Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 275: Chờ đợi




Triệu Vô Cực một đường đuổi theo tìm kiếm tung tích của đối phương, nhưng đối phương không hề giống ở trên đường lớn hành tẩu mà cũng là ở trong bìa rừng hành tẩu giống hắn bởi vậy dấu vết để lại gần như là không có.
Một mình Triệu Vô Cực muốn tìm ra hoàn toàn không có khả năng.
Muốn tìm ra, ít nhất phải có một đội hai mươi người dùng trải thảm thức tìm kiếm thì may ra có thể tìm được bọn họ lộ tuyến di chuyển. 
Nhưng trời vừa tối, hắn lập tức phát hiện ra một chút manh mối. Sau khi hoàn thành tôi cốt xương sọ, tất cả giác quan của Triệu Vô Cực cũng theo đó được cường hóa, hắn mắt cũng có thể nhìn tốt hơn trong bóng tối.
Xung quanh chỉ có ánh trăng chiếu lên mặt đất, đôi lúc còn có tiếng côn trùng khẽ kêu lên khung cảnh vô cùng an tĩnh.
Triệu Vô Cực ánh mắt ở trong đêm như là báo săn mồi sáng lên, ánh mắt cũng không phải là màu xanh mà hơi chút ửng tím, đây cũng là Tử Hà Bất Diệt thần công tu luyện mang lại hiệu quả.
Phía xa xa, một ánh sáng le lói lóe lên. Hiển nhiên đây là nhân loại đốt một đống lửa gây nên, mà ở trên con đường này dừng lại nghỉ ngơi vào lúc này tám chín phần chính là người của Lưu gia cùng Cụ gia.
Triệu Vô Cực yên tĩnh tiếp cận, hắn dùng hết sức thu liễm hơi thở của mình, dưới chân bộ pháp cũng toàn lực giảm nhẹ tiếng bước chân tiếp cận.
Bởi vì chuẩn bị phải vượt cấp chiến đấu, Triệu Vô Cực đã sớm bỏ đi trên cơ thể mình phụ trọng, thân pháp hắn lúc này nhanh nhẹn thanh thoát như một cái báo săn vậy.
Mượn nhờ bóng tối cùng cây cối yểm hộ Triệu Vô Cực thuận lợi tiếp cận đống lửa không xa.
Bên đống lửa chính là hai cái trung niên nhân đang yên tĩnh ngồi đấy gặm ăn trong tay thịt khô.
Một người trong đó lên tiếng: 
“ Lưu Vấn, ngươi nói xem tiểu tử này hơn một ngày trước xuất phát rời khỏi thành có thể chạy được bao xa?”
Người tên Lưu Vấn này hiển nhiên người của Lưu gia, là một trong số ba người của Lưu gia tới để trả thù hắn.
Lưu Vấn lúc này lên tiếng: 
“ hẳn là không nhanh, hắn lúc đó ra khỏi thành cũng không mang theo ngựa, lấy tốc độ của chúng ta so với hắn phải nhanh, trong ngày mai hoặc ngày kia sẽ đuổi kịp hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta đi đúng hướng!”
Người kia lại lên tiếng: 
“ tên tiểu tử này trước lúc đi còn làm ra chướng nhãn pháp, hắn mục đích cuối cùng là gì?”
Lưu Vấn lắc đầu lên tiếng: 
“ cho dù có là cái gì âm mưu, đứng trước thực lực tuyệt đối đều không thể nhấc lên bọt nước. Âm mưu chỉ hiệu quả khi thực lực hai bên chênh lệch không quá xa mà thôi. Hắn một cái nhị lưu đỉnh phong bị chúng ta hai cái nhất lưu trung kì cao thủ đuổi giết hoàn toàn không hề có chút cơ hội sống sót nào. Cụ Tiến, đến lúc đó một mình ta ra tay là đủ rồi, ngươi ở một bênđề phòng hắn dùng khinh công bỏ chạy là được, nghe nói tên này tiểu tử khinh công rất khá a!”
Người kia tên Cụ Tiến là người Cụ gia, bọn hắn phân chia đội hình chính là một người Lưu gia đi cùng một người Cụ gia, hiển nhiên hai bên đều muốn giám sát lẫn nhau.
