Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 321: Phá cho ta




Triệu Vô Cực nghe Tiếu Mị Mị nói xong tâm tình vốn đã không tốt bao nhiêu lại càng thêm hỏng bét.
Hắn giết đệ tử của nhân gia, bây giờ ngay tại chỗ này gặp nhân gia, đối phương không lập tức một kiếm trảm hắn thành hai nửa đã là đủ kì lạ.
Tiếu Mị Mị lại lên tiếng:
“ đối phương tu luyện kiếm ma kinh, trong tay lại cầm Huyết Ma kiếm, hắn nhờ vào hai thứ này có được đặc thù năng lực bất lão, tuy linh hồn có thể già đi nhưng gương mặt vẫn duy trì ở lúc thời thiếu niên.
Ngươi nghe giọng hắn khàn khàn như vậy chính là vì hắn đã lớn tuổi lại thêm tu luyện kiếm ma kinh sau phát điên thần trí không tỉnh táo khiến cho giọng nói cũng bị biến đổi theo.
Đương nhiên tác hại lớn nhất của kiếm ma kinh vẫn là lên tinh thần của hắn, khiến cho hắn thần trí không tốt, cực kì thị huyết hiếu sát!”
Triệu Vô Cực gật đầu, tên kiếm ma này quả thật có vẻ khùng khùng điên điên, giọng nói vô cùng khó nghe, không thể nào đoán được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.
Kiếm ma lúc này cười lạnh nói:
“ tên đồ đệ kia của ta là một lần ta tiện tay cứu được một mạng, sau đó cũng là rảnh rỗi buồn chán nên thu vào môn hạ.
Hắn thiên phú không tốt, nhưng được cái khá chăm chỉ nên ta cũng không đòi hỏi gì nhiều.
Tuy theo ta một thời gian khá lâu nhưng cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh, kiếm ma kinh cũng chỉ là hiểu một cách nông cạn, quả thật mang tiếng truyền nhân của kiếm ma cũng là làm mất mặt ta.
Đáng tiếc hắn học nghệ không tinh lại bị ta một lần kia dọa sợ, ở trên giang hồ bắt đầu lưu lạc. Không ngờ cuối cùng lại bị chết trong tay các ngươi, cũng xem như đỡ làm cho ta mất mặt. Các ngươi bây giờ lại chết trong tay ta, cái này phải chăng là thiên đạo tuần hoàn, tự có quả báo?”
Triệu Vô Cực nhổ một bãi nước miếng nói:
“ nếu thiên đạo tuần hoàn tự có quả báo, ngươi giết nhiều người vô tội như vậy sớm nên chết rồi, sao lúc này còn có thể ở đây nhởn nhơ?”
Kiếm ma cuồng tiếu nói:
“ ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi ở trên giang hồ hành tẩu lâu nay chưa hề giết qua người!”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ ta làm việc trước giờ không thẹn với lòng. Giết người đều là đám người kia chủ động muốn giết ta trước, muốn gây bất lợi cho ta. Không giống ngươi, ngươi một khi phát điên liền thân nhân bằng hữu của mình đều không nhận ra, một kiếm trảm chi!”
Triệu Vô Cực nói được mạnh mẽ vang dội, hắn quả thật không thẹn với lòng, người hắn giết đều là đám người trước muốn động thủ với hắn.
Nhưng hắn nói thế lại giống như động vào chỗ nào đó kí ức không tốt của hắn, trên mặt kiếm ma vặn vẹo cực kì dữ tợn, hắn ánh mắt hiện lên tơ máu, lạnh giọng quát lên:
“ ngươi, có thể đi chết!”
Kiếm hắn ở trước người lập tức từ trên cao chém xuống một cái, lại từ bên trái vẽ sang bên phải một cái, lập tức một đạo thập tự trảm kiếm khí hướng Triệu Vô Cực bắn mạnh mà tới.
Kiếm khí bay cũng không cao chỉ tà tà mặt đất, nó ở trên mặt đất kéo ra một cái rãnh nhỏ, bụi đá cũng theo nó di chuyển mà bị thổi bay tung tóe.
