Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 507: Đi chết




Âm hậu lui lại, đồng nghĩa với Kiến Đức đại sư bây giờ có thể rảnh tay đối phó Triệu Vô Cực cùng Hiền Tụ Nghĩa.
Hai người cho dù đều là ngũ tuyệt cấp cường giả, nhưng bọn hắn đều không dám chắc có thể trực tiếp chịu được khí thế cực thịnh Kiến Đức đại sư công kích ngay lúc này.
Chỉ thấy Kiến Đức đại sư thiền trượng múa lên, đầu kia kim hồ cũng theo hắn thiền trượng múa lên mà gầm gừ giờ nanh múa vuốt bay ra, thắng hướng Hiền Tụ Nghĩa xông tới.
Hổ chưa tới, ác phong đã tới.
Hàn phong quất thẳng vào mặt khiến Hiền Tụ Nghĩa cảm giác được gia mặt mình ra rát khó nhịn, lại nhìn đầu kia hung ác tột cùng kim sắc hổ, hắn cảm giác được tử vong nguy cơ vô cùng gần, trong lòng không tự chủ được sinh ra sợ hãi.
Chính là nhân loại bản năng đối với các loại thú săn mồi sợ hãi, cho dù hắn là võ giả, vậy đầu này hổ là bình thường hổ sao?
Nó chính là từ nội công ngưng tụ ra kim hổ, từ nội công của một vị hai lần tham gia Hoa Sơn luận võ ngũ tuyệt cường giả.
Trước đây sư phụ của hắn cũng không thể một mình đối chiến đối phương, mà phải dựa vào hợp công với Nhất cái Hồng Thiên Tửu mới có thể đánh hòa.
Là đánh hòa, mà không phải đánh bại
Cả ba người đều là giang hồ chính phái, cuối cùng liều mạng, không biết ai sẽ thắng, nhưng tổn thương nhất định là chính phái bên này.
Bởi vậy ba người không thể ra hết sát chiêu, chỉ có thể đánh một cái hòa hoãn.
Nhưng lúc này Kiến Đức đại sư giống như là chiến ý đại thịnh, hắn nhìn thấy được xưng bá giang hồ hi vọng.
Đối phó ba cái hậu bối nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, kinh nghiệm cùng nội lực đều kém hắn rất nhiều, hắn không hề giống như trước đây lo lắng như vậy nữa.
Bởi vì nhìn thấy chiến thắng hi vọng, nên Kiến Đức đại sư đánh rất mạnh mẽ, khí thế như cầu vồng.
Hắn muốn chiến thắng, lúc này hoặc không bao giờ.
Triệu Vô Cực đang nhanh như chớp xông tới, hắn bỗng nhiên thấy Kiến Đức đại sư hướng bên này nhìn lại sau đó cùng hắn nở một cái quỷ dị nụ cười.
Đối phương một ngón tay thẳng hướng hắn chỉ ra, trong miệng nhẹ nhàng niệm tụng:
“Bất động minh vương chú!”
Phực!
Triệu Vô Cực cảm giác bản thân như là bị trúng tà, cả người đang điên cuồng lao nhanh bỗng nhiên bị xóa bỏ hết tất cả trạng thái cùng xung lực, động năng lao về phía trước, cả người hắn bị cương lại tại chỗ.
Triệu Vô Cực nhìn xuống phía dưới mặt đất, một đạo giống như là xiềng xích ở dưới mặt đất mọc lên, trói chặt hai chân hắn khiến cho hắn không thể di chuyển mảy may.
Triệu Vô Cực trong lòng rét lạnh.
Hắn tự tin lớn nhất chính là tốc độ, cho dù đánh không lại đối phương, hắn cũng có thể bỏ chạy khỏi chết.
Nhưng đối phương một khi có thể khóa được tốc độ di chuyển của hắn, vậy đó cũng là thời điểm Triệu Vô Cực nguy hiểm nhất, hắn phải đối mặt với công kích của một vị nội lực cực kì thâm hậu đỉnh phong viên mãn võ giả.
Quả nhiên, Kiến Đức đại sư cũng không làm lỡ cơ hội, hắn một chỉ tiếp tục xông tới.
