay bảo kiếm bởi vì đại lượng linh lực ngưng tụ mà vô cùng sáng tỏ trực tiếp bị hắn cắm thẳng xuống đất sau đó rống lên:
“ Triệu Vô Cực, chịu chết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.