Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 858: Tập kích




Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch chọn một cái bụi cây ẩn nấp đi vào, hai người ánh mắt hướng chiến trường nhìn tới.
Hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau, một nhóm có bốn người, một nhóm có ba người.
Triệu Vô Cực rất nhanh có thể nhận ra, nhóm bốn người mặc chính là Phi kiếm môn ngoại môn đệ tử y phục, nhóm ba người mặc trên người y phục là Thanh Vân Tông nội môn đệ tử y phục.
Trên người bọn hắn khí tức tỏa ra đều tiếp cận luyện khí kì đỉnh phong, trong đó Phi kiếm môn có ba người luyện khí kì đỉnh phong, một cái luyện khí kì thập nhất trọng, bên Thanh Vân Tông hai người luyện khí kì đỉnh phong, một nữ nhân luyện khí kì thập nhất trọng.
Bên Phi kiếm môn không những chiếm lợi thế về nhân số mà còn chiếm lợi thế về cảnh giới, hoàn toàn chính là đè lên Thanh Vân Tông bên này đánh.
Thanh Vân Tông là danh môn chính phái, chủ tu kiếm đạo.
Cùng ở phía đông đại lục có bốn thượng cấp môn phái thường xuyên cạnh tranh cùng Thanh Vân Tông là Phi kiếm môn chủ tu kiếm đạo, Huyền Đao môn chủ tu đao đạo, Thiên Nguyên tông chủ tu thuật pháp, Thất Tinh tông chủ tu luyện thể cùng các loại kì môn binh khí như ấn, chung, trùy,...bọn hắn quyền pháp cùng luyện thể kĩ cũng vô cùng mạnh mẽ.
Ngoài ra có một số môn phái đặc thù như Vạn thú tông chuyên ngự thú, Dược vương tông chủ tu luyện đan, Tinh mệnh các tinh thông tính toán xem thiên cơ.
Thanh Vân Tông mạnh nhất là thật sự nhưng cũng không có nghĩa là mấy cái môn phái này phải sợ bọn hắn.
Mạnh đây chỉ là sức mạnh tổng hợp thi đấu bên trên mạnh hơn mà thôi, không hề đại biểu đơn độc một cái đệ tử nào cùng cảnh giới cũng sẽ mạnh hơn đối phương.
Nhưng cũng bởi vì bọn hắn yếu hơn một chút mà trong tông môn tỉ thí nhiều năm đều bị Thanh Vân Tông đè lên đánh, khiến cho Thanh Vân Tông cuối cùng luôn là người ẵm về vị trí thứ nhất mà bọn hắn chỉ có thể ngậm ngùi chia sẻ những vị trí sau khiến cho trong lòng bọn hắn đối với Thanh Vân Tông đệ tử cũng là vô cùng căm ghét.
Ở đây chính là chốn dã ngoại hoang vu, gặp được cái khác môn phái đệ tử triển khai chém giết cũng sẽ không có ai biết cũng không cần mang bất kì cái gì gánh nặng tâm lí, mà đối thủ lại là bọn hắn ghen tị đã lâu Thanh Vân Tông đệ tử, hai bên chủ tu đều là kiếm đạo, đương nhiên phải dùng kiếm hảo hảo chào hỏi một phen rồi.
Từ Tiểu Bạch híp mắt lại nói:
“ Vô Cực, chúng ta giúp người của tông môn một tay chứ?”
Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn không phải là người thích bao đồng, nhưng Từ Tiểu Bạch đã mở lời hắn cũng không tiện từ chối.
Có thể là Triệu Vô Cực vị trí cùng Từ Tiểu Bạch vị trí không giống nhau nên cách nghĩ của hai người cũng khác nhau.
Triệu Vô Cực chính là nội môn trưởng lão con trai, hắn đối với tông môn lòng trung thành là có, nhưng không phải gặp phải cái nào tông môn đệ tử gặp nạn cũng muốn ra tay giúp một chút, như vậy hắn gặp nạn ngày cách cũng không xa.
Lo chuyện bao đồng người, nếu không phài là thiên mệnh chi tử, không có hệ thống gia thân, chắc chắn chết sớm.
Hắn có hệ thống gia thân, nhưng đáng tiếc không phải thiên mệnh chi tử, bởi vậy hắn không hề thích làm việc này.
