Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 346: Tin tức linh thông Bách Hiểu Sinh




Tên kiếm khách bị Triệu Vô Cực một câu nói chặn họng, hắn mặt lập tức bị nghẹn đỏ lên, nhưng cũng không nói tiếp cái gì.
Triệu Vô Cực tay trái quăng ra cái kia nặng năm mươi kg lang nha bổng, lang nha bổng ở rơi xuống trên mặt đất đập ra từng đạo kim thiết âm thanh trầm đục, có thể thấy được nó nặng nề tới mức nào.
Tên kiếm khách hướng cái kia lang nha bổng nhìn lại, trong lòng hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh. 
Trên cái kia lang nha bổng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng năm dấu ngón tay in hằn lên phía trên. Vừa rồi tên thiếu niên này bắt lại cái kia bổng rốt cuộc dùng bao nhiêu lớn lực lượng a, cả một cái lớn như vậy lang nha bổng hắn cũng có thể nắm ra một cái dấu tay, đây rốt cuộc là từ đâu chui ra quái vật.
Nhìn đối phương thân hình thon dài làn da trắng mịn không hề giống như là chuyên môn luyện thể võ giả, hắn là làm sao luyện được một thân lực lượng như vậy.
Tiếu Mị Mị không nói gì chỉ mỉm cười đưa đũa cho Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực đối với nàng sủng ái cười nói:
“ lần sau để ta giúp ngươi lau đũa, đây là việc ta nên làm!”
Tiếu Mị Mị lắc đầu nói phong tình vạn chủng cười nói:
“ chẳng lẽ chỉ có thể để ngươi chăm sóc ta mà không thể để ta chăm sóc ngươi hay sao? Chúng ta tuy hai là một a!”
Nàng một nụ cười này vô cùng ngọt ngào, tên kiếm khách ngồi ở phía sau cũng không nhịn được ghé mắt nhìn nhiều mấy lần, quả thật là một cái yêu tinh, mê chết người không đền mạng a! 
Dạng này nữ nhân mới có thể xứng với tên thanh niên kia a! tuổi còn trẻ lại một thân thực lực sâu không lường được, không biết là nhà nào đi ra quái vật.
Triệu Vô Cực cảm giác cực kì nhạy bén, tên kia kiếm khách ánh mắt ở trên người hắn cùng Tiếu Mị Mị đảo qua hắn liền có thể nhạy bén cảm nhận được.
Không hiểu sao, từ lúc hắn cái kia hư không nội đan ngưng tụ về sau, Triệu Vô Cực cảm giác đột nhiên tăng mạnh, nhưng hắn có chút dùng chưa quen, thường bị cái này cảm giác quấy nhiễu một chút.
Trong lòng có suy nghĩ, thời gian tới nhất định phải điều chỉnh lại cảm giác này mới được.
Triệu Vô Cực không nói gì hắn giơ đũa lên định ăn, bỗng nhiên phía sau lại truyền tới một âm thành hào sảng cười nói:
“ ha ha ha, Tiềm long bảng. Đúng là cười chết ta. Chọc ai không chọc lại chọc vào Thăng Long bảng Triệu Vô Cực Triệu Huynh, không biết Triệu huynh so với hắn còn sớm lên bảng sao?”
Triệu Vô Cực ngoảnh đầu nhìn lại ở góc xa một tên thanh niên nhân cũng đang ngồi ăn mì, ăn chỉ có một mình nhưng liền chiếm một cái bàn, cũng không có ai đến ghép bàn ngồi với hắn.
Đối phương chính là đang dùng ánh mắt thân thiện nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực không nhịn được nói:
“ đã lâu không gặp, thì ra là Bách huynh, nếu huynh không ngại liền lại đây ngồi một chút!”
Người lên tiếng bắt chuyện không ai khác chín là trên giang hồ không chuyện gì không biết không chuyện gì không hiểu, tự xưng hiểu bách gia trăm họ chuyện, Bách Hiểu Sinh. 
Triệu Vô Cực cùng đối phương ở Hỏa Vân Thành liền có gặp qua một lần, nhưng từ đó về sau cũng không chạm mặt, hắn cũng dần lãng quên người này.
Không ngờ hôm nay vừa trở lại Thiên Vân Thành liền gặp được đối phương.
Bách Hiểu Sinh giống như là không hề ngại ngần gì, bưng lên bát mì của mình nhanh chóng hướng bên này đi tới, ngồi vào bàn chắp tay nói:
“ Tiếu cô nương hảo!”
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng gật đầu một cái:
“ Bách công tử hảo!”
Đám kia ăn mì khách nhân lúc này cũng dồn dập trở về, ai ngồi bàn nấy, tiếp tục ăn mì.
Triệu Vô Cực liếc mắt liền thấy, hắn cảm giác thật thú vị liền hỏi:
“ Bách huynh, đám ngươi kia là...”
Bách Hiểu Sinh nhanh chóng trả lời:
“ Triệu huynh không biết, ở Thiên Vân Thành gần đây cao thủ xuất hiện nhiều như mây, tất cả các lộ cao nhân trên giang hồ đều tập trung về đây, nhiều nhất vẫn là các thanh niên tuấn kiệt ra giang hồ lịch luyện.
Quán Lão Tứ mì thịt bò này khá nổi tiếng rất nhiều người đều mộ danh tới đây ăn thử, đương nhiên cũng không ít người vì không có bàn ngồi mà đỏ mắt đánh nhau.
Một đám thanh niên a, khí huyết phương cương một hai câu qua lại không hợp ý liền rút kiếm tương bác.