Trong nhất thời giống như là phong quyển tàn vân hướng Triệu Vô Cực phương hướng xông tới, khiến cho hắn không mở mắt ra nổi.
Trên người cương khí sáng lên bảo vệ bản thân, Triệu Vô Cực lúc này mới miễn cưỡng quan sát được kiếm chiêu của đối phương.
Một cái thập tự trảm vô cùng mạnh mẽ mang theo hủy thiên diệt địa khí thế đang nhanh chóng hướng hắn lao tới, Triệu Vô Cực có thể cảm nhận được, một chiêu này so với trước đây còn phải mạnh mẽ hơn mấy thành.
Một kiếm này chém ra, Triệu Vô Cực liền cảm giác được vô tận áp lực đang hướng hắn ép tới, khiến cho hắn hít thở khó khăn vô cùng, gần như muốn nghẹt thở vậy.
Cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé yếu đuối trong lòng hắn không tự chủ được sinh ra, Triệu Vô Cực biết đối phương một kiếm này cũng chưa hề dùng toàn lực, huống hồ hắn còn có bạo phát chiêu thức tiến vào kiếm ma trạng thái có thể vượt cấp khiêu chiến thực lực, cho dù Triệu Vô Cực có cố gắng thế nào cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Nhưng để hắn không làm gì mà buông tay chịu chết hắn không làm được, Triệu Vô Cực không phải loại người như vậy.
Triệu Vô Cực cố gắng nhìn về phía kiếm ma, đối phương đứng đấy, sống lưng thẳng tắp.
Tuy hắn dáng người không quá cao, nhưng giống như cả thiên địa này đều đang ủng hộ hắn, hắn như là một tòa đại sơn Triệu Vô Cực chỉ có thể như là một cái nhỏ bé sâu kiến ở phía dưới ngước nhìn lên bên trên, không thể nào chạm tới, chỉ có thể xa xa ngưỡng vọng lên đối phương.
Cảm giác nhỏ bé, bất lực, không cam lòng cùng rất nhiều cảm xúc phức tạp trong nháy mắt ở trong đầu của hắn sinh ra.
Triệu Vô Cực gầm nhẹ lên một tiếng, có một ngày, hắn cũng sẽ đạt tới cảnh giới này.
Có một ngày, chính tay hắn sẽ giết chết đối phương trả mối thù hôm nay.
Có một ngày, Triệu Vô Cực sẽ đứng trên đỉnh Hoa sơn, ánh mắt bao quát xuống toàn bộ giang hồ, mà mọi người chỉ có thể đối với hắn ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Chưa lúc nào, Triệu Vô Cực cảm giác được khát vọng sức mạnh như bây giờ.
Cũng chưa lúc nào, hắn cảm giác được bản thân bất lực lại nhỏ yếu như bây giờ.
Trong miệng hắn lẩm bẩm:
“ Nhất lưu, vẫn còn chưa đủ a!”
Thở dài ra một hơi, Triệu Vô Cực ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tiếu Mị Mị, nhẹ giọng nói:
“ lần này để ta bảo vệ ngươi!”
Tiếu Mị Mị ánh mắt nhu hòa nhìn hắn nhẹ gật đầu một cái, nàng chưa bao giờ cảm giác được bình yên đến thế, thế giới lúc này giống như chỉ còn có hai người bọn hắn vậy.
Mặc cho kiếm khí điên cuồng gào thét lao tới, mặc cho bọn hắn đang phải đối mặt nguy cơ sinh tử.
Có thể làm đôi uyên ương đồng mệnh, đối với một cái nữ nhân trên giang hồ như nàng mà nói, có thể xem như là một cái kết không tệ.
Tay phải của nàng nhẹ nhàng đưa lên mặt Triệu Vô Cực, sờ lên má hẳn mỉm cười.
Một nụ cười này, đã thay cho tất cả mọi thứ nàng muốn nói. Không cần ngôn ngữ giao lưu, không cần cái gì thề non hẹn biển, hai người chỉ cần dùng ánh mắt nhìn vào nhau, hiểu rõ tâm hồn nhau.
Giây phút này, thời gian như ngừng lại, vô cùng bình yên.