Ngược lại Từ Tiểu Bạch là Long Ngạo Thiên đệ tử, là chưởng môn đệ tử, bởi vậy hắn ý thức bảo vệ người đồng môn mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Dù sao nếu hắn có thể kế vị Long Ngạo Thiên,tương lai tông môn đệ tử cũng là từ hắn đến bảo vệ cùng chiếu cố, bởi vậy bây giờ trước tập luyện một chút lấy cảm giác cũng không có gì là lạ a.
Cho dù chưa biết đối phương là người tốt hay xấu, Từ Tiểu Bạch vẫn muốn ra tay. 
Triệu Vô Cực thì lại ba phải, dù sao giết người có điểm tích lũy nha, chỉ cần lí do đầy đủ, ngu sao không giết.
Lại nói, hắn giết Âm ảnh ma chu luyện khí kì đỉnh phong nhưng chưa bao giờ giết tu sĩ luyện khí kì đỉnh phong đây.
Bọn hắn nhìn thủ đoạn cũng không yếu, chắc hẳn có thể để cho hắn chơi một hồi a.
Triệu Vô Cực mở miệng nói:
“như cũ đi, ta trước tiên khai chiến, ngươi xông lên ta áp trận, cần thiết ta cũng sẽ cùng lên.
Cứu người là tốt nhưng đừng để mình góp mạng đi vào, thấy tình hình không ổn lập tức rút lui, ta ở phía sau nhất định sẽ giúp ngươi một tay!”
Từ Tiểu Bạch không nói thêm gì chỉ im lặng gật đầu đồng ý.
Phía sau lưng có thể giao cho một cái đáng tin cậy đồng bạn, quả thật là một chuyện vô cùng vui sướng.
Hắn tuy cảnh giới cao hơn Triệu Vô Cực, nhưng Từ Tiểu Bạch lại không chút nào cảm thấy Triệu Vô Cực yếu hơn hắn.
Theo hắn trí nhớ, từ lúc Triệu Vô Cực ở trong giang hồ gặp mặt hắn đến lúc hai người chia tay, Triệu Vô Cực chiến lực lúc nào cũng dẫn trước hắn một đầu, cho hắn một cỗ cảm giác thâm bất khả trắc, như là một cái cao nhân đồng dạng, để hắn không thể lên nổi cái gì xem nhẹ chi ý.
Một phần trong đó cũng là tính cách của hắn, trước giờ cực ít xem nhẹ bất kì đối thủ hay cao thủ nào.
Triệu Vô Cực híp mắt lại bắt đầu kéo cung ra.
Hắn nhắm vào chính là người có tu vi yếu nhất trong bốn người của Phi kiếm môn, cái kia luyện khí kì thập nhất trọng người.
Trước tiên chặt đứt vây cánh của đối phương, sau đó lại cùng đối phương chính diện ngạnh kháng, đây chính là kế hoạch tốt nhất.
Nếu nhắm vào luyện khí kì đỉnh phong, chưa chắc hắn đã có thể thành công, bởi vậy chọn trái hồng mềm mà bóp đạo lí lúc này sử dụng là vô cùng chính xác.
Bảy người vẫn đang đại chiến, Thanh Vân Tông bên này bị đè lên đánh vô cùng đau khổ chống đỡ, bọn hắn cũng không hề biết, trong bóng tối một đạo cực kì mạnh mẽ mũi tên đang nhắm về phía mình.
Triệu Vô Cực kéo căng Lạc Ưng cung, lấy hắn 105 chỉ số Tinh, mỗi tay có thể nâng lên một vạn năm trăm phụ trọng mà nói, kéo cái này cung cũng cảm giác cố hết sức đủ thấy được cây cung này lực lượng có bao nhiêu lớn.
Triệu Vô Cực kéo căng dây cung nhắm chuẩn, nhưng hắn cũng chưa vội thả ra.
Chỉ thấy một cỗ hỏa diễm bỗng nhiên từ giữa hư không hướng về đầu mũi tên ngưng tụ, biến thành một quả cầu xoay tròn sau đó bị áp súc lại, càng lúc càng nhỏ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại cỡ một hạt đỗ độ lớn yên tĩnh ở phía trước mũi tên xoay tròn.
Từ Tiểu Bạch thấy cảnh này lập tức lông mi nhảy lên mấy cái, tiên thiên hỏa diễm? 
