Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 518: Khó xử




Triệu Vô Cực hướng về phía sau di chuyển, nhưng Âm hậu cũng lập tức bước lên mấy bước hướng hắn xích lại gần.
Mà võ đài là có giới hạn, Triệu Vô Cực không thể mãi mãi lùi ra phía sau được.
Cuối cùng hắn đành phải bỏ đi cái suy nghĩ này, rời khỏi vòng Cực ma trường Âm hậu dựng lên, là không thể nào.
Nó có thể không to, nhưng muốn đánh vỡ hoặc chạy đi ra là không thể, ít nhất là ở địa hình bị hạn chế bởi võ đài như thế này.
Đổi lại là ở bên ngoài, Triệu Vô Cực dám chắc hắn hoàn toàn có thể thoát ra được đối phương phong tỏa phạm vi.
Đã không thoát ra được vậy thì Triệu Vô Cực cũng không cần làm phí công chuyện.
Hắn sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Âm hậu.
Trói buộc hắn thành công thì thế nào? Cũng phải xem nàng có bản lĩnh giết hắn hay không a
Nếu không nàng chính là tự mình hại mình mà thôi, cái này lồng tráo, cũng chính là nơi chôn thân của nàng.
Triệu Vô Cực trên người nội lực mạnh mẽ vận chuyển, tay trái của hắn hoành ngang trước ngực, tay phải thu lại về phía bên hông, hai chân trụ vững trên mặt đất.
Chỉ cần Âm hậu dám ra đại chiêu, vậy thì hắn cũng dám liều mạng.
Âm hậu sắc mặt âm trầm đến cực hạn, trên người nàng vốn đã suy yếu đến cùng cực nội lực vậy mà lúc này lại như là nấm mọc sau mưa, nhanh chóng bị đẩy cao lên.
Tiếu Mị Mị ở bên ngoài ánh mắt kinh hãi nhìn lấy cảnh này, nàng cuối cùng không nhịn được hét to:
“ sư phụ, ngươi điên sao? Tại sao phải dùng đến chiêu thức này? Ngươi cùng hắn không cần đánh sinh tử chi chiến a. Trạng thái này của ngươi sử dụng xong chiêu này không chết cũng trọng thương.
Hơn nữa Vô Cực cũng sẽ không đứng im khoanh tay chịu chết, hắn sẽ dùng mãnh liệt nhất chiêu thức phản công dành lấy sự sống.
Hắn là nam nhân của ta, ngươi là sư phụ của ta, chẳng lẽ các ngươi không thể không dùng chiêu thức liều mạng như vậy sao?
Một trong hai người các ngươi nếu bất kì ai chết ta cũng đều sẽ rất thương tâm a!”
Nàng nói xong ánh mắt cực kì lo lắng cùng căng thẳng nhìn về phía Âm hậu.
Nàng thân là chân truyền đệ tử, đương nhiên hiểu Âm hậu dùng là chiêu thức gì.
Đây không gì khác chính là để giang hồ các cao thủ sợ mất mật thủ đoạn cuối cùng của Cực Nhạc Ma Công.
Chiêu thức liều mạng có thể nói là ngươi không chết thì ta vong, hoặc là ngọc thạch câu phần một trong hai loại kết cục.
Bởi vì một khi thật sự thi triển chiêu thức này, Âm hậu hoặc là đối thủ của nàng một trong hai người nhất định phải chết, hoặc là cả hai cùng chết.
Âm hậu nghe Tiếu Mị Mị âm thanh, lông mày nhíu nhíu nhìn về phía nàng.
Lúc nãy nàng cùng Triệu Vô Cực đánh đến đỏ mắt, bởi vậy trong lòng một ngụm ác khí muốn phân cái thắng thua.
Dù sao đối phương chỉ là đỉnh phong trung kì liền có thể lên Hoa Sơn luận võ lại còn đánh vào tận chung kết.
