Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 439: Âm mưu




Khinh Nhược Hàn ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Hắn lúc này đâu còn cái gì phong độ phiêu phiêu hào hoa phong nhã của Vấn Kiếm tông đại sư huynh, cũng không còn cái gì đỉnh phong cường giả phong độ, trong lòng đã như rơi xuống đáy vực, sắc mặt xám đến cực hạn.
Một giọng cười khàn khàn vang lên, đồng thời một bóng người từ trong góc tối cũng xuất hiện:
“ khặc khặc khặc, thấy nhuyễn cốt hương của ta thế nào?”
Khinh Nhược Hàn trong lòng trầm xuống, nhuyễn cốt hương?
Hắn đương nhiên biết thứ này là thứ gì, tác dụng của nó cũng như tên, khiến cho người ta không động đậy nổi một chút khí lực nào.
Cho dù muốn mở miệng nói chuyện, cũng vô cùng gian nan.
Thứ đồ vật này sau khi tan vào không khí liền không màu không mùi không vị, là trên giang hồ cực kì đáng sợ một loại ám hại thủ đoạn.
Đồ vật này chủ yếu là được đám người tà phái sử dụng, nhưng số lượng của nó cũng khá ít ỏi cùng quý giá, bởi vậy không có mấy người dùng nổi.
Nhưng không ai không công nhận, nó chính là thâu hương trộm ngọc đại sát khí, bất kể cái nào hái hoa tặc đều mong ước có được đồ vật.
Mà loại hương này, cho dù là đỉnh phong cao thủ cũng phải gặp rắc rối.
Ít nhất loại này đỉnh phong sơ kì như Khinh Nhược Hàn, chắc chắn không đủ sức tự mình vận công giải độc.
Đến đỉnh phong trung kì, mới có một chút kháng tính, khó khăn vất vả một thời gian dài may ra có thể giải được.
Đỉnh phong hậu kì, có thể tốn sức một chút thời gian liền có thể vận công ép độc ra ngoài.
Đỉnh phong viên mãn, trúng độ chỉ có mấy chục cái hơi thở liền có thể hoàn mĩ khôi phục.
Nhưng đó là đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả, Khinh Nhược Hàn cũng không phải là đỉnh phong viên mãn, hắn chỉ là đỉnh phong sơ kì mà thôi.
Hắn đối với đồ vật này thật sự không có chút đề kháng nào đáng nói.
Còn đám phàm nhân kĩ nữ này, càng làm nằm trên thớt thịt cá, một câu cũng không mở miệng ra nói nổi.
Khinh Nhược Hàn run lên:
“ ngươi là ai? ta cùng ngươi có thù oán gì sao? Đây là địa bàn của chính phái sư phụ của ta cũng ở rất gần đây, ngươi giết ta không sợ bị võ lâm đồng đạo cùng sư phụ ta điều tra ra sau đó đuổi giết ngươi tới chân trời góc bể sao?”
Người kia một thân toàn áo đen, lại mang rộng vành mũ, không thể nhìn ra cái gì tuổi tác cùng tiêu biểu đồ vật.
Hắn cho dù Khinh Nhược Hàn bị trúng độc hành động cũng rất cẩn thận, không hề lộ ra một chút khinh suất đắc ý chút nào.
Đối phương cười lạnh nói:
“ ta là ai ngươi không cần biết, ngươi cùng ta không thù, nhưng ngươi chết mới có lợi cho ta. sư phụ của ngươi xác thực rất ghê gớm cũng rất lợi hại, ta thật không đánh lại hắn.
Nhưng hôm nay ta giết ngươi ở đây, hắn chắc chắn không thể tra ra ta là ai. Chỉ sợ đến chính ngươi đến chết cũng không biết ta là ai, ha ha ha!”
Khinh Nhược Hàn trong lòng trầm xuống, đối phương chắc chắn là sớm có dự tính, sau đó liền theo dõi hắn.
Biết hắn có háo sắc thói quen, chờ đợi cơ hội hắn đến kĩ viện tầm hoa vấn liễu, sau đó lập tức ra tay.
Chưa lúc nào Khinh Nhược Hàn cảm giác được hắn lại vô lực như lúc này. Một cái đỉnh phong cao thủ, tu luyện hết bao nhiêu năm, nhưng đứng trước loại này hèn hạ thủ đoạn hắn vẫn không một chút sức phản kháng.
Hắn lúc này hiểu rõ, vì sao trên giang hồ đám người kia lại đối với tà phái hạ độc thủ đoạn chửi rủa khinh bỉ không ngừng như vậy.
Cho dù có một thân võ nghệ cao cường, bị trúng loại này ám toán, đối phương một cái phàm nhân cũng có thể ở lúc này giết chết hắn.
Khinh Nhược Hàn trong lòng không cam lòng nói ra:
“ ngươi chẳng lẽ là nhận nhiệm vụ của ai đến sao? Đối phương cho ngươi bao nhiêu, ta ra giá gấp đôi!”
người áo đen cười gằn:
“ khặc khặc khặc, không cần nói ra loại này ngây thơ dụ dỗ. Tiền tài là loại đồ vật mà phong trần lãng tử như ngươi chắc chắn không có, nếu có, ta cũng không cần. Ta cần chỉ là mạng của ngươi mà thôi!”
Khinh Nhược Hàn trong lòng thẳng trầm xuống, cắn răng hỏi:
“ ngươi rốt cuộc tại sao phải giết ta!”
Tên áo đen rút ra một cái đại luân, cười lạnh nói:
“ ta dùng đại luân này giết ngươi, ngươi hiểu được bao nhiêu thì hiểu, ha ha!”