Triệu Vô Cực trong lòng như rơi vào đáy cốc, hắn nhận ra, đây chính là loại trước kia cùng Âm hậu quyết đấu một thức, đại lực kim cang chỉ.
Âm hậu nói qua, đây là chiêu thức mạnh nhất của hắn, nhưng tốn nội lực lại không quá nhiều, bởi vậy hắn có thể thường dùng mấy lần.
Mà đối phương lần này hiển nhiên coi trọng Triệu Vô Cực vô cùng, vậy mà vừa ra liền là một cái đại lực kim cương chỉ, đây chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao?
Triệu Vô Cực dám chắc, hắn là không đỡ nổi.
Cho dù lúc này, hắn đánh ra mạnh nhất một chưởng Thiên địa biến cũng không đỡ nổi.
Đơn giản vì đối phương nội lực nghiền ép, hình thức võ công cũng là nghiền ép.
Trừ khi Triệu Vô Cực có thể thoải mái cải biến hình thức đánh ra của Thiên địa biến, nếu không hắn tất bại.
Nhưng việc này cần càng nhiều thời gian để tu luyện, mà Triệu Vô Cực lúc này thiếu nhất chính là thời gian.
Chỉ một hai giây nữa, Kiến Đức đại sư liền sẽ tung ra một cái đại lực kim cương chỉ, kết thúc sinh mệnh của hắn.
Triệu Vô Cực sau lưng mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, hắn trên trán gân xanh điên cuồng nổi lên, trên người hắn cơ bắp trong nháy mắt bành trướng, Triệu Vô Cực giống như là khôi ngô lên một vòng lớn.
Kiến Đức đại sư khóe mắt giật giật, tên tiểu tử này là nội ngoại kiêm tu hắn đã sớm nhìn ra, nhưng đối phương có thể kích hoạt trên cơ thể mình cơ bắp tăng cường sức mạnh nhục thân như vậy, quả thật vẫn là nằm ngoài sức dự kiến của hắn,
Nhưng một chỉ đã thành hình, có thể không đánh ra sao?
Không đánh không được!
Một chỉ này ra, đối phương cho dù có lợi hại đến đâu cũng phải giây sát.
Kiến Đức đại sư trong lòng lập tức quyết định xong xuôi, nội công vận chuyển càng nhanh, chỉ cương ngưng tụ càng lúc càng rõ ràng.
Nhìn đối phương ngưng tụ chiêu thức càng lúc càng nhanh, Triệu Vô Cực trong lòng gấp đến muốn phát điên.
Hắn lúc này cảm giác được, sinh mệnh mình chưa lúc nào gặp nguy cơ to lớn đến vậy, trúng một chưởng này, hắn ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Triệu Vô Cực lúc này như rơi vào một trạng thái đặc biệt, thời gian xung quanh hắn trôi qua rất chậm, một giây dài như mười giây.
Đây chính là adrelanin bài tiết gây nên ảo giác hưng phấn tăng cường sức mạnh của con người.
Triệu Vô Cực không cam lòng.
Đứng sau lưng hắn đang cổ vũ cho hắn chính là Tiếu Mị Mị, nếu hắn chết ở đây, nàng sẽ cỡ nào thương tâm a.
Nếu hắn chết, nàng không phải thành gái góa chồng sao?
Hắn mộng tưởng, tam hoa tụ đỉnh, sau đó trở về Thanh Vân Tông, còn chưa có thực hiện sao có thể cứ như vậy chết đi?
Hắn còn có cái kia xinh đẹp đến người không thể dùng từ ngữ diễn tả mẫu thân, nàng hết mực yêu thương hắn.
Hắn còn có cái kia văn nghệ đẹp trai lão cha, tuy không cùng hắn nói quá nhiều, nhưng Triệu Vô Cực luôn cảm giác được, đối phương trong lòng rất tự hào vì hắn.
Hắn không muốn chết cũng không thể chết.
Nhìn lấy trói buộc mình xiềng xích, Triệu Vô Cực điên cuồng rống to.
A a a a a a a!
Nát cho ta!!
Náttttt cho taaaaaaaaaaaaaa!
