Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 429: Chết đi!




Nếu không môn phái hoặc gia tộc của bọn hắn cứ chờ bị giết sạch hoặc giải tán đi là vừa.
Ánh mắt hắn lóe lên một cái tàn nhẫn quang mang, liếc nhìn Lưu gia đám người nói:
“ Lưu Trịnh các hạ, Mãnh Vân Lưu các hạ, chúng ta phải làm một lần cho xong thôi!”
Lưu Trịnh híp mắt lại đánh giá thật giả trong lời nói của đối phương, sau đó là chiến lực của hai bên. 
Triệu Vô Cực nãy giờ đều giống như là sắp mệt chết, nhưng chỉ cần có người công tới hắn đều có thể phản ứng lại đánh giết đối phương, cũng không giống như là bị mệt chết dấu hiệu.
Nhưng cũng không thể thả hắn đi, đây đã là cơ hội cuối cùng bọn hắn kết thúc ân oán.
Lưu Trịnh hướng Cụ gia gia chủ nói:
“ Cụ huynh, chúng ta phải kết thúc ân oán một lần ở đây thôi!”
Cụ gia gia chủ đầy mặt lo lắng xoắn xuýt. Hắn đã sớm không muốn đánh, nhưng không thể ở lúc này bỏ đi, nếu không Cụ gia của hắn cũng đừng muốn sống ở Biện Kinh thành nữa.
Bởi vậy chỉ có thể mạnh mẽ căn răng gật đầu một cái.
Trong nhất thời, bốn thế lực lớn đều tập trung vào một chỗ, triển khai đội hình chuẩn bị tấn công.
Có điều, đám giang hồ võ giả nhàn tản bên kia lại không hề động đậy, bọn hắn nhìn về tên kiếm khách, thấy đối phương chỉ là đứng im không động, mọi người cũng liền đứng im không động.
Vừa bị lợi dụng một lần, không ai muốn tiếp tục bị lợi dụng lần hai a.
Bởi vậy, trong nhất thời, chỉ có bốn đại thế lực lớn người góp thành đội hình hơi đẩy mạnh về phía trước một chút.
Lúc này Triệu Vô Cực bỗng nhiên nở môt cái lạnh lùng nụ cười, sau đó là phá lên cười, càng cười càng to.
Hoàng Ngũ vì để cho khí thế bên này không thua hắn, lập tức quát lạnh:
“ nghiệt đồ, ngươi sắp phải chết đến nơi, còn muốn hư trương thanh thế sao?”
Triệu Vô Cực nụ cười dừng lại, hắn đối với đám người quát lạnh:
“ ta vốn đã không định tha cho các ngươi, các ngươi lại góp lại một chỗ như vậy, quả thật đỡ tốn công ta ra tay. Xử lí xong các ngươi, sẽ là đám người trong giang hồ ngu ngốc kia!”
Nói xong hắn đối với Tiếu Mị Mị lập tức dùng ánh mắt sử một cái, Tiếu Mị Mị ở bên hắn đã lâu làm sao không hiểu được Triệu Vô Cực muốn cái gì.
Nàng lập tức đặt tay lên vai của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực trong nháy mắt cương khí đại phát, khí thế của hắn như là núi lửa phun trào lên, sát khí mà hắn nãy giờ giết chóc tích tụ cùng hắn trước đây sẵn có bỗng nhiên lan tràn ra tứ ngược bốn phía, khiến cho bụi bay đá chạy, cả bầu không khí như là lâm vào vũng bùn, đến hít thở cũng khó khăn.
Hoàng Ngũ cùng Hạ Tam Giang sắc mặt chìm xuống, bọn hắn cảm giác được, bản thân ở trong một cái vô hình khí tràng, cái này khí tràng chủ nhân chính là Triệu Vô Cực.
Khí tràng này bao gồm cả hắn khí cơ khóa chặt, sát ý, cùng chưởng ý bước đầu ngưng tụ.
Cả hai người lúc này liền hiểu, Triệu Vô Cực đây chính là muốn một đòn giết chết toàn bộ bọn hắn.
Hai người lúc này đồng thời thất thanh rống to:
“ chuẩn bị liều mạng, không chạy thoát đâu, chúng ta đã bị hắn khóa chặt lại rồi. Chỉ có liều mình một kích mới có thể mong sống sót!”