Đối với nàng mà nói, cùng một cái đỉnh phong trung kì cường giả đánh nhau mà không thể áp chế tính thắng lợi quả thật là một nỗi sỉ nhục.
Mà đối phương không những như là một con nhìm khắp người toàn gai khiến nàng đánh thì đau mà không đánh thì cũng sẽ bị nó cắn đau, cuối cùng trở thành một cái rơi vào hạ phong tràng cảnh.
Bởi vậy nàng cũng là đánh nóng máu lên không nhịn được mới sử dụng ra chiêu thức này.
Mà Tiếu Mị Mị gọi một tiếng liền để nàng tỉnh táo lại, cảm giác được sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra.
Âm hậu nhìn Triệu Vô Cực thủ thế, sắc mặt âm trầm nói:
“ ta phải công nhận ngươi rất mạnh, xứng đáng với ngũ tuyệt cuộc chiến.
Trên giang hồ chỉ sợ không ít người đỉnh phong cao thủ cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Nhưng ngươi muốn thắng ta là không thể nào. Đây là Cực Nhạc Ma Công của ta tất sát kĩ, nếu như ta phát ra ngươi tất phải chết. Ta cho ngươi một cơ hội nhận thua, nếu không chờ ta ra tay, đến lúc đó chỉ sợ Mị nhi phải thành gái góa chồng!”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Tiếu Mị Mị một chút.
Hắn nhìn thấy nàng ánh mắt cực độ lo lắng ánh mắt. Tiếu Mị Mị không mong muốn nhìn thấy bất kì ai ở bên trong hai người bị thương, bất kể là ai bị trọng thương hoặc chết, nàng đều sẽ cực độ thương tâm.
Chỉ vì một cái võ lâm chí tôn hư danh, đánh đến mức như vậy thật không đáng.
Nàng muốn hai người có thể tìm ra được tiếng nói chung, có thể nhường cho một người đạt được chiến thắng.
Nhưng đáng tiếc, ước nguyện của nàng không thể nào làm được.
Triệu Vô Cực cùng Âm hậu đều là tâm cao khí ngạo hạng người.
Bọn hắn thực lực, đều là đứng ở đỉnh giang hồ một nhóm người kia.
Dạng này người đương nhiên ngạo khí, bọn hắn khó lòng mà có thể chấp nhận được chưa đánh mà đã bại.
Như vậy chỉ sợ sẽ để lại trong lòng bọn hắn khúc mắc, tâm lí sẽ tồn tại chấp niệm khó có thể hóa giải.
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“ Âm hậu, ngươi nghĩ thật sự có thể dựa vào một chiêu này đánh thắng được ta sao.
Đừng nói ngươi ở trạng thái toàn thịnh ta cũng không sợ, ngươi bây giờ trong người mang thương lại còn vừa bị đánh cho thổ huyết, bây giờ lại bộc phát ra dữ dội như vậy nội lực chỉ sợ là đang kích hoạt bí pháp a.
Bí pháp, không phải chỉ mình ngươi biết, ta cũng biết
Nhưng ta dám chắc, không cần dùng đến bí pháp, ta cũng có thể phá được một chiêu này của ngươi, người thua cuộc cùng mất cả chỉ lẫn chài đến cuối cùng cũng chỉ có thể là ngươi mà thôi.
Ta nói ra lời này ngươi hẳn sẽ không cho là đúng cũng không tin, vậy có thể tới thử một chút!”
Nói xong Triệu Vô Cực bàn tay để ở bên hông cương khí màu tím trong nháy mắt đại thịnh, hắn từ trạng thái trảo duỗi thẳng tay ra, trên tay hắn như là mỗi mũi thương nhọn hoắt, phong mang không thể che lấp được.
Cương khí cũng chỉ kéo dài khoảng ba tấc nhưng ẩn chứa một luồng sức mạnh cùng bén nhọn đến tận cùng.
Hiển nhiên, đây là Triệu Vô Cực chuẩn bị cùng Âm hậu liều mạng chiêu thức.
