Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 867: Kết thúc




Triệu Vô Cực giơ lên tay phải ngón trỏ, đầu ngón trỏ bốc lên hỏa diễm cháy sáng hừng hực, bên trên còn tồn tại hai cái vòng tròn nằm nghiêng công đức chi quang đang chầm chậm xoay tròn, Triệu Vô Cực nhắm thẳng sau đó trực tiếp vung chỉ.
Một cái thô to kim sắc cự chỉ từ trên trời thành hình, sau đó trực tiếp giáng xuống, hướng Hoàng Tam Lang phương hướng xông tới.
Cự chỉ phía trên đầu ngón tay, hỏa diễm cùng công đức tịnh hóa chi quang không ngừng máy động,để cho Hoàng Tam Lang một cỗ sởn da gà, vô cùng sợ hãi.
Tuy là bị Triệu Vô Cực một cước đá gãy tay trái, hắn cũng là trọng thương thổ huyết, nhưng Hoàng Tam Lang vẫn là cố gắng đứng vậy, vận chuyển lên của mình toàn bộ linh lực, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng lên bầu trời. 
Từ trên người hắn một đạo huyễn ảnh cự kiếm thành hình, theo hắn kiếm chỉ phương hướng nhắm thẳng Triệu Vô Cực kim sắc cự chỉ đón lấy bay lên.
Đây chính là Huyễn nguyệt kiếm pháp chung cực sát chiêu, huyễn kiếm vọng nguyệt.
Thanh sắc cự kiếm cùng Triệu Vô Cực kim sắc cự chỉ trực tiếp va chạm vào nhau, hai bên đấu một cái thế ngang bằng.
Triệu Vô Cực có từ trên cao giáng xuống đại thế, Hoàng Tam Lang lại có đại địa cứng chắc ủng hộ, hắn không hề sợ hãi chút nào cùng Triệu Vô Cực đối kháng.
Triệu Vô Cực một chỉ bị chặn lại, nhưng hắn sắc mặt không chút nào kinh hoảng.
Phong duệ biến không chỉ bản thân hắn có “duệ” mà chính hắn còn có thể phong sát của người khác “duệ khí” khiến đối phương cho dù sắc bén, mũi nhọn mạnh mẽ đến đâu, gặp cái này một chỉ đều phải tù.
Đây chính là Triệu Vô Cực chuyên môn đối đầu phi kiếm mà từ bên trong Thiên tài hòa thượng truyền thừa lại Tru tà chỉ kết hợp với bản thân cùng chỉ pháp lí giải, hòa tan vào hắn tiên thiên hỏa diễm, cuối cùng mới có thể đánh ra được như vậy một chỉ.
Quả nhiên đối đầu không bao lâu, Hoàng Tam Lang bắt đầu thể hiện ra yếu thế.
Bởi vì, hắn nội thương lại bắt đầu tác quái.
Triệu Vô Cực bắt trúng cơ hội, trên tay mãnh liệt một chỉ, quát to:
“ phá cho ta!”
Ầm!
Huyễn ảnh cự kiếm chung quy cũng chỉ là huyễn ảnh mà thôi, gặp phải Triệu Vô Cực một chiêu phong duệ, lập tức bị đánh trở về nguyên hình, tan biến giữa thiên địa.
Hoàng Tam Lang sắc mặt tái nhợt, bởi vì phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn sắc mặt trắng bệch không cam lòng rống to:
“ không không không, ta không thể nào thua, ta không thể chết như vậy.
Đây là chuyện không thể nào...!”
Ầm!
Đại địa rung động, bụi mù cuốn lên, mặt đất hõm xuống, một vòng sóng xung kích quét ngang mà ra.
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng rơi xuống một chỗ gần đó, trên người linh lực hộ tráo cũng không hề tán đi, lẳng lặng nhìn về phía Hoàng Tam Lang.
" đinh~ điểm tích lũy +12!”