Khinh Nhược Hàn tâm đã chìm tới đáy cốc, hắn không hề động nổi một ngón tay, cho dù có cái gì thủ đoạn cũng không thể sử xuất ra được.
Hắn lúc này đã biết rõ, đối phương vì sao mà tới.
Hắn lúc trước hạ nhục Thánh Tử, Hắc Nhật Tông cũng sẽ không như vậy nuốt bồ hòn làm ngọt, chắc chắn sẽ triển khai trả thù thủ đoạn.
Mà lúc này đối phương có khả năng rất lớn chính là vì Thánh Tử trả thù.
Hoặc một trường hợp có thể xảy ra nữa chính là đối phương muốn nhân cơ hội hắn xỉ nhục Thánh tử, ra vẻ là người của Hắc Nhật Tông trả thù, để cho sư phụ của hắn cùng Hắc Nhật Tông đánh một trận ngươi chết ta sống.
Bất kể là cái nào mục đích, hôm nay hắn chắc chắn phải trở thành vật hin sinh.
Khinh Nhược Hàn đã nhanh hối hận thối, lúc trước vì sao phải hạ nhục đối phương? Lúc trước vì sao vì một giây khinh cuồng mà làm ra cái kia động tác? Lúc trước vì sao không chăm chỉ luyện công, nếu hắn mạnh hơn một chút đã có thể tự mình giải độc hoặc tìm viện binh, không hề bất lực như thế này?
Khinh Nhược Hàn trong lòng vô cùng không cam lòng gào thét, nhưng đối phương đại luân đã vung lên.
“ ta sẽ đưa bốn cái này tiểu kĩ nữ xuống đó cùng ngươi, để ngươi một đường không cô đơn!”
Đây cùng là câu cuối cùng Khinh Nhược Hàn cùng bốn tiểu kĩ nữ nghe được, sau đó đối phương mạnh mẽ chém ra đại luân, ở trên cổ mấy người nhẹ nhàng xẹt qua, để lại một đạo có chút đặc biệt vết thương.
Khinh Nhược Hàn cảm giác cổ họng mình mát lạnh, một loại âm ấm dòng nước đang không ngừng chảy xuôi, kéo theo đó chính là sinh mạng khí tức của hắn cũng đang không ngừng yếu đi, theo dòng nước này trôi đi.
Ánh mắt dần tan rã, Khinh Nhược Hàn một đời cao thủ, vừa được hưởng một chút giang hồ vinh diệu, liền như thế bị người khác hạ độc thủ, chết một cách không cam lòng.
Người áo đen nhìn Khinh Nhược Hàn vết thương, hài lòng nói:
“ như thế này vết thương hẳn là tên Hiền Tụ Nghĩa kia cũng có thể đoán ra được là đại luân dạng vũ khí chém ra a. nếu cố gắng tận lực lộ ra, chỉ sợ đối phương sẽ nghi ngờ.
Như thế này là vừa đủ rồi, ha ha ha. Chỉ cần đối phương cùng Hắc Nhật Tông đánh lên, như vậy liền dễ làm, hắc hắc hắc!”
Tiếng cười của hắn vô cùng khó nghe, ở trong căn phòng im ắng vang lên có chút dọa người.
Mọi việc kết thúc, hắn liền nhanh chóng rời đi, chỉ để lại năm mạng người mà thôi!
.............
Hiền Tụ Nghĩa rất buồn bực, gần đây hắn làm việc đều rất không thuận lợi.
Tổ chức cái giải võ đài thi đấu mà thôi, không ngờ liền xuất hiện hắc mã. Đã thế không phải một con liền là ba con, phá hỏng hêt hắn bố trí.
Hắc Nhật Tông Thánh chủ cùng Âm hậu rời đi, bọn hắn ba đại môn phái vốn có thể thoải mái chia nhau cái này Tàn bội bảo vật, không ngờ đồ vật ở dưới mí mắt hắn liền bị trộm, khiến cho hắn ở trước mặt đám nhân sĩ giang hồ tuyên bố mà cảm giác mất hết mặt mũi, danh vọng cũng tổn hao rất nhiều.
Bởi vậy tâm lí hắn mấy ngày hôm nay đều vô cùng tồi tệ, hôm nay càng là khó xem.
Trong lòng hắn bồn chồn, cảm giác không yên, giống như có cái gì việc lớn sắp xảy ra vậy.
Bỗng nhiên một cái đệ tử của Vấn Kiếm tông thất tha thất thiểu chạy vào, sắc mặt cực độ hoảng sợ lo lắng la to:
“ báo!”
Hiền Tụ Nghĩa tức giận nói:
“ vội vội vàng vàng, ra thể thống gì?”
đối phương lập tức quỳ xuống run sợ nói:
“ đệ tử có lỗi, mong chưởng môn lượng thứ. Chưởng môn, xảy ra việc lớn, đại sự không hay!”
Hiền Tụ Nghĩa trong lòng trầm xuống, sắc mặt cực kì khó xem.
Mấy hôm nay toàn là chuyện không tốt a, tại sao lại đến nữa?
Hắn âm trầm nhìn xem đối phương, quát lạnh:
“ mau nói là chuyện gì?”
Đối phương sợ hãi nói ra:
“ đêm qua đại sư huynh ở Xuân hương các uống rượu mua vui, sáng nay tú bà báo lại, đại sư huynh đã bị người giết!”
Keng!
Cái cốc trên tay bị hắn mạnh mẽ bóp náp. Hiền Tụ Nghĩa có chút không dám tin, khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên, không dám tin hỏi lại:
“ ngươi nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.