Bọn hắn cũng không để hai vị gia chủ tách ra, đơn giản bởi bên kia nếu không phải là gia chủ cấp bậc tiếng nói quá nhẹ không thể can thiệp vào quyết định của người kia, bởi vậy ở đó tình huống hoàn toàn là một bên ước định.
Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, hắn bây giờ ở trong tối, kẻ địch ở ngoài sáng, hoàn toàn có tiên thiên ưu thế có thể đánh lén.
Nhưng lúc này đối phương vẫn còn rất thanh tỉnh, muốn đánh lén tỉ lệ thành công sẽ trên diện rộng giảm bớt, vậy chỉ có thể chờ tới lúc đối phương buôn lỏng cảnh giác.
Hai tên này trưởng lão hiển nhiên cũng cần đi ngủ, bọn hắn kinh nghiệm dã ngoại phong phú, hẳn là sẽ không cùng lúc đi ngủ mà phân chia canh gác.
Triệu Vô Cực có thể nhân lúc đối phương tinh thần buông lỏng tới cực hạn mà ra tay, một kích chắn chắn phải đắc thủ, nếu không hắn vượt cấp khiêu chiến đã khó khăn còn bị vây công vậy thì không vui chút nào.
Trong lòng có quyết định, Triệu Vô Cực yên tĩnh ở một bên thu liễm tinh thần tiếp tục chờ đợi.
Lúc này Lưu Vấn lại lên tiếng nói: 
“ chúng ta ở Thiên Vân Thành nghe được một cái thú vị tin tức. Nghe nói Từ Tiểu Bạch Từ gia thiếu chủ đã đột phá tới nhất lưu cảnh giới, hắn bây giờ chính là Thiên Vân Thành trẻ tuổi nhất nhất lưu cảnh cao thủ tương lai chính là Từ gia người nối nghiệp. Đáng nói chính là, đột phá không lâu liền có thể đánh trọng thương một cái đồng tộc nhất lưu trung kì cảnh cao thủ tên là Từ Tiến, Từ gia tam trưởng lão!”
Cụ Tiến nhíu mày: 
“ ghê gớm như vậy sao? Từ Tiểu Bạch ta cũng nghe nói qua, một cái thiếu niên thiên tài cao thủ, lúc trước còn được lên cả Tiềm long bảng. Hắn cương khí cường độ như thế nào?”
Võ giả ở nhất lưu cảnh mạnh yếu không chỉ xem võ công cao cường hay không mà còn phải xem cương khí mạnh yếu ra sao. Lưu Vấn lên tiếng: 
“ nghe nói tuy chỉ vừa đột phá nhưng cương khí ngưng thực vô cùng, gần như có thể đạt tới nhất lưu trung kì trình độ, hơn nữa hắn cầm trong tay lại là Lăng phong kiếm của Từ gia, hoàn toàn có tiền vốn để vượt cấp khiêu chiến a!”
Cụ Tiến cười nhạt một cái: 
“ nhiều lúc thật ghen tị với mấy cái thiếu niên thiên tài này a, ta tu luyện tới được một bước này ngồi lên cái này trưởng lão vị trí phải bỏ không biết bao nhiêu công sức, bọn hắn vừa sinh ra liền được hưởng thứ tốt nhất, thiên đạo bất công a!”
Lưu Vấn khóe miệng kéo ra một cái tà tiếu cười nói: 
“ cũng không cần đi ganh tị người khác, đầu thai cũng là một môn cao siêu kĩ thuật, chỉ trách ngươi kĩ nghệ không tốt a. Nhưng tên kia Từ Tiểu Bạch dùng đối phương làm bàn đạp, hắn trước đây lại cùng Từ Nghĩa xung đột, đối phương trong lòng chịu nhục đương nhiên không thoải mái, gần đây có một ít dị động a!”
Cụ Tiến nghe vậy ánh mắt sáng lên hỏi: 
“ hắn muốn làm gì? trả thù sao? Ngươi làm sao có được thông tin?” 