Triệu Vô Cực chưa ra, khí thế của hắn đã như là núi lửa phun trào, mạnh mẽ đến khiến cho người ta tuyệt vọng.
Trên người hắn cương khí màu tím điên cuồng lóe sáng, đáng sợ nhất không phải là hắn khí cơ khóa chặt mà là sát khí tứ ngược khắp nơi.
Khí cơ khóa chặt là một loại tiểu thủ đoạn lúc chiến đấu đánh ra kiếm khí cùng đao khí các loại, người sử dụng sẽ dùng ý chí của mình tập trung vào đối thủ, để cho đối thủ ý chí cũng bị ảnh hưởng.
Nếu đối phương yếu thế muốn bỏ chạy, vậy thì hắn đã thua, lập tức sẽ bị ý chí của bản thân người phóng ra quấy nhiễu, làm cho hành động chậm chạp, cuối cùng bị trúng kiếm khí mà chết.
Nhưng nếu đối phương quyết tử đấu đến cùng, vậy thì cái này khí cơ cũng vô dụng, nhưng người sử dụng cũng đã đạt thành mục đích ép đối phương phải đón đỡ đòn công kích của mình.
Nhưng khí cơ khóa chặt cũng không mạnh đơn giản vì phàm nhân không thể tu luyện được thần thức, bởi vậy ý chí cho dù có mạnh đi nữa, khả năng khóa chặt cũng bị hạn chết rất lớn.
Như Triệu Vô Cực vừa nãy cũng bị hai vị lão tổ khóa chặt, nhưng hắn vừa lắc mình một cái liền có thể thoát ra được của bọn hắn khóa chặt.
Có thể thấy được khí cơ khóa chặt cũng không phải là toàn năng, độ mạnh yếu còn phải xem ý chí cùng sức mạnh tinh thần của mỗi người.
Mà sát khí thì không giống, sát khí chính là có thể thông qua giết người mà tích lũy lại được.
Triệu Vô Cực trước giờ giết qua bao nhiêu người?
Hắc Kình bang, Hắc Lang Bang, Thanh Thành kiếm phái, Ngũ Đao môn,... giết nhiều đến nỗi hắn cũng không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người.
Nhưng cách giết người của Triệu Vô Cực quá huyết tinh cùng trực tiếp, khiến cho người chết đối với hắn oán giận càng thấm sâu, bởi vậy hắn sát khí tích lũy cũng càng nhanh.
Bởi vậy Triệu Vô Cực vừa tung ra khí cơ khóa chặt lại thêm sát khí tập trung cuốn lấy đối phương, hai vị lão tổ liền biết, bọn hắn chạy không thoát.
Mà chạy không thoát hiển nhiên chỉ còn một cách chính là ngạnh kháng.
Ba vị đỉnh phong sơ kì cường giả đối chiến một vị đỉnh phong sơ kì cường giả, bọn hắn cũng không tin bọn hắn có thể thua.
Ba người quanh thân áo quần không gió tự bay, râu tóc đều trợn lên, mặt ửng hồng.
Đây chính là hai người vận công đến mức tận cùng sinh ra phản ứng, nhưng lúc này ai sẽ còn chú ý một chút biểu hiện này.
Bọn hắn cùng Triệu Vô Cực, hoặc là chiến thắng hoặc là bại.
Thắng, bọn hắn có tất cả. 
Bại, Triệu Vô Cực một chưởng chắc chắn vỗ chết bọn hắn.
Hoàng Ngũ cùng Hạ Tam Giang lúc này có chút hối hận, biết thế không tập hợp đám người lại, để cho Triệu Vô Cực có cơ hội tung một đòn liều mạng.
Đúng vậy, Triệu Vô Cực chính là thấy bọn hắn tập trung vào một chỗ mới quyết định trong nháy mắt đánh giết tất cả bọn hắn, một lần nhất lao vĩnh dật, không hề tốn nhiều công sức.
Nếu bọn hắn còn muốn khắp nơi chạy loạn, vậy Triệu Vô Cực phải mất công hơn rất nhiều a.
Lúc này không đánh giết đối phương, còn chờ lúc nào.