Nhưng Triệu Vô Cực chỉ có một cái nháy mắt thời gian như vậy thưởng thức Tiếu Mị Mị xinh đẹp dịu dàng một mặt, Tiếu Mị Mị sẵn sàng chết, nhưng hắn còn không sẵn sàng.
Hắn còn rất nhiều việc phải làm, tiếu ngạo giang hồ mộng còn chưa hoàn thành, hắn sao có thể cứ như vậy chịu chết.
Trên người cương khí điên cuồng sáng lên, Triệu Vô Cực điên cuồng thúc dục Tử Hà Bất Diệt thần công, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía kiếm ma khẽ nói:
Vô Cực bảo điển - cuồng phong biến!
Từ trên người hắn cương khí lập tức bị giải phóng hướng bốn phương tám hướng tỏa ra, trong nháy mắt xoay tròn, sau đó biến thành một cái nửa hình tròn chụp lên bảo vệ hắn cùng Tiếu Mị Mị.
Bên ngoài cương khí cũng không hề đứng yên mà là điên cuồng xoay tròn, càng lúc càng nhanh, như là một cái tiểu cơn bão vậy.
Kiếm ma hừ lạnh một tiếng, hắn kiếm khí cũng trong nháy mắt gào thét xông tới, chém lên Triệu Vô Cực cuồng phong biến.
Cuồng phong biến chính là dùng lực li tâm cùng sự cứng rắn của cương khí của Triệu Vô Cực mà mạnh mẽ đánh tan hoặc làm lệch hướng công kích của đối phương.
Trước đây hắn chỉ cần dùng chiêu này liền có thể nhẹ nhõm vượt cấp khiêu chiến người của Cụ gia cùng Từ gia truy sát, nay hắn lại dùng chiêu này đến đối phó kiếm ma.
Trong lòng Triệu Vô Cực cũng có chút lo lắng, tuy hắn đã vận công tối đa, nhưng cũng không chắc chắn có thể chặn được kiếm ma một chiêu kiếm khí thập tự trảm này không.
Kiếm khí cùng Cuồng phong biến của Triệu Vô Cực điên cuồng ma sát va chạm, hai luồng nội lực điên cuồng giảo sát lẫn nhau, khiến cho không khí ở giữa chúng cũng bị biến hình.
Răng rắc!
Triệu Vô Cực giống như nghe được cái gì vỡ nát âm thanh, hắn Cuồng phong biến giống như là không chịu nổi đối phương kiếm khí, bị đánh nát.
Kiếm khí của kiếm mà đâu phải dễ dàng như vậy có thể xoắn nát cùng đánh tan, tuy nó là nước vô nguyên thụ vô căn, nhưng sức mạnh được kiếm ma đánh ra là của đỉnh phong cao thủ, không phải Triệu Vô Cực một cái nhất lưu sơ kì có thể gánh vác.
Đây chính là một bên nghiền ép sức mạnh, không có cách nào có thể vượt qua.
Sắc mặt Triệu Vô Cực khó xem vô cùng, hôm nay hắn cùng Tiếu Mị Mị thật sự phải chết ở đây sao?
Ánh mắt hắn trợn to lên, hàm răng cắn chặt tới mức ken két rung động, Triệu Vô Cực không cam lòng.
Hắn không thể cứ như vậy thua, hắn không thể cứ như vậy chết.
Triệu Vô Cực ánh mắt hiện lên tơ máu, răng bị hắn cắn ken két rung động.
Trong cơ thể Tử Hà Bất Diệt thần công lại một lần nữa bị hắn điên cuồng thúc dục, Triệu Vô Cực muốn nghiến ép bản thân sức mạnh.
Lúc này hắn nội tình vững chắc lập tức thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ, Triệu Vô Cực gắng gượng vận chuyển nội công hành động nếu đặt ở người khác chỉ sợ đã phun máu ba thước, nhưng hắn khóe miệng chỉ là nhẹ nhàng chảy ra một tia máu, sau đó Cuồng phong biến cũng lập tức được gia cường sức mạnh, lớn hẳn lên một vòng, tốc độ xoay tròn cũng biến nhanh hơn rất nhiều.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to, nội công đã vận chuyển tới cực hạn, hắn điên cuồng rống to:
“ Phá cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.