Hắn không phải có mỗi chiêu này mà thôi, nhưng xét thấy phong cách chiến đấu của đối phương, Triệu Vô Cực cuối cùng vẫn là chọn loại này càng thiên về sắc bén chiêu thức để cường công.
Âm hậu nhìn trên tay hắn sáng lên cương khí, trong lòng trầm xuống.
Nội lực đối phương tích lũy trên tay vô cùng to lớn, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng khiến người ta ánh mắt đau, như là có gió thổi vào mắt, khiến cho mắt của nàng khô khốc cùng cay cay, khó chịu vô cùng.
Một chiêu này mới chỉ ấp ủ tụ lực đã kinh khủng như vậy, một khi đánh ra lực sát thương chỉ sợ cực kì kinh người!
Nàng bỗng nhiên có chút lo lắng, không biết bản thân mình có thể ăn chắc được Triệu Vô Cực hay không, hay là bị hắn một chưởng đánh cho xuyên thấu, trở thành một cái xác chết.
Âm hậu không giống Triệu Vô Cực như thế thanh niên thích chơi liều, một bầu nhiệt huyết không sợ bất cứ cái gì.
Nàng là Cực Nhạc Ma Tông tông chủ, là tà phái đệ nhất tông.
Bây giờ Cực Nhạc Ma Tông của nàng mới hấp thu thêm Hắc Nhật Tông, đang là lúc phát triển mạnh mẽ nhất.
Nếu nàng không may chết ở đây, hai người đệ tử của nàng không nhận được chân truyền, chỉ sợ không đối phó nổi mấy tên trưởng lão của Hắc Nhật Tông kia.
Đến lúc đó, chỉ sợ Cực Nhạc Ma Tông sẽ bị Hắc Nhật Tông thôn phệ ngược trở lại, trở thành con cờ của người khác.
Mà Triệu Vô Cực không hề có cái vướng bận này, hắn vướng bận duy nhất chỉ là Tiếu Mị Mị.
Mà Tiếu Mị Mị đang đứng ở đây, nàng không thể can ngăn hai người, cũng không thể cầu xin Triệu Vô Cực dừng tay.
Bởi vậy hắn cũng không giống như Âm hậu có nhiều như vậy lo lắng, chính là ngươi muốn tới thì tới, tới thế nào ta đều có thể tiếp được, lão tử chính là không sợ chết.
Triệu Vô Cực một bộ thái độ như vậy khiến Âm hậu sắc mặt cực kì khó xem, nàng khôn muốn nhận túng, cũng không thể không chắc chắn bản thân có thể thắng được hay không mà liều mạng.
Nếu nói ngọc thạch câu phần, vậy thì nàng chắc chắn có thể làm được, nhưng nếu nói dựa vào cái này chút lợi thế khóa lại được đối phương thân pháp mà muốn đánh giết đối phương vậy thì có chút khó.
Tiếu Mị Mị lúc này không nhịn được lại lập tức lên tiếng:
“ sư phụ, ta cả đời này vì Cực Nhạc Ma Tông vì người mà làm nhiệm vụ cùng tu luyện không ngừng nghỉ, ngươi chả lẽ vừa nhìn thấy ta có được một chút hạnh phúc liền muốn đem đi hủy bỏ hay sao?”
Âm hậu sắc mặt biến đổi liên tục nhìn về phía Tiếu Mị Mị, không ra tay, vậy thì không khác gì nàng chịu thua Triệu Vô Cực.
Ra tay, vậy thì nàng không chắc thắng, nếu thắng được, chỉ sợ cũng không thể nào thu tay lại được một đòn đánh chết Triệu Vô Cực.
Bởi vì cùng Triệu Vô Cực loại này tiểu quái vật tiểu yêu nghiệt chiến đấu, đến mức này, đã không thể không toàn lực ra tay được nữa rồi.
Nàng trong lòng vô cùng khó chịu, không biết nên xử lí như thế nào mới tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.