Triệu Vô Cực gồng lên cơ bắp, cả người hướng về phía sau đẩy lên, khắp người hắn gân xanh thi nhau nổi lên, các bắp thịt lúc này cũng bành trướng hết cỡ, từng đường cong hoàn mĩ lộ ra, ẩn chứa bên dưới chính là sức mạnh bùng nổ hết sức kinh người.
Triệu Vô Cực có bao nhiêu khỏe?
Hắn mỗi tay có thể đeo thủ sáo nặng sáu trăm kg, mỗi chân đeo hộ thối bốn trăm kg mà vẫn hoạt động bình thường.
Đương nhiên đây là ở dưới điều kiện có nội lực hộ thân, người bình thường làm thế, đã sớm chết.
Mỗi quyền hắn đánh ra, đều có thể dùng tính bằng tấn quyền lực.
Mỗi ngày, Triệu Vô Cực đều dành thời gian tu luyện cơ sở luyện thể trảo pháp, chưa ngày nào mà hắn bỏ qua.
Triệu Vô Cực đối với môn này luyện thể trảo pháp kiên trì đến cùng, đối với nó không bỏ không rời.
Bởi vì vậy hắn đến lúc này mới có thể có được lực lượng nhục thân cường đại đến như vậy.
Triệu Vô Cực rống to, hắn điên cuồng rống to, càng rống hắn sức kéo về phía sau càng mạnh liệt.
Hắn không thể chết, hắn không để xiềng xích trói buộc, hắn không thể chịu thua.
A a a a rống rống rống! Đứt cho ta!
phanh phanh phanh!
Tiếng dây xích đứt đoạn không ngừng vang lên, Triệu Vô Cực cảm giác được lực cản đã đại lượng giảm đi, nhưng hắn vẫn chưa thể thoát ra được.
Hắn biết, bên kia Kiến Đức đại sư vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hắn muốn một chỉ đánh chết hắn.
Triệu Vô Cực càng nghĩ càng điên cuồng, hắn kéo càng thêm mạnh mẽ, giống như là muốn đem cả đại địa kéo lên vậy.
Kiến Đức đại sư khóe mắt giật giật càng lợi hại hơn, tên này là quái thai, là yêu nghiệt
Hắn mới năm tuổi, làm sao có thể luyên được một thân ngoại công tới trình độ này.
Bất động minh vương chú là một môn tuyệt học của hắn.
Môn tuyệt học này chỉ cần hắn chôn dấu nội lực vào một điểm cố định, sau đó chờ thời cơ phát động, nó sẽ như là dây xích mọc lên trói chặt lấy đối phương.
Độ cứng của dây xích này Kiến Đức đại sư là từng thử qua, tuy là được nội lực kết thành, nhung nội lực của hắn so sắt thép kết thành dây xích còn phải cứng rắn.
Hắn luyện môn tuyệt học này, hơn bốn mươi năm
Chính bản thân hắn cũng không thể kéo đứt được dây xích, vậy mà hắn thấy được cái gì?
Triệu Vô Cực đang điên cuồng dãy dụa, điên cuồng kéo lấy giây xích, hắn đã thành công một nửa.
Chỉ cần hắn cố thêm một chút nữa liền có thể kéo đứt.
Trong lòng Kiến Đức đại sư cuồng loạn, loại này yêu nghiệt, không thể để cho hắn thoát ra.
Tuy cảnh giới hắn không cao,nhung Kiến Đức đại sư chắc chắn một điều, chỉ cần để cho đối phương thoát ra thành công, hắn chắc chắn gặp phải tai vạ ngập đầu.
Kiến Đức đại sư trong lòng lập tức có ý nghĩ như vậy, càng nghĩ hắn càng kinh hãi.
Trên tay đại lực kim cương chỉ ngưng tụ cũng là nhanh thêm mấy phần.
Thành công!
Kiến Đức đại sư ánh măt sáng lên, hắn mừng như điên, trước mặt hắn đại lực kim cương chỉ đã ngưng tụ thành công, mà Triệu Vô Cực, vẫn còn chưa thoát khỏi.
Kiến Đức đại sư không chút chần chừ, một chỉ phát ra điên cuồng cười to:
“ ha ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi đi chết đi cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.