Triệu Vô Cực ánh mắt lóe lên tàn nhẫn quang mang, khí tức trên người hắn điên cuồng kéo lên cao, đến đỉnh phong trạng thái lúc Triệu Vô Cực trên người như là tỏa ra một làn sóng đẩy ra ngoài, khiến cho bụi đất dưới chân hắn tung bay mù mịt. 
Không những thế, nó còn liên tục kéo ra bên ngoài lan ra, nhưng chạm đến mấy vị đỉnh phong cường giả chỗ này liền bị chặn lại.
Triệu Vô Cực cảm giác một chút, hắn khí thế đã đến đỉnh điểm, không thể nào cao hơn được nữa
Trên tay nhanh chóng ngưng tụ ra bốn vòng âm dương hoàn, sau đó là năm vòng. 
Đây chính là cực hạn của Triệu Vô Cực, nhưng lúc này, hắn sắc mặt bắt đầu tái nhợt đi, trên tay máu tươi phun ra, một vòng âm dương hoàn mờ nhạt lại ngưng tụ ra.
Triệu Vô Cực cũng chưa dừng lại ở đó, hắn rống to một tiếng, trên tay hắn bỗng nhiên nổ tung một đám huyết vụ, ở đôi chỗ cơ bắp bị xé toạc ra, như là từng đạo khe núi mà bên dưới chính là trắng bạch xương tay của hắn.
Nhưng cũng vì thế, Triệu Vô Cực ngưng tụ thành công, cái thứ sáu vòng âm dương hoàn hiện lên.
Là sáu vòng hoàn chỉnh âm dương hoàn, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hợp sức, bọn hắn nếu không thể ngưng tụ sáu vòng âm dương hoàn, vậy thì cũng không cần sinh ra cái gì hợp công làm mất thời gian.
Nhưng người gánh chịu hậu quả của vận công quá độ đương nhiên chỉ có Triệu Vô Cực mà thôi.
Nhưng hắn cảm giác, mọi thứ lúc này đều là xứng đáng.
Triệu Vô Cực trên tay phải như là đeo lên ngàn vạn cân phụ trọng, hắn tay phải run run giơ lên, nhắm thẳng về phía ba vị đỉnh phong cường giả.
Hoàng Ngũ lão tổ cùng Hạ Tam Giang lão tổ đều cảm giác ra được bên trên cánh tay của đối phương tử vong khí tức, bọn hắn ánh mắt trợn to, trong lòng điên cuồng gào thét, vận công càng thêm kịch liệt.
Hoàng Ngũ dẫn đầu phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn không để ý, cố tình tăng cường sức mạnh, tiếp tục thúc giục bản thân vượt qua cực hạn.
Hạ Tam Giang thì càng điên cuồng hơn, hắn không chỉ phun một ngụm máu ánh mắt càng là đỏ chót tràn đầy tơ máu, hướng về Mãnh Vân Lưu hét lớn:
“ đừng trông chờ gì vào đám nhất lưu kia, chúng ta nếu không liều mạng, tất cả đều phải chết!”
Mãnh Vân Lưu cũng ý thức được Triệu Vô Cực mạnh mẽ, sắc mặt tái nhợt điên cuồng vận công.
Sớm biết đối thủ khó chơi như vậy, làm gì tiếp vào cái gì sinh ý a.
Mỗi người trên giang hồ có tiếng tăm, nếu không phải mua danh chuộc tiếng chính là có chân tài thật học.
Mà loại thiếu niên như Triệu Vô Cực, sát lục vô số, đương nhiên là có chân tài thật học.
Nếu không hắn đã sớm bị người khác giết.
Hắn thật là ngu mà, tại sao lại đi nhận cái này sinh ý, tại sao lại trêu chọc đối phương.
Tiền có thể từ từ kiếm, bang phái cũng có thể từ từ xây lại, nhưng mạng chỉ có một đầu a!
Bây giờ ba vị đỉnh phong sơ kì hợp lực điên cuồng một kích, nếu không thể chiến thắng, vậy thì bọn hắn nhất định phải chết dưới tay Triệu Vô Cực a.
Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên ánh mắt lóe lên sát lục chi ý, trong miệng rống to:
“ các ngươi, đi chết đi cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.