Ở đây người ta nhìn đã quen, nên hễ có đánh nhau mọi người đều hiểu ý chạy xa, đánh xong lại quay lại ăn, chẳng có vấn đề gì!”
Triệu Vô Cực gật đầu, như thế có chút ảnh hưởng cảm xúc lúc ăn uống nhưng mà so với bị các lộ cao thủ đánh nhau vạ lây còn tốt hơn rất nhiều.
Người nhỏ yếu liền có cách sống của riêng bọn hắn, bọn hắn không thể giống như tên kiếm khách ung dung ngồi ăn mì tiếp, vậy thì liền phải né tránh mà thôi.
Mọi người đều né xa, bởi vậy cũng không mất mặt mũi a.
Triệu Vô Cực lại hỏi:
“ Thiên Vân Thành là chuyện gì xảy ra a, ta dạo gần đây tin tức có chút bế tắc!” 
Triệu Vô Cực cũng cảm thấy tên này Bách Hiểu Sinh xuất hiện vừa vặn, hắn đang cần tin tức, đối phương thì tin tức cực kì linh thông, hỏi hỏi một chút liền có thể biết được không ít thứ.
Bách Hiểu Sinh gắp lên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói:
“ là thế này. Lúc trước có người tung tin đồn di vật của ba trăm năm trước trên giang hồ mạnh mẽ nhất cao thủ tên kia thiên tài hòa thượng sẽ ở Thiên Vân Thành xuất hiện, sau đó các lộ nhân sĩ đều mộ danh đổ về đây, mong chia một chén canh, ít nhất cũng có thể chiêm ngưỡng một chút cái kia Nguyệt dạ tam tinh tàn bội rốt cuộc là cái gì.
Sau đó thời gian không lâu, một đêm nọ liền có một người áo đen cùng một vị trung niên đao khách chiến đấu ở đây bùng nổ.
Đao khách kia nhanh chóng bị đánh bại, nhưng đối phương biết tên kiếm khách kia muốn thứ gì, hắn không cam lòng giao ra, liền rống to một tiếng sau đó mạnh mẽ ném món đồ đó ra xa.
Thứ đó là thứ mà mọi người đều đang nhắm vào, Nguyệt dạ tam tinh tàn bội.
Lập tức không ít cao thủ bị chiến đấu âm thanh của bọn hắn hấp dẫn mà đến nghe được đối phương lời nói, biết cái kia chính là Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, lập tức cùng nhau xông lên tranh đoạt bảo vật.
Tên áo đen kia cũng xông tới tranh giành, nhưng hắn thân đơn thế cô, đám người kia lại vì bảo vật hấp dẫn mà chiến đấu rất điên cuồng, cuối cùng cũng đành phải lui quân.
Đám người vẫn còn tiếp tục chiến đấu tới tận lúc trời sáng, càng lúc càng có nhiều người tham dự vào trận này chiến đấu, cuối cùng bị một cái người có thân pháp cực kì cao minh đạt được, hắn ta cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Đáng tiếc tên này chạy không xa liền bị người của Hắc Nhật tông vây giết, lại bỏ mình.
Đồ vật rơi vào tay Hắc Nhật tông người, đám kia chính là ngọn cờ đầu của tà phái trên giang hồ, thực lực cực người, người đông thế mạnh, thủ đoạn ác độc, vô cùng khó chơi.
Đám kia Tà phái người đạt được bảo vật muốn lập tức rời đi, nhưng bên này người tranh đoạt đã sớm đỏ mắt, sao có thể cứ như thế để cho bọn hắn rời đi được.
Sau đó Lăng Tiêu phái đại sư huynh Truy phong kiếm Lý Thiên Nhai đứng ra chủ trì chính phái nhân sĩ hướng đám kia tà phái người vây đánh.
Phải biết Lăng Tiêu Phái là trên giang hồ đỉnh cấp môn phái một trong, bọn hắn cấp độ là cùng Hắc Nhật Tông, Vấn Kiếm tông, Huyền không tự một cái cấp độ, là ở trên giang hồ đỉnh cấp môn phái a.
Chính tà đại chiến lập tức nổ ra, Lý Thiên Nhai dùng nhất lưu viên mãn cảnh giới đánh cho bên kia tà phái đại sư huynh Phong ma côn Diệt Ách liên tục rút lui, nhưng đối phương cũng là nhất lưu viên mãn cảnh giới, tuy chỉ là sơ nhập viên mãn nhưng cũng không có dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Hắc Nhật Tông cứ như vậy vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bọn hắn cũng nguyên khí đại thương mới bảo vệ được đồ vật kia.
Đáng tiếc Thiên Vân Thành lại là chính phái địa bàn mà không phải bọn hắn tà phái địa bàn, đám người chính phái ở dưới sự dẫn dắt của Truy phong kiếm Lý Thiên Nhai bắt đầu không ngừng đuổi giết Phong ma côn Diệt Ách, Diệt Ách toàn quân đại bại, suýt chút nữa vì bảo vệ các sư huynh đệ đồng môn mà góp luôn cả mạng mình vào, may mắn ở giờ phút cuối cùng Hắc sát hộ vệ đội của Hắc Nhật Tông tới kịp mới cứu được hắn một mạng.
Nhưng Diệt Ách cũng phải giao ra Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, tàn bội kia rơi vào tay Truy phong kiếm Lý Thiên Nhai nhưng Lý Thiên Nhai dám một mình độc chiếm sao?
Đương nhiên hắn không dám, dù sao hắn lãnh đạo chính phái nhân sĩ mở ra chính tà đại chiến mọi người đều có công, bởi vậy đồ vật kia lấy được về, phân chia lại là một cái khiến người ta đau đầu vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.