Mặc dù hắn đã nghe được hệ thống âm thanh, nhưng Triệu Vô Cực tính cách cẩn thận, chưa tận mắt xác nhận, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng mình đã thành công.
Một lát sau, bụi mù nhanh chóng tan hết.
ở phía dưới hố sâu, Hoàng Tam Lang đã bị Triệu Vô Cực một cái cự chỉ trực tiếp đánh bạo.
Bên trong hố sâu bị hỏa diễm thiêu đốt qua, cái gì cũng không còn lại, hắn chỉ có thể thấy được một ít cặn bã gì đó.
Triệu Vô Cực lắc đầu, túi trữ vật cũng không còn a, quả thật một chỉ này đánh còn rất cho lực đây
Hắn tự tay giết chết người là không thể siêu độ đấy, bởi vậy Triệu Vô Cực cũng không có lí do gì ở lại, trực tiếp hướng về Từ Tiểu Bạch bên kia đi tới.
Hắn cũng sợ trong lúc mình rời đi, bọn hắn sẽ xảy ra cái gì nguy hiểm.
May mắn đến lúc hắn trở lại, Từ Tiểu Bạch cùng Vân Hải Tâm còn đang nằm im bất động dưới mặt đất.
Tiểu Hoàng rất thức thời chạy tới bên cạnh bọn hắn, giúp bọn hắn canh chừng bốn phía.
Triệu Vô Cực cầm ra ba viên Linh thạch hạ phẩm ném cho nó, coi như khen thưởng.
Tiểu Hoàng vui vẻ bắt lấy Linh thạch, sau đó trực tiếp hướng trong rừng chạy đi, rất nhanh thì mất dạng.
Lại đi chơi a!
Triệu Vô Cực lắc đầu, hắn đã ở đây, không quan trọng, để cho nó dạo chơi chút đi, dù sao đã rất lâu rồi Tiểu Hoàng mới trở lại rừng núi.
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch một chút, thấy đối phương đăm chiêu sắc mặt cùng có chút trốn tránh ánh mắt hắn, hiển nhiên là đã có thu hoạch không ít, hắn cũng lười đi trêu đùa đối phương.
Hồng tuyến lam căn nấm độc tố có thể tê liệt ngã kim đan kì đỉnh phong tu sĩ, nhưng cũng không phải cứ ra tay là thành công.
Kim đan kì tu sĩ linh giác vô cùng nhạy bén,đối với mình bất lợi đồ vật rất dễ dàng nhận ra, muốn hạ độc bọn hắn trừ khi ngươi có thể làm được tâm tĩnh như chỉ thủy, cả người nhịp tim cùng huyết dịch như là máy móc không chút vì sợ hãi cùng kích thích mà thay đổi, nếu không rất khó độc tê liệt được bọn hắn.
Mà thuốc giải của nó lại không phải quá khó tìm, Triệu Vô Cực tin tưởng ít nhất trên người Yến Đường có thể tìm được.
Nàng chính là người hạ độc, đương nhiên sẽ mang theo thuốc giải, đề phòng trường hợp chính mình cũng trúng độc, có thể nhanh tay uống vào giải dược, cuối cùng chiếm hết thượng phong.
Triệu Vô Cực bắt lấy của nàng túi trữ vật, theo Yến Đường chết đi, bên trên ấn kí của nàng cũng suy yếu đến cực hạn.
Lấy Triệu Vô Cực tinh thần lực trực tiếp liền có thể xông mở.
Hắn tìm một lúc, quả nhiên tìm được một cái bình ngọc, bên trong có thuốc giải của Hồng tuyến lam căn nấm.
Cho Từ Tiểu Bạch cùng Vân Hải Tâm uống vào giải dược, Triệu Vô Cực ở một bên cho bọn hắn hộ pháp.
Một lúc sau Từ Tiểu Bạch trước hết động, hắn cố hết sức ngồi dậy, xếp bằng lại, tiến vào tu luyện trạng thái để ép hết tê liệt độc tố ra khỏi cơ thể.