Triệu Vô Cực có thể làm cho một cái hỏa cầu thu nhỏ đến mức độ này, quả thật là quá kinh khủng a. 
Đây là cỡ nào ghê gớm tinh vi khả năng khống chế điều chỉnh linh lực cùng khả năng khống hỏa.
Quả nhiên danh hiệu đệ nhất thiên tài luyện đan sư của môn phái không hề có chút nào nói điêu a.
Hắn có thể cảm giác được trên đầu mũi tên một cỗ cuồng bạo hỏa diễm lực lượng đang ngưng tụ, chỉ cần bắn trúng đối phương, bất kể là hắn phòng ngự có mạnh cỡ nào, cỗ này cuồng bạo lực lượng một khi nổ tung chỉ sợ cũng có thể đem đối phương nổ một cái thân tàn ma dại, trực tiếp mất đi sức chiến đấu a.
Còn có thể né tránh hay không? Từ Tiểu Bạch cảm giác cái này tỉ lệ quá nhỏ bé.
Dù sao nhìn Triệu Vô Cực kĩ thuật bắn tên hai ngày, lại thêm hắn vì kéo căng dây cung mà trên trán cũng xuất hiện gân xanh, Từ Tiểu Bạch có thể khẳng định, cái này mũi tên một khi xuất ra, cho dù là trúc cơ kì đang ngự không phi hành cũng có thể trực tiếp không phản ứng kịp bị Triệu Vô Cực một tiễn bắn rụng chứ đùng nói luyện khí kì đang hăng máu chiến đấu.
Triệu Vô Cực cũng không hể hắn chờ lâu, lần nữa nhắm chuẩn cái kia đang mạnh mẽ vung kiếm luyện khí kì thập nhất trọng Phi kiếm môn đệ tử, trực tiếp buông tay ra.
Pằng!
Một cái như là đại pháo nổ vang âm thanh vang lên, nhưng trước lúc âm thanh này kịp truyền đi, mũi tên đã hướng về phía trước cực tốc lao ra, theo sơ tốc còn dưới tốc độ âm thanh sau đó lúc rời khỏi cung càng lúc càng nhanh trực tiếp vượt qua tốc độ âm thanh, hướng về phía tên kia Phi kiếm môn đệ tử lao tới.
Triệu Vô Cực chính là người bắn ra mũi tên này mà đến hắn cũng không thể nhìn rõ mũi tên quỹ tích, tốc độ của mũi tên quá nhanh, gần như là xuyên toa không gian đồng dạng.
Từ Tiểu Bạch cùng Tiểu Hoàng ở một bên cũng bị một cái âm bạo này chấn đến trực tiếp giật bắn mình, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mũi tên nư là xuyên toa hư không, chỉ trong một cái nháy mắt liền đã xông tới đám người chiến đấu bên kia.
Đang đại chiến hăng say bốn cái ngoại môn đệ tử Phi kiếm môn bỗng nhiên cảm giác vong hồn đại mạo, một cỗ cảm giác nguy cơ sinh tử đem bốn người cùng bao trùm vào bên trong.
Đi đầu một cái kia luyện khí kì đỉnh phong bỗng nhiên rống lớn một tiếng:
“ không tốt, địch tập, cẩn thân!”
nhưng hắn một tiếng rống này quá muộn, bởi vì bên cạnh hắn cái kia luyện khí kì thập nhất trọng sư đệ lúc này đã điên cuồng vận công, linh lực toàn bộ quán chú vào thân kiếm, hướng về mũi tên bay tới phương hướng chém ngang mà ra.
Một mũi tên này nhắm vào hắn, hắn đương nhiên là sớm nhất có thể cảm giác được nguy hiểm, ở dưới nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc, không kịp vận dụng bất kì cái gì võ kĩ, chỉ có thể dựa vào bản thân linh lực đi vung kiếm chống trả mà thôi.
Hắn lúc này ánh mắt trợn to, hàm răng cắn chặt, trong mắt tràn đầy tơ máu vung ra một kiếm.
Hắn lúc này đã biết, đối với hắn tiến hành tập kích cũng không phải là người hay yêu mà chính là một đầu mang theo năng lượng ba động cực kì kinh khủng mũi tên.
Một kiếm này đỡ được, vậy thì hắn sống.
Đỡ không được, vậy thì nhất định phải chết a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.