Lưu Vấn treo một cái khẩu vị Cụ Tiến nói: 
“ đương nhiên là muốn trả thù, nhưng cụ thể thế nào ta cũng không quá rõ. Nghe nói sắp tới mấy ngày Từ gia muốn tổ chức săn bắn đại điển của bọn họ, tuy không mời ai nhưng các thế lực lớn trong Thiên Vân Thành đều hiểu bọn hắn có cái này phong tục. Lúc đó Từ Tiểu Bạch thân ở giữa hoang sơn dã lĩnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra a!”
Cụ Tiến có chút khó chịu nói: 
“ ta ghét nhất chính là kiểu nói chuyện không rõ ràng này a, khiến người khác tò mò lại không chịu giải thích, tức chết ta mà!”
Triệu Vô Cực nhíu mày, đây là chuyện gì? Từ Tiểu Bạch đột phá thì hắn biết, nhưng đả thương Từ Tiến thì hẳn là chuyện sau khi hắn trở về gia tộc mới xảy ra. Nghe nói Từ Tiến là cùng Từ Nghĩa đối nghịch, vậy hẳn là Từ Tiểu Bạch mượn hắn thị uy sau đó bị đối phương ghi thù sao?
Nhưng Từ gia săn bắn điển theo như lời bọn hắn chính là không công khai đối ngoại tuyên bố nhưng bọn hắn vẫn là có được một số tin tức, Từ gia xem ra vẫn còn rất nhiều sơ hở a, trên dưới không đồng lòng.
Đương nhiên đây cũng là đại gia tộc thường thấy việc. Người ở thế giới này đại đa số chính là đều ở duới lợi ích điều động mà làm việc, có lợi ích đương nhiên có tranh giành. Một số người được hưởng lợi ích lại cảm giác bản thân không đủ, muốn càng nhiều. 
Bởi vì lợi ích phân tranh mà không ít gia tộc nội bộ cũng là như vậy phân kì, còn không ít người tuy thân ở địa vị cao nhưng lại tư thông ngoại nhân muốn âm mưu đoạt quyền.
Triệu Vô Cực không biết tên Từ Tiến tam trưởng lão này định làm tới mức nào, nhưng hắn nhắm vào Từ Tiểu Bạch là sự thật, thời gian ra tay chính là săn bắn đại hội của Từ gia trong mấy ngày tới.
Trong lòng một cỗ nộ hỏa vô danh xông lên đầu, Triệu Vô Cực cắn chặt răng, bằng hữu của ta, ngươi cũng dám động?
Từ Tiến, ngươi muốn chết?
Từ Tiểu Bạch chính là bằng hữu duy nhất hiện nay của hắn, đối phương lại dám mưu hại Từ Tiểu Bạch? giải quyết xong chuyện ở đây, Triệu Vô Cực nhất định phải nhanh chóng trở lại tim đối phương tính sổ mới được!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Triệu Vô Cực khẽ nhắm lại thu liễm tinh thần, hắn không muốn bản thân bộc phát ra sát ý bị hai người này phát giác được khiến công sức bố trí mấy ngày nay đều trở nên công cốc.
Thời gian chậm chậm trôi đi, Triệu Vô Cực áng chừng, lúc này hẳn là 9h tối.
Ở dã ngoại cũng không có cái gì tiêu khiển thủ đoạn bởi vậy hai người lúc này bắt đầu phân công đi ngủ.
Đầu tiên ngủ chính là Cụ Tiến, Lưu gia Lưu Vấn phụ trách cảnh giới.
Triệu Vô Cực cũng không vội vã ra tay, thời điểm này chưa phải là lúc con người mệt mỏi nhất trong ngày, hắn muốn chờ tới nửa đêm đổi ca.
Lúc đó Lưu Vấn cũng đã buồn ngủ, Cụ Tiến cũng chỉ là mới tỉnh ngủ, hắn ra tay xác suất thành công mới trên diện rộng tăng lên.
Khóe mắt lóe lên một tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất, Triệu Vô Cực nhắm mắt dưỡng thần, ở trong bóng tối yên tĩnh như một thợ sơn chờ đợi con mồi mình sập bẫy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.