Vân Hải Tâm cảnh giới so Từ Tiểu Bạch còn cao, nhưng hắn giống như là bị chấn động tâm lí, có chút uể oải hoài nghi nhân sinh, nhưng cuối cùng vẫn là bò dậy, bắt đầu vận công bài độc.
ở trừ độc phương diện, Tử Hà thần công quả thật rất cho lực, Từ Tiểu Bạch so với Vân Hải Tâm còn thua hai cái tiểu cảnh giới, nhưng hắn so với đối phương trước giải độc rất nhiều.
Từ Tiểu Bạch u oán nhìn Triệu Vô Cực nói:
“ ngươi lúc nào thì biết trong canh có độc?”
Triệu Vô Cực không mặn không nhạt nói:
“ ta chỉ là suy đoán, không hề chắc chắn nên không dám nói!”
Hắn nhìn thấy Từ Tiểu Bạch dạng này, đương nhiên sẽ không ngốc hề hề đi nói rõ chân tướng cho hắn, để hắn có cơ hội lật bàn oán trách.
Từ Tiểu Bạch lại u oán nói:
“ ngươi biết có độc, sao không ngăn cản ta?”
Triệu Vô Cực ngạc nhiên:
“ ngăn cản thế nào?”
Từ Tiểu Bạch cắn răng:
“ truyền âm nhập mật, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Triệu Vô Cực lắc đầu, hắn quả thật không biết cái này tiểu ngoạn ý.
Từ Tiểu Bạch tức giận đến run lên nói:
“ hừ, lát nữa ta dạy cho ngươi. Lấy ngươi điểm cống hiến, cái này tiểu ngoạn ý còn không chịu sớm học đi, điểm cống hiến của ngươi rốt cuộc là dùng làm gì hết rồi?”
Triệu Vô Cực nhún vai:
“ luyện đan a! ngươi không biết luyện đan sư rất tiêu tốn tài nguyên sao?”
hắn nói còn chưa hết ý, Từ Tiểu Bạch ánh mắt khinh bỉ đã truyền tới.
Đồ ngốc mới tin ngươi tốn tài nguyên đây.
Đệ nhất thiên tài luyện đan sư của Thanh Vân Tông, luyện chế ra đan vân Tăng khí đan, một lò chỉ cần một viên liền đã có thể hồi vốn, ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết, là cái ngây thơ thiếu nữ cho ngươi lừa gạt sao?
Hỗn đản!
Từ Tiểu Bạch u oán tiếp tục không dứt:
“ lỡ đối phương ngoan tâm hạ độc thủ cho ta uống thuốc độ không có thuốc giải thì như thế nào?”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn, ngươi còn chưa hết phải không?
Hắn thở dài nói:
“ đến lúc đó ta sẽ lập cho ngươi một cái cao hai mét tấm bia, bên trên khắc mấy chữ:
hảo bằng hữu Tiểu Bạch, Thanh Vân Tông đệ nhất mỹ nam tử!
Thế nào, hài lòng sao?”
hài lòng? hài lòng cái đại đầu quỷ!
Triệu Vô Cực ngươi đối với ta lại ác độc như vậy sao? 
Ta là bằng hữu vào sinh ra tử của ngươi đấy!
ta nguyền rủa ngươi a!
Triệu Vô Cực nhìn hắn xụ mặt, cuối cùng không nhịn được cười ha ha:
“ được rồi, ta chỗ này còn hai viên rất cường lực giải độc đan, ngươi không chết được đâu mà lo!”
Từ Tiểu Bạch vẫn không vui, quay mặt đi chỗ khác một bộ giận dỗi dáng vẻ.
Đúng lúc này Vân Hải Tâm cùng bài độc xong, Triệu Vô Cực nhìn hắn hỏi:
“ Hải sư huynh, ngươi tiếp theo ý định thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.